Dưới công kích như hồng thủy của phản quân, sĩ khí của Cấm vệ quân và Ngự lâm quân trong cấm cung càng ngày càng xuống thấp.
Cung tiễn vốn đã cạn kiệt, lưỡng quân khó mà bì được, đành phải đánh trực diện.
Thống lĩnh Dương Bằng ngồi trên một con tuấn mã cao to, xung quanh là thân vệ của hắn, tùy ý chém giết những đồng bào Đông Huyền, trên mặt mang theo dáng tươi cười ma mộc (chết lặng) mà tàn nhẫn. Không biết đã có bao nhiêu đầu người rơi xuống rồi, thành tích này có lẽ cũng đủ để hắn làm một phó tướng trong vương triều mới của Đại hoàng tử a.
Bỗng nhiên, một tiếng kèn tập kích thập phần kỳ dị từ tứ phía nổi lên.
Vô luận là phản quân hay là thủ quân (quân phòng thủ) thoáng chốc đều bị giật mình, tiếng kèn này thật sự rất kỳ quái, một điểm cũng không thấy trang nghiêm túc mục, ngược lại còn giống như tiếng chiêng trống đang đùa giỡn với bầy khỉ trong rạp xiếc là đằng khác.
Tiếng kèn kỳ lạ ấy vừa vang lên, trên chiến trường tựa như địa ngục kia, chẳng biết từ đâu đột nhiên xuất hiện một toán kỵ binh rất lớn, tựa như những cụm mây đen trên trời cao đang đổ xuống mà đến.
Hơn một vạn kỵ binh một thân y phục cực kỳ tả tơi, không áo giáp, cũng không có cung tiễn.
Nhưng mà dòng lũ quái dị này cứ tầng tầng lớp lớp mà mặc sức chạy khắp nơi trên chiến trường đầy rẫy khói lửa, qua lại như gió, chỉ trong chốc lát liền đem hơn ba vạn phản quân còn sót lại tách rời ra, phân cách thành từng khối nho nhỏ.
Tiếng chém giết hào hùng nhất thời như sóng triều mà cuốn sạch cả Hoàng cung!
“Đứng vững! Đứng vững! Đừng để bọn họ vây đánh!” Thống lĩnh Dương Bằng sắc mặt trắng bệch, điên cuồng gào lên.
Đám thuộc hạ vừa rồi còn vui mừng cho rằng chiến sự sẽ thắng lợi về tay mình, vậy mà một khối hỏa hoa (tia lửa) vừa được phóng ra, người đã bị nổ đến huyết nhục mơ hồ.
“Lui —” Thanh âm của Dương Bằng đột nhiên im bặt, một viên đạn chì đen nhánh bắn trúng vào người hắn, “Đoàng” một tiếng, huyết tương cứ thế mà nở rộ như pháo hoa.
Đây quả thật là một trận chiến không bình thường, bên này đại bộ phận đều là bộ binh, bên kia lại là thiết kỵ được huấn luyện một cách nghiêm chỉnh; bên này chỉ là tay cầm đại đao đánh giáp lá cà, bên kia không chỉ có kiếm giắt bên hông, trên tay còn cầm một cây thiết hỏa thương (súng) đen nhánh.
Đối với những người hoàn toàn không hiểu biết gì về nhiệt vũ khí (*) mà nói, loại thiết hỏa thương ấy thật giống như một loại thần khí! Chỉ cần đưa tay bóp lấy cò súng thì sinh mệnh cứ như rơm rác mà mất đi.
(*) Nhiệt vũ khí là những vũ khí có nhiệt, như súng, pháo, mìn v…v…
Đây quả thật là một trận đồ sát nhất diện đảo! (nhất diện đảo: nghiêng về một bên)
Nếu như đây là chiến trường, lưỡng quân đối chọi với nhau, nói không chừng Phục Long quân còn có vài lực phản kháng, thế nhưng một vạn kỵ binh này xuất hiện quá bất ngờ, tốc độ tấn công như sấm chớp, cực kỳ sắc bén, thậm chí chỉ cần một người đứng ra thôi, cũng đủ để đem đội quân còn đang mệt mỏi vì phải chiến đấu ròng rã suốt một đêm kia đánh cho tan tác.
Ngự lâm quân và Cấm vệ quân đột nhiên bị gạt qua một bên, lúc này giống như vừa từ trong mộng tỉnh dậy, mới phát hiện ra phe mình từ lúc nào đã xuất hiện một vạn viện binh cực kỳ mạnh mẽ! Sĩ khí vốn đang suy sụp đến cực điểm nhất thời tăng vọt lên, nhất là khi thống lĩnh Minh Vinh của bọn họ bỗng quay trở về như một kỳ tích.
Phía sau phản quân, Trình thừa tướng nổi trận lôi đình, mà sắc mặt của Đại hoàng tử và tướng quân Hàn Túng đang đứng ở một bên đều cuồng biến.
Đại hoàng tử thật không ngờ tới Đế đô cư nhiên còn ẩn tàng một đội quân tinh nhuệ như thế, hơn nữa còn ẩn nhẫn đến tận bây giờ, nắm lấy thời cơ tốt nhất mới phát động đột kích.
Về phía Hàn Túng, đại não của hắn lại cứ ong ong liên tục, một mảnh trống không.
Đơn giản là vì hắn vừa nhìn thấy lá cờ ở xa xa kia — là màu đỏ của tàn huyết đan xen với màu đen u ám huyền bí, trên mặt được thêu một chữ “Diệt” to thật là to.
“Đây… Đây cư nhiên là… Là Kẻ Hủy Diệt! Đó chính là quân đoàn ma quỷ danh chấn thiên hạ của Thục Xuyên!” Gân xanh trên cổ Hàn Túng đều nổi hết cả lên, không biết là vì kích động hay là vì sợ hãi mà run rẩy, lớn tiếng rống.
Đại hoàng tử và Thừa tướng vừa nghe xong, cả người chấn động mãnh liệt, quả thật còn hoài nghi có phải lỗ tai mình đã nghe lầm rồi hay không…
Điều này làm sao có thể xảy ra?! Quân đội ma quỷ kia làm sao lại xuất hiện ở Đông Huyền đế đô? Không có khả năng —
Tay chân Huyền Lăng Huy chợt lạnh như băng, tâm tư đều như chìm thẳng xuống đáy cốc.
Hắn nhớ tới Băng Đế vẫn chưa có tìm được, thậm chí ngay cả hắn cũng quên mất — tên Sở Khiếu kia, có lẽ nên nói, Thục Xuyên vương gia Tiêu Sơ Lâu.
“Sao có thể như vậy được?! Nhiều người như vậy trà trộn vào Đế đô, chuyện lớn như vậy vì sao Thiên Huy tổ lại chẳng có một chút tin tức nào?” Đại hoàng tử gầm lên, thế nhưng hắn căn bản không tìm được Băng Đế — Huynh muội Băng Đế đã bị hắn phái đi tấn công Phượng Tê cung rồi.
“Phượng Tê cung! Đúng rồi! Còn có Phượng Tê cung!” Thừa tướng suy cho cùng cũng là người từng trải, chỉ trong chốc lát liền bình tĩnh xuống, lạnh lùng nói, “Chỉ cần Bệ hạ còn trong tay chúng ta, thì vẫn còn có khả năng chuyển bại thành thắng!”
Bất quá trong giây lát đó, tình thế trên chiến trường đã xảy ra một biến hóa lớn. Tác phong chiến đấu của Kẻ Hủy Diệt cũng giống như Thục Xuyên vương – người đã tự tay bồi dưỡng ra bọn họ vậy, vô lại mà giảo quyệt. Bọn họ chả hề có một tí nào giác ngộ ra mình đang ỷ lớn hiếp nhỏ, chỉ biết liên tục tấn công, tựa như một con rắn hổ mang đang tập trung vào chỗ yếu nhất của con mồi mà triệt để đánh vào.
Binh giả, quỷ đạo. (ý nói binh lính là người, nhưng ra tay lại quỷ quyệt, không khác gì quỷ :D)
Hàn Túng thậm chí còn tự mình xung phong tấn công ở phía trước, trơ mắt mà nhìn quân đội tâm huyết của mình phân thành nhiều nhóm nhỏ, từng chút từng chút một bị Kẻ Hủy Diệt nuốt vào, hắn vừa vội vừa tức, cơ hồ đều tức giận đến muốn thổ huyết. Thế nhưng đối mặt với quân đoàn ma quỷ kia, hắn không có biện pháp gì khác nữa.
Tuy rằng trong lòng hắn cũng không muốn thừa nhận, nhưng lại biết rất rõ ràng, nếu như còn tiếp tục như vậy, ba vạn quân còn sót lại của mình trước sau cũng sẽ không đủ để thỏa mãn đội quân ma quỷ kia nữa là!
Vì thế hắn dứt khoát quyết định thu lại quân đội của mình, bỏ luôn đám tàn quân còn sót lại, mặc cho bọn họ dưới cơn gào thét của đám người ma quỷ kia, dần dần biến mất không dấu vết.
Phục Long quân thấy quân của mình bị đánh cho tan tác, rốt cuộc đành phải rút lại phòng tuyến, toàn bộ không tiến công nữa, quyết định quay về phòng thủ. Thống lĩnh Minh Vinh chỉ huy đội Ngự Lâm quân cuối cùng cũng thở nhẹ một hơi, trên chiến trường, binh sĩ phe mình đều reo mừng hô vang.
“Đại điện hạ! Thừa tướng đại nhân! Chúng ta xông ra thôi, phải hợp lại với Hoàng hậu nương nương!” Hàn Túng sắc mặt âm trầm, cắn răng đưa ra ý kiến, bại thế hôm nay đã không thể vãn hồi, chỉ có thể đưa ra một lối khác mà thôi.
Huyền Lăng Huy nhưng còn đang do dự, hắn gắt gao nhìn chằm chằm về nơi đang dựng thẳng tấm quân kỳ của đại quân phía bên kia.
Thục Xuyên vương gia vận một thân chiến bào màu đỏ thẫm, ung dung ngồi trên một con tuấn mã cao to, đạm nhiên ngưng mắt nhìn vào chiến trường. Hắn tựa hồ cảm giác được ánh mắt của Đại hoàng tử, xoay đầu lại, hướng người nọ câu lên khóe miệng.
“Vương gia, người xem!” Tuyết Nhai ở phía sau bỗng nhiên khẽ hô một tiếng.
Tiêu Sơ Lâu nhìn kỹ về hướng nàng chỉ, bỗng nhiên hai mắt sáng ngời.
Ngay sau đó, Tiêu vương gia liền giơ tay cao lên, rồi lại trở tay vẫy vẫy. Trên chiến trường lập tức vang lên từng trận kèn lệnh kỳ dị.
Trong phút chốc, quân đoàn Kẻ Hủy Diệt đang liên tiếp thắng lợi đột nhiên thu lại quân của mình, dưới sự chỉ huy của Hoa Lâm Hạo mà không hề do dự, tựa như những tên yêu quỷ vẫn còn chưa thỏa mãn vui thích, một lần nữa phóng ngựa vào chiến trường, đem đám tàn binh thương cảm ở phía sau ra tàn sát một trận, sau đó liền thong dong dạt ra mà chạy đi mất.
Bọn ma quỷ cải trang thành nông dân công kia bất chợt đến, rồi lại bất chợt đi, mờ mờ ảo ảo, không hề để lại một vết tích nào.
Tuy rằng quân đoàn Kẻ Hủy Diệt bỗng dưng lại mạc danh kỳ diệu rút lui, thế nhưng Phục Long quân bị đánh cho tan tác lại không hề cảm thấy phấn chấn tí nào, mắt thấy bọn họ rốt cuộc cũng đã cứu được một cái mạng nhỏ của mình, ai nấy đều nhẹ nhõm thở một hơi. Bọn họ cũng không phải là sợ chết, mà là sợ phải ở trong vòng tuyệt cảnh (đường cùng) mà không hề có lấy một cơ hội sống này chậm rãi chờ chết.
Nhưng mà, giữa lúc Hàn Túng đang nắm lấy thời cơ tốt để đả thông thông đạo của cấm cung để rút quân, từng trận tiếng vó ngựa lại một lần nữa vang lên, chấn động cả đại địa.
Lại là một cổ thiết lưu cuộn sạch tất cả mà đến —
Mãi đến khi thấy rõ được người tới, đôi đồng tử của Đại hoàng tử trong nháy mắt liền thít chặt lại.
Đó là cờ của Ngự lâm quân — đại biểu cho Huyền Lăng Diệu đã từ Phật Linh Sơn trở về!
Càng làm cho toàn bộ phản quân sợ đến lá gan đều nứt ra chính là… Theo sau đó còn có một lá cờ khác — cư nhiên là của vị tướng quân trẻ tuổi từng lập nhiều chiến công hiển hách cho Đông Huyền – Bắc Đường Ngang!
Trình thừa tướng lúc này cũng không thể giữ bình tĩnh được nữa, lão không biết Diệu điện hạ làm sao có thể thoát được tất cả bọn ám sát, ổn định lại nội loạn của Ngự lâm quân, cũng không biết Bắc Đường Ngang và Đằng Long quân làm sao lại giấu được hệ thống tình báo của phe mình mà ngàn dặm xa xôi chạy về Đế đô. Trong khoảnh khắc bọn họ xuất hiện ở chỗ này, trong lòng ba vị đại nhân vật đã từng một thời oai phong ở Đông Huyền chợt như bị một khối núi lớn đè ép lên, chấn kinh đến không thể thở được.
Kẻ Hủy Diệt của Thục Xuyên mạnh thì mạnh đấy, nhưng bọn họ dù sao cũng chỉ là nhân vật trong truyền thuyết, quân sĩ của Phục Long quân không thể hiểu rõ được, thế nhưng đối với Đằng Long quân do Bắc Đường Ngang suất lĩnh, cũng chính là vương bài chân chính của Đông Huyền, mà sự đáng sợ của quân đội này, Phục Long quân là người rõ ràng hơn ai hết.
Diệu điện hạ và Bắc Đường Ngang xuất hiện, thật giống như một cơn cuồng phong thổi bay hết tất cả hy vọng của phe bên Đại hoàng tử, Phục Long quân khổ chiến hết một ngày, lúc này đã không còn lực để chiến đấu nữa rồi.
Dường như trong chốn u minh tự có thiên ý của nó, tầng tầng lớp lớp mây đen trên bầu trời vào lúc này bỗng chậm rãi tản đi hết, lộ ra ánh tịch dương màu lửa đỏ.
Tà dương như máu, bao phủ cả Hoàng cung đế đô, ánh nắng chiều tựa hồ đều đã bị tiên huyết đoạt đi nhan sắc diễm lệ của mình.
Dù đã trải qua mấy lần phong hồi lộ chuyển, mấy lần minh thương ám tiến (tình thế ngặt nghèo), bão táp mưa sa suốt hai mươi năm, giờ khắc này đây, một dòng nước lũ như sắt thép rốt cuộc cũng đã ào ạt ùa vào nơi Đế đô binh hoang huyết nhiễm này, hội tụ lại làm một.
Một con hắc mã cao to hí vang tận trời, xông vào tầm nhìn của tất cả mọi người, nam nhân ngồi trên yên ngựa tóc dài tung bay, một thân huyền hắc phi phong (áo khoác) giữa cơn cuồng phong vung lên phần phật, phát quan (mão quan) trên đầu dưới ánh tà dương sáng chói, mập mờ tỏa ra hào quang nhu hòa.
Trong tay nam nhân chính là thanh trường kiếm tinh xảo sắc bén được cất trong Minh Hi điện, trường kiếm cuồng vũ như bông tuyết, không ngừng đoạt đi tính mệnh của bọn phản quân, kiếm phong cực kỳ phong duệ, ngay cả một giọt máu tươi cũng không thể bám vào.
Diệu điện hạ điều khiển cương ngựa, trường kiếm vung lên tứ phương. Ngự lâm quân và Bắc Đường Ngang lập tức đuổi kịp, hơn một vạn thiết giáp binh sĩ chặt chẽ lấp kín cổng thành Tây.
Trời cao nghìn dặm, vòm trời vừa trải qua một hồi thử thách chiến hỏa, phong vân lại nổi lên, cuồn cuộn bất định.
Cách nhau cả một chiến trường, Tiêu Sơ Lâu hầu như chỉ cần liếc mắt là có thể thấy được y. Huyền Lăng Diệu vận một thân quân trang, dưới ánh chiều tà mà phản chiếu hào quang rực rỡ, trong phút chốc, cặp mắt đen láy kia như có chút hoảng hốt mà nhìn quanh khắp chiến trường.
Mâu quang sâu thẳm của Huyền Lăng Diệu lướt qua vô số đao quang kiếm ảnh, giữa hàng nghìn hàng vạn người tìm kiếm thân ảnh quen thuộc của đối phương, cuối cùng cũng ngưng lại trên người Tiêu Sơ Lâu.
Tiếng trống nổi vang trời cùng với tiếng chém giết hò hét xung quanh trong nháy mắt dường như đã trôi về nơi xa, hai người lẳng lặng đứng đấy ngóng nhìn, dưới ánh hoàng hôn như mộng như ảo, giữa thiên quân vạn mã chiến hỏa phân phi…
Mục quang của Tiêu Sơ Lâu vững vàng mà khóa lấy người nọ, chớp cũng không chớp mắt, ở sâu trong yết hầu thoáng chốc như muốn tuôn ra một loại tình tự nào đó, kích động đến không nói nên lời, cứ thế chậm rãi, chậm rãi, ngập tràn ánh mắt hắn.
Ở trung tâm chiến trường, giao chiến đã hoàn toàn đình chỉ, thế lực của tứ phương đều không hẹn mà cùng nhau thu lại quân binh, phân biệt rõ ràng, không hề đan xen lộn xộn giống như trước nữa.
Thục Xuyên vương gia ung dung tôn quý bỗng nhiên chuyển động, tuấn mã dưới thân hí vang một tiếng, bốn vó lao đi như bay. Một thân chiến bào đỏ thẫm của hắn phần phật tung bay trong gió, dưới ánh tà dương huyết sắc lại càng giống hệt như một đóa hồng liên, liệt diễm nở rộ.
Dưới hàng nghìn hàng vạn con mắt kinh ngạc của các sĩ binh tướng lĩnh, Tiêu Sơ Lâu một người một ngựa, trực tiếp xông vào nơi chiến trường tựa như tu la địa ngục kia…
Động tác giống như muốn tự sát này vừa bất ngờ lại vừa bất khả tư nghị (khó tin), nhanh đến mức hầu như khiến tất cả mọi người đều phản ứng không kịp.
Thục Xuyên vương gia điên rồi sao? Hắn muốn làm gì?
Đại hoàng tử cũng kinh ngạc không thôi, nhưng ngay lập tức, hắn liền hạ xuống mệnh lệnh giết chết Tiêu Sơ Lâu. Nếu người kia đã muốn xông lên chịu chết, hà cớ gì phải buông tha?!
Mấy trăm binh sĩ Phục Long quân ở gần đó nhất thời giơ lên trường thương hướng về phía Tiêu Sơ Lâu chuẩn bị giết hắn, nhưng mà khi bọn họ càng muốn xông lên, càng cảm thấy chính mình tựa như một người vừa bị rơi vào đầm lầy, bầu không khí chung quanh dường như trở nên dính dớp hơn, không thể động đậy.
Rõ ràng là không một ai có thể tiếp cận tới thân thể của Thục Xuyên vương được!
Tuyết Nhai đang chăm chú nhìn về phía Tiêu vương gia nhất thời thấy được cảnh tượng kỳ dị như thế này, ánh mắt chợt ngưng lại.
Chính là như vậy. Một cường giả có đẳng cấp tông sư đối với những người có cảnh giới thấp xa mình mà nói, luôn toát ra một loại khí thế cực kỳ áp chế như thế đó.
Lúc Tiêu Sơ Lâu vẫn còn đang đi thẳng tới mục tiêu của mình, bàn tay nắm trường kiếm của Huyền Lăng Diệu khe khẽ run lên, y kinh ngạc nhìn thân ảnh cao to đang dần phóng đại trong mắt y, nhịn không được mà giục ngựa tiến lên trước vài bước.
Tựa hồ như đang chờ đợi hắn, nghênh đón hắn.
Vị Thục Xuyên vương gia như huyền thoại này, chính là nguyên soái của quân đoàn Kẻ Hủy Diệt, cũng chính là cửu phẩm đại tông sư, một đường nhanh như chớp, giục ngựa lao như bay, xuyên qua chiến trường hoang tàng trước mắt, lướt qua thiên quân vạn mã, không một ai dám đứng ra ngăn trở.
Tiêu Sơ Lâu cuối cùng cũng dần chậm lại mã tốc, bởi vì… Diệu điện hạ đã gần trong gang tấc rồi.
Huyền Lăng Diệu rốt cuộc cũng nhịn không được mà hạ mã, vị Hoàng tử điện hạ này gần như đã trở thành trung tâm quyền lực của Đông Huyền, lúc bấy giờ tim lại đập nhanh như trống, lẳng lặng mà nhìn nam nhân một thân hồng y đang chậm rãi xuống ngựa, đi về phía mình, trong tâm dường như có cái gì đó sắp sửa nhảy ra khỏi ***g ngực.
Trong lịch sử Đông Huyền, kẻ chủ mưu lớn nhất của một hồi cung loạn ngày hôm nay, cũng chính là hai nhân vật trọng yếu nhất trong lịch sử, giờ phút này đây chỉ đứng cách nhau chừng nửa trượng.
Tiêu Sơ Lâu không nói gì, hắn chỉ mỉm cười nhìn người nam nhân đang đứng trước mắt mình…
Bỗng nhiên —
Vị chúa tể duy nhất của Thục Xuyên hướng về phía Hoàng tử điện hạ của Đông Huyền vẫn còn chưa chân chính lập trữ, chậm rãi khom người xuống, nửa quỳ trên mặt đất.
Trên chiến trường đầy phong hỏa tiêu yên, giữa thiên quân vạn mã, trước mặt bao nhiêu người, cầm lấy tay Diệu điện hạ, sau đó liền hạ xuống một nụ hôn nhẹ nhàng như vũ mao lên mu bàn tay y.
Tất cả mọi người ở đây, vô luận là địch hay là bạn, đều trừng lớn hai mắt, chấn kinh không nói nên lời mà nhìn một màn này, khiếp sợ tới mức hầu như cũng quên mất mấy vạn người ở đây vừa rồi còn đang đánh nhau đến thừa sống thiếu chết.
Huyền Lăng Diệu chăm chú nhìn vào nhãn tình của Tiêu Sơ Lâu, sâu thẳm trong đôi mắt ấy dường như có một cổ hỏa diễm đang bùng cháy.
Tàn dương như khóc, khiến thân ảnh của bọn họ kéo thành hai cái bóng in dài trên mặt đất.
Hoàng tử điện hạ trầm mặc, cũng chẳng hề nói gì, chỉ là gắt gao, gắt gao nắm lấy tay của đối phương, cố sức kéo hắn đứng dậy.
Y tuy rằng vẫn còn đang mặc áo giáp, nhưng vẫn hết sức nghiêm túc hướng về phía Tiêu Sơ Lâu đáp lễ.
Chiến bào của hai người bọn họ mặc sức tung bay trong gió, hỏa hồng nhiệt huyết, cùng với huyền hắc lãnh duệ, tựa như quang minh và hắc ám, trong phút chốc đan vào nhau tạo nên một khung cảnh hoàn mỹ nhất. (anh đỏ, em đen… kiếp đỏ đen a :”>)
Không để ý đến những ánh mắt đang nhìn chăm chăm vào bọn họ, bầu không khí trên chiến trường trong nháy mắt như ngừng lại, tĩnh mặc như tờ.
Mãi cho đến rất nhiều năm sau đó, khi cái ngày hoàng kim này đã dần dần phai nhạt trong mắt mọi người, Huyền Lăng Diệu vẫn còn nhớ rất rõ tâm tình của mình khi ấy, tựa hồ như trong suốt một đời y, khoảnh khắc kích động vui sướng nhất, không phải là lúc tự tay giết chết kẻ địch của mình, trả mối huyết hải thâm cừu, cũng không phải là lúc được lập làm Đông Huyền Thái tử, đăng cơ làm Đế, thậm chí cũng không phải là lúc san bằng Tây Sở, trở thành một đời khai quốc Đế vương…
Mà chính là vào giờ khắc này, ở trước cấm cung Đế đô.
Người trong lòng y yêu thương nhất, vượt qua vạn mã thiên quân, đi tới trước mặt y, hôn lên tay y.
Đế đô binh hoang huyết nhiễm, phong hỏa mênh mông.
Tu la trọng sinh, phích lịch trường phong.
Cùng với ai tình hữu độc chung, sinh tử dữ cộng?
Hoành đồ phách nghiệp, đàm tiếu nhất mộng!
—
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...