Khiết Phích FULL


Tiêu Đồng đã chuẩn bị ngủ, điện thoại gọi đến hiện tên Mạc Tịch Nguyên, nàng nghe máy: "Hết bận rồi?"

"Ừm." Giọng nói Mạc Tịch Nguyên có chút uể oải, "Mệt chết được."

Tiêu Đồng nói: "Năng lực càng lớn trách nhiệm càng nhiều."

Mạc Tịch Nguyên hỏi: "Còn em? Thăm bà nội chưa?"

"Thăm rồi, bây giờ đang ở khách sạn, ngày mai quay về."

"Tốt, có cần chị đi đón không?"

"Không cần, chị cũng đủ bận rồi."

"Ừm, vậy nghỉ ngơi cho tốt."

Mạc Tịch Nguyên tuy trả lời như vậy, nhưng ngày Tiêu Đồng trở lại Giang Vũ, chị vẫn đi đón.
Chị tự lái xe đi, không đem theo ai, sau khi nhìn thấy Tiêu Đồng lập tức phất tay về hướng nàng, "Ở đây!"

Tiêu Đồng không ngờ Mạc Tịch Nguyên sẽ đi đón mình, nghe được âm thanh theo bản năng quay đầu, nhìn thấy Mạc Tịch Nguyên liền nở nụ cười, nhẹ nhàng đi tới, "Không phải đã nói đừng đến sao?"

"Tết cũng không có chuyện gì làm nên đến thôi." Mạc Tịch Nguyên cầm ba lô của Tiêu Đồng, đặt vào cốp xe, "Tay không trở về à? Cũng không biết đem cho chị ít đặc sản nữa."

Tiêu Đồng mở cửa ghế lái phụ, "Bây giờ chị là gia chủ của Mạc gia, muốn gì mà không có? Còn muốn em đem đồ về cho chị?"

"Em gái cho thì sao mà so sánh với người khác được chứ." Mạc Tịch Nguyên vừa nói vừa cười cùng nàng lên xe, liếc mắt nhìn vào kính chiếu hậu, nói: "Du Khinh Hàn cũng theo em về Thượng Dung?"

Tiêu Đồng thắt dây an toàn, "Làm sao chị biết?"

"Chiếc xe đằng sau là của Du gia."

Nghe vậy Tiêu Đồng cũng ngẩng đầu nhìn vào kính chiếu hậu, "Đi theo, em cũng không để ý đến cô ấy."

"Cứ như vậy cũng không phải cách, phiền phức như vậy không làm chết người thì người cũng chết vì buồn nôn, có muốn ra nước ngoài sống một thời gian không?" Mạc Tịch Nguyên lo âu hỏi, "Coi như là giải sầu, cũng tránh được Du Khinh Hàn."

"Không cần." Tiêu Đồng không tim không phổi cười, "Với thủ đoạn của Du gia, em sợ là có đi tới mặt trăng cũng không trốn được cô ấy, cứ để cô ấy theo đi, càng lâu thì càng dễ hết hy vọng."

"Nếu như cô ấy quấn em cả đời thì sao?"

"Vậy thì cùng nhau cả đời đi." Tiêu Đồng lạnh nhạt nói, "Đường là công cộng, em có thể bắt người ta đi về nơi nào sao?"


"Chỉ sợ đi tới đi lui, lại đi vào lòng em nữa thôi."

Tiêu Đồng mắt cũng không chớp, "Nếu không ngại thì cứ để cô ấy thử xem."

Nhân lúc chờ đèn đỏ, Mạc Tịch Nguyên quay đầu nhìn nàng.


Trong mắt Tiêu Đồng chỉ có khinh thường, không có thêm cảm xúc gì khác.


Mạc Tịch Nguyên mơ hồ cảm thấy Du Khinh Hàn nên sợ đi là vừa.


Ngày Tết rất nhiều người ra ngoài, đường phố còn đông đúc hơn so với bình thường, Mạc Tịch Nguyên mất gấp đôi thời gian mới đưa được Tiêu Đồng về tới cửa tiểu khu.


Lúc Tiêu Đồng cởi dây an toàn chuẩn bị ra khỏi xe, Mạc Tịch Nguyên bỗng nhiên nói: "Mẹ, bà ấy...
có lẽ không còn bao nhiêu ngày nữa."

