Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm

"Muốn. . . . Muốn. . . ." Cô híp híp đôi mắt mông lung làm say lòng người, siết chặt ngón tay của Lôi Kình, hướng trên người mình mà di chuyển. Tay anh lạnh đến mức không khỏi khiến cả người cô run rẩy.

"Nói cho tôi biết, tên của cô?"

Cơ thể cô trắng nõn nà như bạch ngọc cao quý, khẽ nhíu mày nhoẻn miệng cười mang theo sức quyến rũ chết người tỏa ra bốn phía. Lôi Kình nâng ngón tay thon dài lên, trường cơ thể dài ra trên sàn, nằm xuống bên cạnh cô, vuốt ve gò má bởi vì xuân dược cùng chất cồn mà ửng hồng một mảng, xúc cảm tinh tế cư nhiên làm cho anh yêu thích không buông tay.

Người phụ nữ này! Đáng chết mê người!

Đặc biệt là hiện tại, đôi mắt kia mở to vô tội, cái hiểu cái không nhìn anh. Điều này không khỏi làm anh có loại cảm giác phạm tội, mặc dù tối nay cô tuyệt đối, bao gồm về sau cũng tuyệt đối, trốn không thoát! Nhưng anh tung hoành trên tình trường nhiều năm, chơi đùa với vô số phụ nữ, đều có người chủ động dâng hiến, nhưng lần này không giống, là do tác dụng của thuốc mới xuất hiện ảo giác.


"Tô Lạp! Tôi tên là Tô Lạp. . . ." Một đôi tay đặt lên lồng ngực của Lôi Kình, tại sao mỗi một chỗ trên người anh đều lạnh lẽo như vậy?

"Thật thoải mái. . . . ."

Cơ thể Tô Lạp không ngừng vặn vẹo, gương mặt ửng hồng bẽn lẽn, đôi bàn tay nhỏ bé luống cuống rời khỏi ngực của Lôi Kình. Cô ngắm nhìn người đàn ông trước mặt, không khỏi khao khát được anh mơn trớn trên cơ thể, nhưng cũng đồng thời dâng lên một nỗi sợ hãi trong lòng.

"Cô bị người ta hạ xuân dược!” Lôi Kình nắm chặt bàn tay nhỏ bé không an phận của Tô Lạp, cặp mắt sung đỏ nhìn chằm chằm da thịt trơn mềm như tơ cùng thái độ ngượng ngùng trên gương mặt của cô. Anh dám khẳng định, trước mắt mình là một cô gái chưa biết mùi đời!

Anh không thiếu phụ nữ, một khi nổi lên dục vọng, sẽ có vô số người từ quyến rũ, lẳng lơ, đến xinh đẹp quỳ rạp dưới chân, họ hiểu được thế nào làm anh vui lòng. Những người phụ nữ kia biết rất rõ anh cần gì, muốn gì, mà anh luôn luôn đối với những người phụ nữ trẻ tuổi như vầy không có hứng thú, bởi vì họ không có kinh nghiệm, lại quá vụng về! Nếu như không phải cô chọc giận anh, có lẽ anh sẽ nhân từ mà bỏ qua cho!


Ý thức của Tô Lạp càng ngày càng hỗn loạn, đầu óc ngốc nghếch chứa đầy khát vọng. Cơ thể mờ mịt mò mẫm, kiếm tìm, tâm trí chứa đựng duy nhất hình ảnh người đàn ông anh tuấn trước mặt, trùng trùng điệp điệp……..

Đứng dậy ôm lấy lồng ngực Lôi Kình, cảm giác lạnh lẽo này làm cô không kiềm chế được “ưm” ra thành tiếng. Dáng người hoàn hảo của cô toàn bộ phô bày ra trước mắt anh, bộ ngực đẫy đà đè lên lồng ngực rắn chắc của anh, liếm qua lại.

Trí óc của anh như bị đóng băng, vừa chạm vào cơ thể của cô, tất cả những suy nghĩ vừa rồi trong nháy mắt liền tan biến. Lôi Kình đột nhiên đưa tay, cứng rắn thoát đi áo ngực mỏng manh như tơ của cô, bàn tay lạnh lẽo phủ lấy bầu vú căng tròn, cao vút, đôi môi không ngừng hôn lên. Mùi thơm mát của mái tóc hòa lẫn với hương thơm trên cơ thể cô làm cho anh không khỏi phả ra hơi nóng. Bàn tay điên cuồng vuốt ve, muốn ngừng mà không được, hận không thể ngay lập tức đưa vào trong cơ thể cô.

"Kêu một tiếng! Kêu lên nghe một chút !" Lôi Kình ở bên tai cô bá đạo tuyên bố mệnh lệnh không thể kháng cự.

"Ưmm. . . . ." Thanh âm mê hoặc phát ra. Dưới sự hướng dẫn kia, tâm trí của cô hoàn toàn bị lạc lối, bản thân không kháng cự được ma lực của anh. Tô Lạp không ngừng sít sao ôm lấy anh, lần đầu tiên cô cảm nhận nhiệt độ cơ thể của một người đàn ông rõ ràng như thế.

"Thật sự muốn như vậy! Cô không nên hối hận!” Lôi Kình nhắm nghiền mắt, hôn lên chiếc cổ trắng ngần. Từng nụ hôn nhỏ, rả rích như mưa liên tục rơi xuống, cảm giác ngưa ngứa như muỗi cắn khiến Tô Lạp vô tình rên rỉ ra tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận