Chương có nội dung bằng hình ảnh
Tạ Hiên lúc này đang ở Hoàng tuyền, hắn mãi không chịu uống canh Mạnh Bà để qua cầu Nại Hà mà đi đầu thai. Trước đây hắn từng đọc trong một cuốn sách, có ghi dưới Hoàng tuyền có một loại hoa tên Kính Liên, chỉ cần luyện hóa nó với Hàn Cốt có thể giúp được hắn đổi tiên tủy với nàng. (tham khảo hình ảnh trước và sau khi luyện hóa của Kính Liên Hoa)
(Kính Liên Hoa mọc ở sông Lệ Quỷ)
(Kính Liên Hoa sau khi luyện hóa với Hàn Cốt)
Hắn ở sông U Minh hơn 100 năm tìm kiếm Kính Liên Hoa. Một này bỗng có một quỷ sai tiến lại gần nói:
"Nghe nói ngươi đang tìm Kính Liên Hoa. Ta biết nó ở đâu, có muốn ta dẫn ngươi đến nơi hoa mọc không?"
"Tại sao lại giúp ta." hắn nghi hoặc hỏi
"Thật ra người đến tìm hoa rất nhiều nhưng không một ai có thể toàn mạng hái được cả. Nên là ta chỉ muốn xem ngươi có hái được hay không thôi."
"Dẫn đường đi." dù vẫn còn nghi ngờ nhưng y vẫn quyết định đi theo quỷ sai kia
"Tới rồi, đây là sông Lệ Quỷ, người nhìn xem đằng kia là Kính Liên Hoa."
Tạ Hiên nhìn theo hướng tay hắn chỉ, thì đúng thật là nó, y vui mừng tính qua đó hái hoa nhưng bị quỷ sai ngăn lại:
"Ey... ta còn chưa nói hết. Để ta nói cho ngươi biết, muốn hái được hoa không phải dễ, ngươi phải lội qua dòng sông này."
"Thì lội qua thôi."
Quỷ sai phí cười nói: "Sông Lệ Quỷ chứa rất nhiều oán khí của con người cũng như là vong hồn của những ác linh không được siêu sinh, phàm là người nào xuống đó đều sẽ bị ăn mòn rồi hòa làm một vào dòng sông, đã có rất nhiều người đã chết, bọn chúng còn chưa đi được nửa đoạn đường nữa là. Ta khuyên ngươi nên bỏ cuộc đi."
Hắn trầm mặc một hồi rồi nói: "Vậy ta sẽ là người đầu tiên hái được nó."
"Được. Để ta xem ngươi đi được tới đâu."
Nói rồi Tạ Hiên dứt khoát bước một chân xuống dòng sông, cơn đau dưới chân truyền đến khiến hắn nhăn mặt, nhưng hắn không bỏ cuộc vẫn cố bước tiếp, cả người hắn đều rướm máu, cuối cùng hắn cũng hái được Kính Liên Hoa, hắn cực khổ lê từng bước chân nặng nề về bên bờ. Quỷ sai thấy hắn hái được cũng không khỏi bất ngờ, Tạ Hiên từ sông Lệ Quỷ đi ra, thân thể như đã vỡ vụn thành từng mảnh, cơ thể bị ăn mòn, y phục đã nhuộm đỏ máu, là tiên tủy đã giúp hắn bình phục lại một chút. Hắn nằm trên nền đất lạnh lẽo, thở dốc mệt mỏi, hắn mất 100 năm tìm kiếm, 100 năm chịu đau đớn để có thể hái được hoa. Hơn 200 năm dưới Hoàng tuyền cô đơn, lạnh lẽo, thống khổ chỉ mong có thể trả lại tiên tủy, bù đắp cho người hắn yêu. Quỷ sai ngồi bên cạnh hỏi: "Tại sao ngươi lại phải chịu khổ như này làm gì? Ta thấy trên người có tiên tủy có thể giúp người tu tiên, cần gì đến Kính Liên Hoa."
"Tiên tủy này không phải của ta. Ta cần Kính Liên Hoa để giúp một người bạn. Người đó rất quan trọng với ta, là ta đã nợ nàng ấy. Ta đã nợ nàng ấy quá nhiều rồi."
"Tiên tủy này cũng là nàng ta cho ngươi."
"Không phải cho... mà là ta lừa được. Nó vốn không thuộc về ta. Nếu như không vì ta nàng ấy có thể trở thành Thần nữ rồi."
"Quỷ Sai đại nhân, người có thể giúp ta đầu thai mà không cần uống canh Mạnh Bà không? Ta không muốn quên, ta cần phải nhớ tất cả để có thể bù đắp lại cho cô ấy."
"Ngươi có thể ở dưới này đợi 1000 năm, sau 1000 năm ngươi có thể đầu thai mà không cần uống canh."
"1000 năm... như vậy thì lâu quá. Ta sợ nàng ấy sẽ không đợi được."
Thấy vị quỷ sai kia im lặng hồi lâu, hắn liền nói tiếp: "Quỷ sai đại nhân, người chắc không đơn giản chỉ là muốn xem ai hái được hoa thôi đúng không?"
Quỷ sai bất ngờ trước câu hỏi của hắn: "Tại sao ngươi lại hỏi như vậy?"
"Bởi vì ta nhìn thấy ngài giống tôi, muốn rời khỏi nơi này nhưng không được, chắc ngài có nỗi khổ gì đúng không?"
"Nói thật thì ta là người canh dữ Kính Liên Hoa đã gần vạn năm, ngày ngày nhìn hết vong hồn này đến vong hồn khác lần lượt được đầu thai, nhìn bọn người vì Kính Liên Hoa mà bất chấp tất cả bỏ mạng nơi lạnh lẽo, đầy thống khổ này cũng chán rồi. Thật sự ta rất muốn tìm một người có thể hái được hoa để ta được tự do, và ngươi đã làm được."
"Thôi được rồi, coi như ngươi đã giúp ta tự do, lần này ta sẽ giúp lại ngươi." y đứng phắt dậy
Năm trăm năm sau, trong lúc mơ màng, Sở Ngọc đã mơ thấy hình bóng chàng thiếu niên lang nhưng không rõ mặt, nàng mơ thấy những kỉ niệm đẹp đẽ của hai người, đã 500 năm nay, nàng cứ mơ đi mơ lại giấc mơ đó. Nàng tỉnh dậy, trầm tư một hồi thì Tả Tranh đi vào:
"Tỷ dậy rồi à. Sao vậy lại mơ thấy giấc mơ kì lạ đó nữa hả?"
"Đúng vậy. 500 năm nay ta đều mơ thấy nó. Mọi việc trong mơ rất chân thật, ta cảm thấy hình như ta rất yêu nam nhân đó. Mỗi khi trước lúc tỉnh dậy nam nhân đó luôn nói 'Đợi ta'. Nhưng kỳ thực ta không nhớ được gì hết. Có phải ta đã quên điều gì rất quan trọng không?"
"Dù gì cũng chỉ là mơ thôi. Tỷ đừng để tâm làm gì."
Nàng thở dài, cứ suy đi nghĩ lại giấc mơ đó, cùng vì giấc mơ đó mà nàng vẫn đợi nam nhân trong mơ kia. Nhìn thấy nàng buồn chán, Tả Tranh bèn nói:
"Hay là chúng ta ra ngoài đi chơi cho khuây khỏa đi."
"Đi đâu chứ."
"Xuống chốn phàm trần đi. Không phải tỷ thích xuống đó sao?"
"Nhưng ta sợ a huynh sẽ không cho ta đi."
"Thì chúng ta trốn thôi. Cũng đâu phải là lần đầu."
"Muội cũng biết không phải là lần đầu sao? Mỗi lần trốn đi chơi với muội đều chỉ có mình ta là bị phạt. Thật không công bằng."
"Chắc lần này không sao đâu? Xuống đó dạo chút đi lâu rồi không đi chơi rồi."
"Ay da mệt muội quá đi. Không đi với muội chắc muội sẽ làm phiền ta chết mất."
"Tuyệt. Vậy đi nhanh thôi."
Mặc dù nói vậy nhưng nàng thật sự cũng muốn xuống đó dạo chơi, nàng đi dạo trong khu chợ đông đúc, náo nhiệt. Nàng bỗng dừng lại ở một sạp bán hạt dẻ rang đường, mỗi lần nàng đi dạo chợ đều bất giác dừng trước món ăn này. Nàng không biết trước đây đã thử qua nó chưa, nhưng cảm thấy nó rất quen thuộc, cả chiếc ngọc bội màu xanh lam nàng hay đeo bên người nữa, nó cũng là vật của phàm trần nhưng không biết nàng từ đâu mà có nhưng nàng luôn cảm thấy nó rất quan trọng với nàng.
"Sao vậy tỷ muốn ăn à? Vậy mua một túi ăn thử đi."
"Cô nương ăn thử đi. Đảm bảo rất ngon, rất ngọt."
Nàng cũng tiện tay ăn thử, bỗng trong đầu nàng xuất hiện lướt qua những hình ảnh mờ ảo của trước đây, nàng cũng từng thử qua nó như vậy, mùi vị vẫn như vậy. Thấy nàng đờ đẫn Tả Tranh lay nàng, nàng hoàn hồn lại nói:
"Rất ngon. Ông chủ bao nhiêu tiền vậy."
"Rẻ thôi chỉ 15 văn tiền."
"Không phải 5 văn tiền sao?" nàng ngây thơ hỏi
"Làm sao mà 5 văn tiền được chứ. Giá cô nương nói chắc cũng đã qua nhiều năm rồi." ông chủ phì cười
"Vật giá leo thang mà. Mới gần 500 năm đã tăng giá nhiều như vậy rồi." nàng lẩm bẩm nói nhỏ
"Cô nương có mua không đây?" ông chủ mất kiên nhẫn
"Mua... mua... tiền của ông đây." Tả Tranh đưa tiền cho ông chủ rồi kéo nàng đi thật xa
"Đi thôi. Linh lực của muội có hạn, rất nhanh nó sẽ biến mất."
Tình huống này rất quen, hình như nàng cũng từng trải qua với một người, nhưng bực nỗi nàng không nhớ là ai, chỉ biết đó là một nam nhân, nàng chắc chắn không phải huynh trưởng tại huynh ấy rất bận, không có thời gian đi dạo phố với nàng, còn Tả Thương thì nàng từng hỏi nhưng y bảo chưa từng xuống chốn phàm trần.
Nàng và Tả Tranh vào một quán rượu gần đó, nàng rất thích uống rượu ở phàm trần, nàng không biết tại sao, đơn giản là nó ngon hơn rượu ở Duật Vân Cốc rất nhiều. Nên lâu lâu nàng cùng Tả Tranh trốn đi uống rượu, lúc cả hai về đều say khướt và cũng biết kết quả người bị phạt luôn là nàng.
Trong lúc đợi rượu đem lên, nàng tỉ mỉ ngắm miếng ngọc bội của mình, giống như miếng ngọc bội này có hai miếng vậy, nàng không biết ai sở hữu miếng còn lại nữa, nàng nghĩ chẳng lẽ là chàng trai nàng hay mơ thấy sao? Có khi nào người này là ý trung nhân của nàng không? Thấy nàng thất thần, Tả Tranh cất tiếng gọi kéo nàng quay ngược về hiện tại
"Sở Ngọc tỷ tỷ, tỷ làm gì mà ngồi thất thần vậy?"
"Không có gì chỉ là đang suy nghĩ chút việc."
"Nghĩ về giấc mơ đó nữa sao?"
"Ừm. Muội có nghĩ nam nhân trong giấc mơ đó là ý trung nhân của ta không? Có lẽ Nguyệt Lão muốn se duyên cho bọn ta chẳng hạn."
"Haizz, muội nói rồi, đó chỉ là một giấc mơ thôi. Tỷ đừng tin là thật chứ."
"Nhưng mà suốt 500 năm đều mơ thấy nó thì không còn trùng hợp nữa rồi."
"Có khi tỷ muốn thành hôn quá nên mới mơ như vậy thì sao? Có phải tỷ muốn tìm người tình rồi không."
"Ta nào có chứ, muội đừng nói bậy nữa." nàng bối rối
"Thôi tỷ đừng chối. Tỷ thấy ca ca thế nào?"
"Ta chỉ xem Tả Thương ca ca như anh trai của mình giống như muội vậy đó, không có ý nào khác cả."
"Ta thì muốn tỷ làm chị dâu ta hơn." Tả Tranh nũng nịu
"Chẳng phải bây giờ ta cũng là tỷ tỷ của muội sao?"
"Hai cái đó khác nhau mà..."
Bỗng có một bóng người lướt qua nàng, đi khỏi quán rượu, cảm giác quen thuộc khiến nàng bất giác quay đầu tìm kiếm nhưng người đó đã đi khỏi.