Cánh tay đang định mở cửa xe của Tiêu Đồng hơi khựng lại.


"Bây giờ đang nằm ở nhà, dần dần không nhận ra ai nữa, chỉ dựa vào chút ký ức ngày xưa thôi, có lẽ chỉ là chuyện mười ngày nửa tháng nữa."

Tiêu Đồng gật đầu, giọng điệu bình thản: "Em biết rồi." Giống như đang nghe đến chuyện của một người xa lạ.


"Chị chỉ nói với em vậy thôi, tránh cho em sau này hối hận, không có ý gì khác."

"Em biết, cảm ơn chị." Tiêu Đồng đóng cửa xe, đứng bên cạnh xe khẽ cười với Mạc Tịch Nguyên, "Lái về nhớ chú ý an toàn, trên đường cẩn thận."

"Ừm." Mạc Tịch Nguyên không nói thêm gì nữa, lái xe đi.


Nghiệp ai gieo tự người đó gặt, năm đó mẹ hai người vứt bỏ Tiêu Đồng, mặc kệ là có nỗi khổ tâm gì, không ai bắt ép bà làm chuyện này, tất cả là do bản thân bà tự quyết định.
Nếu lúc trước bà làm ra quyết định này hẳn cũng nên sớm cân nhắc đến hậu quả ngày hôm nay, Mạc Tịch Nguyên không có tư cách tạo áp lực với Tiêu Đồng, bắt Tiêu Đồng phải chịu trách nhiệm cho sai lầm của mẹ nàng.


Ác giả ác báo, con tạo xoay vần, quả thực không sai.


Tiêu Đồng nhìn Mạc Tịch Nguyên lái xe đi xa, mới đeo ba lô của mình lên, xoay người bước đi.

Sau khi trở về, nàng nhốt mình trong phòng ngủ nhỏ giờ đã làm thành thư phòng, ở trong đó nửa ngày không đi ra.


Người kia sắp chết.


Tiêu Đồng mới gặp qua bà ấy một lần, là trong phòng bệnh ở Viện 2 ngày đó.
Trong ấn tượng của Tiêu Đồng mẹ mình đã mất sớm, cho nên lúc nàng nhận ra người phụ nữ kia là ai, nội tâm có chút hoảng hốt.


Người đó cùng hình mẫu người mẹ trong lòng Tiêu Đồng hoàn toàn khác nhau.
Trong suy nghĩ của Tiêu Đồng, mẹ nàng là một người đàn bà mộc mạc, tính tình nóng nảy, thích chiếm món lợi nhỏ, giọng nói hơi to, thế nhưng rất bao che con mình, sẽ giống như mẹ của thằng nhóc mập mạp ở cạnh nhà nàng hồi trước, hay như mẹ của Đồ Đồ trong phim hoạt hình vậy.


Thế nhưng hôm ấy, người phụ nữ kia xuất hiện trước mặt Tiêu Đồng, tóc chải bóng loáng, mặc bộ sườn xám đoan trang, trang điểm nhẹ, trang sức đeo trên cổ, trên tay có giá trị bằng mấy năm tiền lương của Tiêu Đồng, cả người phục sức đẹp đẽ, bà là nhân vật trong xã hội thượng lưu, hoàn toàn không phải người cùng một thế giới với Tiêu Đồng, càng không phải mẹ của Tiêu Đồng.


Tiêu Đồng thà rằng mẹ mình là một bà nội trợ, bình thường mà chân thực.


Mới chưa được nửa năm, vậy mà bà ấy đã sắp chết rồi, Tiêu Đồng nghĩ, người có liên hệ thân thiết nhất với mình trên thế gian này, từ nay về sau sẽ không còn nữa, dù cho nàng có lòng dạ sắt đá cách mấy nhưng nghĩ tới đây, tim vẫn mơ hồ nhói đau.


Tiêu Đồng nhớ có lần Mạc Tịch Nguyên nói chuyện với mình về mẹ, chị kể năm đó mẹ bỏ nàng là sự thật, nhưng năm đó mẹ vì khó sinh nàng mà chỉ còn nửa cái mạng cũng là sự thật.


Ơn sinh thành lớn như trời biển, đây là điều Tiêu Đồng nghe bà nội lặp đi lặp lại suốt từ nhỏ đến lớn.


Đi xem thử đi, đáy lòng Tiêu Đồng có một âm thanh không ngừng nói với nàng, chỉ đi gặp bà ấy một lần cuối, để bà yên tâm ra đi, để báo đáp ơn sinh thành của bà.


Giọng nói đó không ngừng nỉ non bên tai Tiêu Đồng, giống như vĩnh viễn không ngừng lại, Tiêu Đồng hết cách, đành phải thỏa hiệp.


Vậy thì đi thôi.


Mấy ngày sau, Tiêu Đồng cầm một bó hoa đến Mạc gia.
Trùng hợp hôm đó bệnh của Mạc mẹ đột nhiên trở nặng, Mạc Tịch Nguyên không đi được, gọi người đi đón Tiêu Đồng.

Chờ Tiêu Đồng đến Mạc gia, Mạc Tịch Nguyên để trợ lý của mình đi tiếp nàng, bỏ qua quá trình hàn huyên thăm hỏi, trợ lý chỉ phụ trách đưa Tiêu Đồng tới phòng của Mạc mẹ, sau đó không nói tiếng nào lùi ra.


Mạc mẹ nằm trên giường, bà phải đeo mặt nạ dưỡng khí, nghe thấy động tĩnh từ phía cửa, cứng ngắc quay đầu sang hướng đó, "Là...
Tiểu Đồng tới rồi?" Giọng nói của bà khàn khàn yếu ớt, qua lớp mặt nạ dưỡng khí, Tiêu Đồng gần như không nghe rõ.


"Mẹ, đúng là Tiểu Đồng đến rồi, tết đến, em ấy tới thăm mẹ một chút." Mạc Tịch Nguyên giống như vừa mới khóc, khóe mắt hãy còn ướt, chị xoa xoa mắt mình, cười vẫy tay với Tiêu Đồng, "Tiêu Đồng, mau tới đây, nhìn mẹ đi."

Phòng ốc hoa lệ mang đầy mùi tử vong, Tiêu Đồng lâm trận sợ hãi, gian nan do dự, phải mất cả mấy phút mới đi đến được bên giường Mạc mẹ.


"Tiểu...
Tiểu Đồng..." Mạc mẹ đưa bàn tay đầy vết kim châm về phía Tiêu Đồng, trên mặt lộ ra nụ cười vui sướng đã lâu không thấy, "Con tới, mẹ...
trong lòng...
vui lắm..."

Bà đã không thể nói ra một câu hoàn chỉnh, nói vài chữ phải ngừng lại lấy hơi, lời nói ra vừa nhỏ vừa khó nghe, hoàn toàn không giống phu nhân nhà giàu mặc trang phục đẹp đẽ ngày đó.


Cái chết là chuyện công bằng nhất trên đời, mặc kệ lúc còn sống giàu sang đẹp đẽ thế nào, đến giờ phút này rồi, ai ai cũng giống nhau, xinh đẹp cùng giàu sang thì thế nào, lúc gần chết có thể đẹp được không.


Mạc Tịch Nguyên nhận hoa trong tay Tiêu Đồng, nhường chỗ của mình cho nàng, Tiêu Đồng ngồi xuống, do dự mãi, rốt cuộc vẫn đưa tay cho người nằm trên giường bệnh.


"Mẹ, mẹ xem, Tiểu Đồng mang hoa cho mẹ nè, đẹp không?" Mạc Tịch Nguyên khom lưng đưa hoa đến trước mặt Mạc mẹ, Mạc mẹ cố gắng tập trung, dùng sức nhìn một hồi, mới yếu ớt gật đầu, "Đẹp, thật là đẹp, Tiểu Đồng...
có lòng..."

"Ngài đừng khách sáo." Tiêu Đồng lên tinh thần mỉm cười, "Là hoa cẩm chướng, chúc ngài khỏe mạnh."

"Tiểu Đồng...
Mẹ không ngờ...
Mẹ còn có thể tìm được con." Mạc mẹ không biết lấy sức ở đâu ra, nắm chặt tay Tiêu Đồng, làm tay nàng đỏ hết lên, "Mẹ...
Có lỗi với con...
Mẹ một đời này...
Chỉ có lỗi với một người...
Người đó là con..."

"Ngài nghĩ nhiều rồi." Tiêu Đồng nói.


Mạc Tịch Nguyên cũng phụ họa, "Đúng đó mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều, Tiểu Đồng em ấy không trách mẹ, nếu không sao còn đến thăm mẹ? Mẹ an tâm dưỡng bệnh, đừng kích động, chờ khoẻ lên rồi, con nói Tiểu Đồng thường xuyên đến thăm mẹ, được không?"

"Được...
Không khoẻ được..." Từ khoé mắt Mạc mẹ chảy ra một giọt nước, "Tiểu Đồng, con gái của mẹ...
con gái của mẹ...
mẹ không muốn...
chết, mẹ muốn...

nhìn ngắm thật kĩ con gái của mẹ..."

Đây là lời trăn trối cuối cùng của người trước khi lâm chung, dù có ý chí cầu sinh mạnh hơn nữa cũng không có nghĩa lý gì trước mặt Tử thần.
Mạc Tịch Nguyên đã sớm không chịu được, trốn ra khỏi phòng mà khóc, Tiêu Đồng nghe thấy cũng không đành lòng, quay mặt đi chỗ khác lặng lẽ lau nước mắt."

Mạc mẹ cầm tay Tiêu Đồng, nức nở hồi lâu, mới gấp gáp thở hổn hển mấy hơi.
Tâm trạng bà trở nên bình tĩnh, nói Tiêu Đồng gọi Mạc Tịch Nguyên vào, chờ hai người con của bà đều đến, Mạc mẹ trái phải cầm tay hai người, không quên dặn Mạc Tịch Nguyên: "Tịch Nguyên...
Chăm sóc thật tốt...
em gái con."

Mạc mẹ một đời nhu nhược, vận mệnh đều bị nắm giữ trong tay người khác, duy nhất chỉ phản kháng có một lần, phải đánh đổi bằng đứa con gái nhỏ của bà.
Đối với thế giới này, bà đã sớm không còn lưu luyến, chuyện không yên lòng duy nhất chính là con gái nhỏ của mình.
Nhiều năm như vậy bà không thể chịu trách nhiệm với con, bây giờ không thể làm gì khác hơn là toàn tâm toàn ý giao phó con gái nhỏ vào tay người con lớn.
Mạc Tịch Nguyên là người Mạc mẹ một tay nuôi lớn, bà hiểu rõ tính cách của chị, Mạc mẹ biết Mạc Tịch Nguyên sẽ chăm sóc tốt Tiêu Đồng.


"Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em." Mạc Tịch Nguyên giữ chặt bàn tay Mạc mẹ, đặt sát lên trán mình khóc không thành tiếng, "Con nhất định chăm sóc thật tốt em ấy, không để ai bắt nạt nữa, mẹ, mẹ cứ...
mẹ cứ yên tâm mà đi..."

Nghe được Mạc Tịch Nguyên đồng ý, Mạc mẹ lúc này mới gật đầu, "Mẹ một đời này, thấy đủ..."

Trên mặt bà mang theo nét cười an tường, nhắm mắt lại.


Trong phòng chỉ còn Mạc Tịch Nguyên khóc nức nở, cùng với Tiêu Đồng lặng lẽ rơi lệ.


Rất lâu, rất lâu sau, không nghe thấy người phụ nữ trên giường bệnh nói chuyện nữa.


Đường sóng lượn có quy luật của máy móc bên cạnh cuối cùng biến thành một đường thẳng, Mạc Tịch Nguyên thất thanh khóc lóc đau khổ, nước mắt Tiêu Đồng cũng chảy dài.


Người đó đi rồi.


Liên hệ thân mật nhất thế giới này cùng với Tiêu Đồng đã đứt đoạn.


Từ đây không còn một người như vậy nữa, người dùng cả đời bà để nhớ thương Tiêu Đồng.


"Mẹ..." Tiêu Đồng trượt khỏi ghế băng, nàng quỳ gối bên giường người phụ nữ ấy, lần đầu tiên trong cuộc đời này, cũng là lần cuối cùng, dùng xưng hô như thế với một người.



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui