Khiếu Kiếm Chỉ Giang Sơn

Môi nóng như lửa, gắt gao mút lấy một đôi môi khác, nụ hôn kịch liệt mà thô bạo bất ngờ xảy ra, mang theo khí tức xâm lược, hung hăng ép người.

Huyền Lăng Diệu sững sờ một chút, đôi mắt đen láy mở thật to, không thể nhúc nhích được, trong mắt y phản chiếu hàng lông mi thật dài của đối phương, hơi thở nóng rực phun ở trên mặt, khiến trái tim y loạn đập một trận mãnh liệt.

Đầu lưỡi thấp nhiệt bởi vì người dưới thân đang dần thả lỏng mà càng thêm không kiêng nể gì cả, thay đổi góc độ để xâm nhập vào nơi sâu hơn.

Đôi tai Huyền Lăng Diệu thoáng chốc ửng đỏ như hỏa nhiệt, không tự chủ được mà khép lại hai mắt.

Ngay khi cánh tay y sắp vòng qua vai Tiêu Sơ Lâu, đối phương bỗng nhiên đứng dậy, đôi đồng tử đen như mực từ trên cao nhìn xuống, rồi chợt nắm lấy cằm y, giọng nói trầm thấp vang lên, mang theo một tia châm biếm cương ngạnh: “Ngươi thích ta đối với ngươi như vậy à? Ân? Ngươi không phải thích nữ nhân sao, làm thế nào không cảm thấy buồn nôn thế?”

Huyền Lăng Diệu bỗng nhiên mở to hai mắt, tình tự trong mắt dần dần tiêu tán mất, thanh âm trầm thấp như đang kiềm nén tức giận: “Tiêu Sơ Lâu, ngươi nói vậy là có ý gì?!”

Tiêu Sơ Lâu mím môi, mất tự nhiên mà buông hai má y ra, hắn quả thật không biết phải bày ra biểu tình gì nữa, đành phải trơ mặt ra như khúc gỗ.

Huyền Lăng Diệu ngưng mắt nhìn người nọ, chớp cũng không chớp mắt, dường như muốn xem thấu đáy lòng hắn, xem xem đằng sau lớp mặt nạ thờ ơ kia rốt cuộc là tâm tư gì.

Trầm mặc nhất thời tràn ngập khắp gian phòng.

Qua hồi lâu, Tiêu Sơ Lâu mới thu lại nhãn thần của mình, hắn lui lại hai bước, lui đến bên cạnh cửa sổ đang mở rộng ở đằng kia, tựa như đang chuẩn bị chạy đi bất cứ lúc nào có thể.

Khóe miệng Huyền Lăng Diệu hiện lên một nụ cười khổ, thanh âm trầm như đoạn huyền (đàn đứt dây): “Mới vừa rồi, vì sao hôn ta?”

Trong lòng Tiêu Sơ Lâu nặng nề đập vài cái, không đành lòng, mà cũng có lẽ là không dám nhìn vào ánh mắt ấy. Hắn xoay người, đưa bóng lưng mình về phía y, trầm mặc như trước.

Hắn còn nghe thấy giọng nói run run của hoàng tử điện hạ truyền đến từ phía sau, mang theo một tia kỳ vọng: “Ta còn tưởng rằng ngươi…”

“Tưởng ta làm sao?” Tiêu Sơ Lâu bỗng nhiên xoay người, sắc mặt tái nhợt của đối phương liền đập vào mắt hắn, nhưng hắn vẫn ngoan tâm (nhẫn tâm), diện vô biểu tình nói, “Bổn vương không biết vì sao lại khiến điện hạ hiểu lầm, nếu như là vì trải qua mấy lần tương cứu điện hạ, vậy thì bất quá cũng chỉ vì điện hạ là minh quân trong lòng bổn vương mà thôi, không hơn.”

Hắn cũng bất chấp thần sắc Huyền Lăng Diệu vì lời nói của mình mà càng trắng bệch đi vài phần, đưa tay chỉ vào tấm thiên hạ địa đồ trên vách tường kia, tiếp tục nói: “Điện hạ, người còn có thù lớn chưa trả, vả lại trong lòng rất có ý chí, trăm triệu không thể bị ràng buộc vì chuyện tình cảm nhi nữ được.”

Nắm tay của Huyền Lăng Diệu để ở sau người càng nắm càng chặt, chậm rãi khép mắt lại, bên môi mang theo một tia giễu cợt: “Không cần ngươi nhắc nhở ta cũng đã minh bạch, cần gì phải dùng lý do này để lảng tránh ta chứ?”

Y dường như đã bước vào một vũng bùn lớn mất rồi, càng giãy dụa thì càng vạn kiếp bất phục, nhưng nếu đã rơi vào trong đó mà còn muốn thoát ra, vậy thì tuyệt đối không thể được.

Tiêu Sơ Lâu ngẩn ngơ nhìn y, trong lòng cực kỳ khó chịu.

Lăng Diệu a Lăng Diệu, người xuất sắc trong thiên hạ có rất nhiều, vì sao lại phải là ta? Ngươi có biết không, sai lầm lớn nhất của con người chính là yêu một người mà đã sớm biết trước cả hai sẽ không có kết quả!

“Ta ở trong lòng ngươi, có thật chỉ là “quân” thôi không?” Nhãn quang Huyền Lăng Diệu sáng rực, kiên cường chấp nhất mà giữ vững lấy mình, từng bước từng bước một đi về phía Tiêu Sơ Lâu.

Giờ khắc này, Tiêu Sơ Lâu hầu như nghĩ rằng, tâm tư của hắn đã không còn chỗ để ẩn nấp nữa rồi.

Hoàng tử điện hạ ngừng lại, người nọ chỉ còn cách y có ba bước thôi. Thế nhưng ba bước ngắn ngủi này, lại tựa như khoảng cách của một hào trời, bước lên một bước, sẽ không còn đường lui nữa.


Tiêu Sơ Lâu rũ mắt, bỗng nhiên tiến lên một bước. Thục Xuyên Vương gia tôn quý quỳ một gối xuống, y phục dạ hành hắc sắc dính sát vào người, chẳng hề hoa lệ, nhưng lại giống như một con hắc báo đang thu lại toàn bộ răng nanh của mình, mơ hồ ẩn giấu một sức mạnh cường đại không thể khinh thường.

Một tay của hắn đặt lên trước ngực, hơi khom người, nắm lấy bàn tay còn lưu lại vết sẹo thật sâu của người kia, ở trên mu bàn tay ấy hạ xuống một nụ hôn nhẹ nhàng, tựa như chuồn chuồn lướt nước.

Huyền Lăng Diệu bị sự kính trọng của đối phương làm cho hoảng sợ, Tiêu Sơ Lâu trước nay chưa bao giờ nghiêm túc với y như vậy, khiến cả người y nhất thời chấn động.

“Thục Xuyên Tiêu vương phủ Tiêu Sơ Lâu, ngay tại đây tuyên thệ với trời xanh, tận hiến vì Diệu điện hạ, điện hạ là quân, ta là thần, nếu như trái với lời thề…”

“Câm miệng! Đủ rồi!”

Tiêu Sơ Lâu sửng sốt, ngẩng đầu lên, trước mắt hắn là một đôi mắt đen tràn ngập khiếp sợ, còn mang theo cả thống khổ không nói nên lời.

Huyền Lăng Diệu nắm tay hắn thật chặt, chợt kéo hắn đứng dậy, ***g ngực phập phồng kịch liệt, lưu quang lấp lánh trong mắt, tựa như một cục than hồng nóng hổi, đốt cháy cả tâm y.

Hoàng tử điện hạ chỉ dùng một tay chống vào mép bằng, dường như chỉ có làm vậy mới có thể chống đỡ được thân thể nhỏ gầy ấy, bờ vai hãy còn run rẩy, yết hầu như bị cái gì đó ngăn lại, bắt đầu không ngừng ho khan, bên môi hiện lên một nụ cười thê lương: “Hảo, hảo, hảo, khá khen cho hai chữ ‘quân thần’, là ta không nên ảo tưởng…”

Trong lòng Tiêu Sơ Lâu như bị đánh một cái thật mạnh, hắn quay đầu đi, không muốn nhìn thấy ánh mắt gần như tuyệt vọng của đối phương nữa, bước nhanh tới trước cửa sổ, hai tay bám trên song.

“Ngươi đi đâu?” Huyền Lăng Diệu chợt lấy lại tinh thần, nhịn không được mà bắt lấy hắn.

“…Trở về sơn cốc.” Tiêu Sơ Lâu lẳng lặng nói, “Còn có một con cá lớn đang chờ mắc câu, cũng là một quân cờ cực kỳ trọng yếu.”

Tay trái của Huyền Lăng Diệu không thể dùng sức được, lập tức bị người đẩy ra. Y thất thần buông tay, dừng giữa khoảng không một chút, cuối cùng mới cười khổ mà chậm rãi hạ xuống.

“Tiêu Sơ Lâu, đáp ứng ta, quên đêm nay đi…” Sau một lúc lâu, hoàng tử điện hạ cúi đầu mở miệng.

Tiêu Sơ Lâu nghe thấy được trong thanh âm ấy còn mang theo ý khẩn cầu, ***g ngực đau nhức một trận, môi khẽ mấp máy, cuối cùng gật đầu: “Hảo.”



Gần như là chạy trối chết mà ly khai cái Hoàng cung rộng lớn này, hắn thoáng quay đầu lại, nhìn về phía Minh Hi điện, đôi mắt đen láy như hỏa diễm của người kia vẫn dõi theo hắn, rồi lại cứ mãi luẩn quẩn trong đầu hắn, xua đi không được.

Barbie không biết từ nơi nào đáp lên vai Tiêu Sơ Lâu mà mổ mổ lông vũ của mình, hoàn toàn không rõ tâm tình phức tạp của chủ nhân.

Huyền Lăng Diệu ngồi ở trên chiếc ghế vô cùng lớn trong thư phòng kia, đại điện trống trải, một mảnh tịch mịch.

Y thất thần mà nhìn cây hoa đào vươn ngoài cửa sổ, mãi đến khi thân ảnh của Tiêu Sơ Lâu đã tiêu thất ở phương xa.

“Tiêu Sơ Lâu, Tiêu Sơ Lâu…” Tay trái y phủ lên nơi trái tim đang phập phồng trước ngực, dường như cảm giác được nơi ấy đã bị người khoét mất một khối lớn rồi, trống trống rỗng rỗng, y nhẹ nhàng nỉ non cái tên này, lấy tay che mặt mình lại, khóe miệng bỗng nhiên nhàn nhạt cười rộ lên, “Mà thôi, mà thôi, ngươi đã trở về là tốt rồi…”

Ánh nến dưới con gió rét chập chờn lay động, ‘phụt’ một tiếng, chút hỏa quang cuối cùng cũng tắt lịm, thư phòng một mảnh hắc ám.

Hoàng tử điện hạ tôn quý mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi, cứ như vậy ngồi hết một đêm.


Màn trời đen kịt chớp lên từng đợt, sấm sét bỗng nhiên nổ vang một tiếng.

Mây đen ngột ngạt một tầng lại một tầng áp xuống, mưa gió nổi lên.

Tiêu Sơ Lâu cũng không hoảng hốt, bình tĩnh chạy đi, ánh trăng mờ mịt khiến thân ảnh thon dài của hắn kéo thành một hình bóng cô tịch.

Lúc hắn đi đường tắt chạy về tới sơn cốc, sắc trời đã trở thành màu trắng bạc.

Mưa càng lúc càng lớn, lách tách lách tách rơi xuống mặt đất, bùn đất ẩm ướt nặng nề, khiến cả người hắn dính dính khó chịu.

Hạ Kiệt trừng to mắt nhìn hình dạng chật vật của hắn, tựa như thấy một con lạc thang kê. (gà nhúng nước)

Tiêu Sơ Lâu lộ ra gương mặt băng lãnh, vén lên mái tóc ẩm ướt dính trên mặt mình, không nói một lời mà đi vào tiểu mộc ốc.

“Này, ngươi làm sao vậy?” Hạ Kiệt nhướng nhướng mi, khoanh tay trước ngực tựa ở cạnh cửa, hứng thú nhìn chằm chằm cái kẻ cả người đã ướt sũng mà còn ra vẻ mạnh mẽ kia.

“Không có gì, đổi y phục mà thôi.” Tiêu Sơ Lâu cũng không hề e dè, ở trước mặt đối phương mà lột sạch quần áo của mình, sau đó mãnh xông ra ngoài, bất chấp mưa to mà nhảy vào hồ nước băng lãnh gần đó.

“Tiêu Sơ Lâu —— ngươi làm gì?!” Hạ Kiệt kinh hãi nhảy dựng lên, cởi thượng y và giày ra, cũng nhảy vào hồ theo hắn.

Hồ nước hàn lãnh khích thích da thịt, Tiêu Sơ Lâu lặn sâu xuống hồ, sức nước áp càng lúc càng lớn, càng khiến lòng hắn cực kỳ khó chịu, chân khí trong ***g ngực kích động hẳn lên, cơ hồ như muốn làm thân thể hắn vỡ tung thành nghìn mảnh.

Quả thật… Quả thật giống như là tẩu hỏa nhập ma mất rồi!

Hắn không ngừng tự hỏi chính mình, làm như vậy rốt cuộc là đúng hay sai?

Ngoài mặt thì lạnh lùng cự tuyệt người ta, chẳng thà nói, ở trên người Huyền Lăng Diệu, hắn có thể nhạy cảm mà ngửi được một cổ khí tức nguy hiểm, cổ khí tức này không ngừng hấp dẫn hắn tới gần, không ngừng ăn mòn ý chí của hắn.

Tựa như một loại cám dỗ, cám dỗ hắn hãy thôi chống cự đi, đừng giãy dụa với số phận nữa.

Vì thế, chỉ có cách thương tổn và cự tuyệt, hắn mới có thể tạo cho mình một cái vỏ ốc tường đồng vách sắt. Mới có thể giữ vững ý chí của mình, thực hiện cái chuyện mà mười mấy năm qua hắn luôn chấp niệm.

Vở kịch này vốn đã bắt đầu diễn từng màn từng màn theo dự tính của hắn rồi, vậy nên hắn không muốn vào thời gian này lại từ bỏ nó, vì một thứ ái tình buồn cười của một người nam nhân.

Buồn cười không?

Tiêu Sơ Lâu rất muốn cười, vì mình cư nhiên lại đau lòng mà cười.

Nước trong hồ tiến vào tai mũi hắn, hắn cười không nổi.


Bỗng nhiên cánh tay bị nắm lấy, một lực đạo mạnh mẽ dùng sức kéo hắn lên trên.

Trước mắt Tiêu Sơ Lâu là một mảnh mịt mờ, hắn không chút nghĩ ngợi, cánh tay run lên, trở mình cho người nọ một chưởng, vùng vẫy khỏi y, tiếp tục lặn xuống.

Không ngờ người nọ lại không chịu buông tha hắn, dùng cả tay chân, đưa hắn thoát khỏi mặt nước.

“Ngươi phiền vừa thôi! Cút ngay!” Trong mắt Thục Xuyên vương bốc lên tà hỏa, phẫn nộ quát một tiếng, đột nhiên động thủ, chân khí mạnh mẽ khuấy lên, khiến mặt hồ cuồn cuộn không ngớt.

Hạ Kiệt không lưu ý mà bị trúng vài chưởng, thiếu chút nữa đã phun ra một ngụm máu, y nhìn vào đôi mắt đang trừng lớn không có tiêu cự của đối phương, thấy hắn còn muốn động thủ, y cuối cùng cũng phát hỏa lên.

“Muốn đánh thì đánh! Lão tử sợ ngươi chắc?!”

Hai tay đập xuống mặt hồ, nghiêng thân nhào về phía trước, hai tên đại nam nhân, giẫm lên sườn núi đá sắc nhọn, đánh nhau loạn thành một đoàn.

Màn trời âm trầm, mưa rào cuồn cuộn, sấm chớp rền vang.

Hồ nước kích động gợn sóng không ngừng, dâng trào mãnh liệt.

Nước mưa như gột rửa hết thảy mọi thứ, thân thể hai người gần như là xích lõa, ở trong nước bùn mà lăn lăn lộn lộn. (o.O!)

Loạn đánh không theo chiêu thức gì cả, đất đá cùng với bùn đất cứ theo kình phong mà bay tứ tung, đâu giống như võ lâm cao thủ đang luận bàn đánh nhau đâu, quả thật là y như hai tên lưu manh đầu đường xó chợ, quyền đấm cước đá, miễn cưỡng gắng gượng cũng không nổi nữa, tiếng thở dốc ồ ồ lẫn vào trong màn mưa xối xả.

Tiêu Sơ Lâu tung một cước lên, đạp Hạ Kiệt xuống đất, lại nhào tới bóp lấy cổ y, nặng nề thở hồng hộc.

“Khốn nạn! Mẹ kiếp! Ngươi muốn giết lão tử phải không?! —” Mặt mày Hạ Kiệt đỏ hết cả lên, chửi bới liên tục, hai tay dùng sức bài khai.

Cả người dần dần không còn khí lực nữa, Tiêu Sơ Lâu bị y xốc lên, hai người ngã vào vũng bùn không ngừng thở dốc.

Mưa to mãnh liệt nện vào người bọn họ, rửa đi lớp bùn đất, chảy vào trong tiểu hồ, tiếng sấm nặng nề cứ ở bên tai nổ vang lên.

Hạ Kiệt bình tĩnh lại, trừng mắt nhìn nam nhân đang nằm úp sấp như bùn nhão kia, cơn tức trong ***g ngực lại dần dần trỗi dậy.

“Con mẹ nó, ngươi đột nhiên nổi điên làm gì?! A?” Y giơ nắm tay lên đánh về phía hắn, cuối cùng lại đổi thành một chưởng, chỉ dùng tam thành công lực mà vỗ vào vai đối phương.

Tiêu Sơ Lâu sau khi tẩy rửa dưới cơn mưa băng lãnh xong, liền chậm rãi khôi phục chút thần trí, giương mắt lên nhìn Hạ Kiệt một cái, hữu khí vô lực nói: “Ta bất quá chỉ đi bơi thôi mà, có gì ngạc nhiên chứ.”

“………” Tức giận trên mặt Hạ Kiệt dần co rút lại, mất nửa ngày, mới nghiến răng ken két ném một câu, “Đồ bệnh hoạn!”

“Xin lỗi, ta chỉ là… Tâm tình không tốt.”

Nhìn hắn đã ra nông nỗi như vậy, một bụng hỏa khí của Hạ Kiệt muốn phát cũng không được, y đưa tay lau đi bọt nước không biết là mồ hôi hay là nước mưa ở trên mặt, trong lòng buồn bực không thôi.

“Quên đi, vậy ta để ngươi ở đây trút giận.”

Tóc dài ướt đẫm dính sát vào thân thể, nước mưa tựa như vòi sen mà chảy xuống da thịt màu lúa mạch của y. Tiêu Sơ Lâu bật dậy, kéo tay y một cái, kiên quyết lôi đối phương ngồi xuống cạnh mình.

“Đừng đi, nói chuyện với ta chút đi.”

Tiêu Sơ Lâu hướng y bĩu bĩu môi, gương mặt vốn anh tuấn giờ đây vừa bầm vừa sưng, thoạt nhìn thập phần khôi hài, đều do bị đánh mà ra cả.


Hạ Kiệt cũng không khá hơn chút nào, một bên viền mắt tím đen không khác gì gấu mèo, y kỳ quái nhìn Tiêu Sơ Lâu dùng loại ngữ khí như khẩn cầu nói với mình, nhất thời không biết phải làm thế nào, nương theo lực đạo của đối phương mà ngồi xuống, đưa tay khoác qua vai hắn, cánh mũi ê ẩm khẽ động, dường như có chút tiếc thương.

Vậy mà cánh tay lại cảm giác được thân người Tiêu Sơ Lâu nóng đến kinh người, Hạ Kiệt sửng sốt, đưa lòng bàn tay đặt lên trán hắn — quả nhiên là bị sốt!

“Ngươi ngốc a, mau cùng ta vào nhà đã.”

Tiêu Sơ Lâu buồn cười mà nhìn hình dạng đột ngột cả kinh của y, khoát khoát tay: “Không sao không sao, thỉnh thoảng phát sốt một chút, rất có ích cho thân thể và tinh thần thêm khỏe mạnh.”

“Khỏe mạnh cái đầu ngươi!” Hạ Kiệt hận không thể đem cái tên hỗn đản bị sốt đến hồ đồ này quăng vào trong hồ, đành bó tay, không nói lời nào liền lôi người đi về phía tiểu mộc ốc.

Tiêu Sơ Lâu dựa vào vai y, bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo, bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt kia đen đến tỏa sáng.

“Này, bổn vương hỏi ngươi, nếu như…” Hắn lại cúi đầu muốn tìm cách diễn tả một chút, ngập ngừng nói, “Nếu như ngươi thích một nữ hài tử, ngươi có nguyện ý để nàng ấy trở về với cuộc sống mà nàng ấy muốn, dù cho ngươi không thể cùng nàng ở cùng một chỗ không?”

Hạ Kiệt ngừng lại, trầm mặc một hồi, sau đó cười lạnh nói: “Nếu như là người lão tử vừa ý, cho dù có chạy đến chân trời góc biển, bích lạc hoàng tuyền, cũng là của ta mà thôi!”

Tiêu Sơ Lâu cười nhạo: “Cuồng vọng.”

Hạ Kiệt nặng nề hừ một tiếng, đem nhân quẳng lên giường, nhét vào trong chăn, gói lại như bánh chưng.

Mưa ở ngoài ốc vẫn rơi liên tục, ông trời tựa hồ đã quyết tâm muốn đem toàn bộ nước mắt lâu ngày nhẫn nhịn mà khóc ra một trận cho khuây khỏa. Không khí vẫn ngột ngạt như trước, giống như những buổi chiều oi bức ẩm ướt của ngày Hạ Chí.

Hạ Chí: vào ngày 21 hoặc 22 tháng 6, ngày dài nhất và đêm ngắn nhất trong năm.

Dưới cơn mưa tầm tã dữ dội, chướng khí trong rừng dường như đã phai nhạt đi rất nhiều.

Cách đó không xa sơn cốc, một nam một nữ cầm một cây dù vừa dày vừa nặng, cấp tốc đi sâu vào trong rừng.

“Đại ca, ngươi xác định là nơi này?” Nữ tử một thân bạch y, làn váy tuy đã bị dính bùn đất, nhưng khí chất lãnh diễm lại không giảm đi chút nào, ánh mắt nàng dao động nhìn làn sương lượn lờ ở sâu trong lớp tùng lâm, chậm rãi quay sang hỏi hắc y nam nhân đi bên cạnh.

“Những nơi gần đây đã tìm rất nhiều lần, chỉ có ở sâu bên trong là chưa từng dò tới, dựa vào phương hướng người nọ đi vào ngày ấy, chắc chắn là phía trước.” Thần sắc của hắc y nam nhân cũng lãnh đạm như vậy, chỉ là trong ánh mắt thỉnh thoảng lại xoẹt qua một tia hỏa nhiệt nóng cháy.

Băng Lạc dừng một chút, nói: “Huynh nói Tiêu vương gia chính là cửu phẩm đại tông sư không sai, thế nhưng, hắn thật sự có giải dược của Trung Tâm Hoàn sao?”

Hắc y nam nhân quay đầu lại nhìn muội muội, sắc mặt có chút do dự, trầm giọng nói: “Tiêu vương gia lúc đầu bị thương nặng như vậy, hiện giờ đã có thể khôi phục, huống chi hắn rõ ràng không có dùng qua thuốc giảm đau của Trung Tâm Hoàn, đổi lại là người khác thì chắc đã sớm chết rồi, thế nhưng dấu hiệu trúng độc hắn cũng không có, nghe đồn Tiêu Sơ Lâu chính là thiên hạ đệ nhất nhân, nhất định sẽ có biện pháp!”

“Thế nhưng…” Băng Lạc muốn nói lại thôi, “Dù cho Tiêu vương gia có biện pháp, chúng ta là địch nhân của hắn, hắn làm sao có thể cho chúng ta biết giải pháp chứ?”

Băng Đế chưởng một chưởng thật sâu vào một thân cây đại thụ ở cạnh bên, ầm một tiếng.

Hắn bình tĩnh nhìn người thân nhân duy nhất của mình: “Ta chắc chắn sẽ có biện pháp thuyết phục hắn, độc tính hiện giờ phát tác càng ngày càng nhiều, cho dù ta chết, cũng nhất định phải giúp muội thoát khỏi cái loại thống khổ này!”

“Đại ca… Huynh đừng như vậy…” Trong mắt Băng Lạc như phủ lên một tầng hơi nước, chậm rãi lắc đầu.

Con đường phía trước vẫn còn mênh mông mờ mịt lắm, thật ra trên tay bọn họ từ lâu đã nhuộm đầy tiên huyết, ngay khi bắt đầu ăn vào độc dược kia, cái ngày này cũng đã được định trước rồi, thế nhưng hôm nay, ngoại trừ ẩm chậm chỉ khát (*), đã không thể quay đầu lại được nữa!

(*) Ẩm chậm chỉ khát: uống rượu độc giải khát (ví với chỉ giải quyết khó khăn trước mắt mà không tính đến hậu quả mai sau)



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui