Tiêu Đồng đeo ba lô lao nhanh ra ngoài, chạy tới cổng lớn tiểu khu.
Mua vé máy bay hay tàu hỏa đều cần chứng minh thư, dễ bại lộ hành tung, không ở trong phạm vi xem xét của nàng, Tiêu Đồng cần đi đến chỗ cách xa nơi này nhất chỉ bằng một chuyến, chỉ có thể đi tàu điện ngầm.
Thực tế thì Tiêu Đồng không đến được nơi đó, nàng mới ra cửa tiểu khu đã bị một cánh tay xổ ra bịt chặt miệng nàng kéo nàng vào trong.
Đó là một đôi tay ngăm đen bẩn thỉu, bốc lên thứ mùi hăng hắc pha trộn giữa rượu và xăng khiến người ta buồn nôn, dựa vào ánh đèn đường yếu ớt còn có thể nhìn thấy trong kẽ móng tay thô ráp dính đầy bùn đất không rửa sạch.
Sức lực của kẻ đó lớn kinh người, tay giữ chặt miệng Tiêu Đồng, Tiêu Đồng trợn mắt, theo bản năng đưa tay về phía sau cào cấu, chân đạp loạn xạ không ngừng, nàng kêu gào trong cổ họng nhưng vì bị bịt miệng, cộng thêm tiếng còi xe lẫn tiếng động cơ ầm ĩ bên ngoài che lấp, tiếng kêu trở nên yếu ớt tựa hồ không thể nghe thấy.
Nàng bị kẻ kia lôi đi, xuyên qua con đường nhỏ trong công viên giữa màn đêm âm u tĩnh lặng, cho đến khi tới một góc nhỏ có chút ánh sáng, mới buông tay đẩy nàng ra, động tác thô bạo.
Có vẻ như đầu Tiêu Đồng va vào tảng đá, tảng đá kia lại vô cùng sắc bén, máu tươi nhanh chóng chảy qua thái dương rớt xuống mặt, nhưng Tiêu Đồng không để ý tới, nàng đột ngột nhảy về sau vài bước, run lẩy bẩy hỏi: "Anh là ai?"
Tiếng nói của nàng cũng đang run rẩy, nàng nên tỏ ra cứng rắn hơn, không chút lo sợ, tốt nhất là doạ sợ tên côn đồ không rõ lai lịch này.
Nhưng nàng không ngăn được bản thân không ngừng run lên, nỗi kinh hoàng chân chính của mười mấy năm qua xông thẳng lên đầu, chân thật hơn gấp trăm ngàn lần những cơn ác mộng, đến bắp chân của Tiêu Đồng cũng run lẩy bẩy, hàm răng đánh vào nhau lập cập, suýt chút nữa là nói không ra lời.
"Con mẹ nó đồ con *** này, thằng đàn ông của mày cũng không nhận ra à?" Tên kia nghiêng đầu khạc ra một cục đàm, nắm cổ Tiêu Đồng lôi nàng ra khỏi bóng tối, đưa mặt đến gần, hơi thở tanh tưởi phun lên mặt nàng, "Chỉ vì con *** nhà mày, bố mày phải ngồi tù mười mấy năm, tao là ai à? Mày nhìn tao cho kĩ đi!"
Nương theo ánh trăng, Tiêu Đồng thấy rõ gương mặt đó.
Đầu trọc, trên đỉnh đầu có một vết sẹo, lông mày trụi lủi, cặp mắt hiểm ác, con ngươi lồi ra, bên trong vằn lên tơ máu đỏ ngầu.
Gương mặt đó chồng vừa khít lên gương mặt ma quỷ trong ký ức Tiêu Đồng, toàn thân nàng lạnh lẽo, răng môi đánh vào nhau, "Là mày...
Là mày!"
Hai tay nàng nắm lấy mặt gã kia, hận không thể cắn chết hắn ngay lập tức, lột da hắn, uống máu hắn!
Nhưng nàng lại quá nhỏ yếu, tên trọc đầu khinh bỉ cười nhạo, đẩy nàng ngã xuống đất, từ trên cao nhìn xuống mỉa mai, "Êu, xem ra lúc trước là được tao chơi sướng quá, mới nhớ tao nhiều năm vậy."
Đầu trọc ngồi xổm xuống, nhe ra hàm răng lởm chởm vàng khè, nhìn Tiêu Đồng cười khẩy, "Không nhìn ra mày nhỏ vậy mà thế lực chống lưng không nhỏ ha, làm tao vô tù, còn giết chết hai thằng anh em của tao trong đó, ngay cả chức cục trưởng của cha tao cũng mất.
Tao ra rồi mới biết nhà tao từ sau chuyện đó suy tàn lụn bại, đều là do con đàn bà hèn hạ mày giở trò.
Không ngờ thứ con hoang như mày lại biết dùng thủ đoạn như vậy, làm nhà tao bao nhiêu năm không ngóc đầu dậy nổi."
Tiêu Đồng không nói lời nào, cắn răng nhìn hắn, trong tay cầm lấy một cục đá, rất sắc, chính là cái mà lúc nãy đầu nàng bị đập vào.
"Tao ngồi trong đó nhiều năm vậy mà cũng không quên được mùi vị của mày nha, chuyện đầu tiên sau khi tao ra được là đi tìm mày, cũng không ngờ mày có năng lực vậy, cũng lăn lộn làm được nhà thiết kế nổi tiếng?" Đầu trọc liếm môi một cái, trong mắt loé lên một tia hung ác, "Nhà thiết kế cũng tốt, nhà thiết kế càng làm tao có hứng!" Hắn nói xong, nhảy bổ vào người Tiêu Đồng!
Tiêu Đồng đã sớm chuẩn bị, thấy hắn nhào lên, vội vã giơ cục đá nắm trong tay đập vào đỉnh đầu trọc của hắn.
Nàng ôm tâm lý đập nồi dìm thuyền* liều chết đến cùng, nên cú đập này dùng hết sức bình sinh, đầu trọc rên lên một tiếng, lảo đảo một cái té ngã lên người nàng, nửa ngày không nhúc nhích.
Tiêu Đồng ném cục đá, hồng hộc thở dốc.
Nàng tưởng rằng đầu trọc đã chết rồi, ai ngờ hắn lại lảo đảo bò lên.
Đầu trọc sờ ra sau gáy, đưa đến trước mặt mình thì thấy một bàn tay đầy máu.
Máu tươi tựa như kích phát thú tính của hắn, hắn giương ra nụ cười âm trầm trong bóng tối, vừa kích động vừa hưng phấn, huyết dịch sôi trào, lại đè lên người Tiêu Đồng.
Lý trí của gã đầu trọc đã hoàn toàn bị thiêu đốt, máu huyết lẫn với đau đớn kích thích hắn, sự phản kháng yếu ớt của Tiêu Đồng bên dưới hắn chỉ như là gãi ngứa mà thôi.
Hắn như heo rừng đè chặt trên người nàng, vừa kéo vừa xé quần áo nàng.
Tiêu Đồng gộp cả thù mới hận cũ, giờ phút này đồng tử chìm trong bóng tối cũng đỏ tươi, như một loài dã thú.
Tiêu Đồng cùng hắn lao vào đánh nhau, quấn chặt, tay nàng chạm vào một vật cưng cứng trong túi quần hắn, có cảm giác lạnh lẽo của kim loại, nàng vui mừng khi nhận ra đó là một con dao quân dụng Thuỵ Sĩ.
Dao đã bị sử dụng rất nhiều lần, chỉ cần nhẹ nhàng vẩy ra một cái thì lưỡi dao đã trượt ra, Tiêu Đồng đã sớm mất đi lý trí, nàng trừng cặp mắt đỏ ngầu, cầm con dao giơ lên thật cao, mũi dao hướng xuống dưới, dưới ánh trăng loé lên sắc trắng lạnh lẽo.
Một giây sau, mọi sự chống cự của Tiêu Đồng hoàn toàn biến mất, nàng nheo mắt, nhìn chằm chằm con dao trong tay mình, trên lưỡi dao có một đôi mắt giống hệt đang nhìn lại nàng.
Đó là thứ ở bên trong lưỡi dao, nàng là cái bóng của chính mình.
Đầu trọc thấy Tiêu Đồng không chống cự nữa, tưởng rằng nàng đã buông xuôi, sung sướng, thế là một tay nắm lấy khoá quần mình mà kéo.
Ngón tay của hắn mới vừa đụng tới đầu khoá kéo, đột nhiên, tất cả mọi động tác đều dừng lại.
Vành mắt của đầu trọc trợn to đến cực hạn, con ngươi kịch liệt co rút lại, mọi động tác của hắn đều ngừng lại vào đúng lúc này.
Động tác của Tiêu Đồng cũng ngừng lại vào khoảnh khắc này.
Bàn tay cầm dao của nàng dùng sức quá mức, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh, giống như mạch máu muốn nổ tung bắn ra khỏi lớp da.
Tiêu Đồng buông tay khỏi con dao, chuôi dao ở trong không khí, lưỡi dao đâm sâu vào vị trí buồng tim trên lưng gã đầu trọc, ngập hết lưỡi dao!
Tiêu Đồng nhìn thẳng vào mắt đầu trọc, trên mặt hiện ra nụ cười quỷ dị, trong đêm tối chỉ thấy lộ ra hàm răng trắng toát.
Sau đó, nàng rút dao ra.
Huyết tươi bắn ra tung toé trong không khí như cánh hoa nở rộ, dính trên mặt Tiêu Đồng.
Dưới ánh trăng, từng tia chất lỏng màu đỏ lấm ta lấm tấm phun lên mặt Tiêu Đồng, sự tương phản làm cho làn da nàng trở nên trắng trong dị thường, toát ra một loại ngọc khí, trong trẻo lung linh, thậm chí còn toả ra một chút ánh sáng dịu êm bảng lảng.
Nàng nở nụ cười dưới ánh trăng, dịu dàng, quyết tuyệt, lại ung dung, giống như nàng là nữ thần có thể quyết định cái chết, tuyệt đẹp chấn động lòng người.
Hai mắt của đầu trọc trợn trừng, kinh hoàng khắc sâu vẻ diễm lệ kinh tâm động phách của Tiêu Đồng vào trong mắt, sau đó cơ thể lệch đi, ngã lên người Tiêu Đồng.
Tiêu Đồng đẩy khối cơ thể bất động của đầu trọc qua một bên, nàng quỳ gối bên cạnh hắn, rút dao ra, mặt không cảm xúc một lần lại một lần đâm vào người tên đầu trọc, đâm thẳng vào tim hắn, lại rút ra, máu bắn tung tóe.
Đầu trọc co giật mấy lần, rốt cuộc không động đậy nữa.
Tiêu Đồng ném dao đi, nằm ngửa xuống bên cạnh gã, đột nhiên nhếch môi, mở miệng cười lớn, một cơn gió lạnh thổi qua, khuếch tán tiếng cười nàng càng thêm vang vọng, giống như hồn ma du đãng trong đêm, tìm người đòi mạng.
Sau đó, nàng cười đủ rồi, đờ đẫn nhìn chằm chằm mặt trăng.
Đột nhiên, nàng rùng mình một cái, giống như thức tỉnh.
Tiêu Đồng mê man chớp mắt mấy lần, dáng vẻ như không biết xảy ra chuyện gì, nàng giơ tay lên nhìn trước ánh trăng, trên tay dính đầy chất lỏng màu đỏ, một nửa đã khô lại, một nửa tí tách theo ngón tay chảy xuống.
Mình giết người.
Tiêu Đồng nhìn gã đàn ông không nhúc nhích bên cạnh, kinh hoàng.
Bàn tay nhuốm máu tay bắt đầu run, sau đó là cơ thể, cuối cùng, đến đôi môi Tiêu Đồng cũng run rẩy liên hồi.
Máu tươi đầy đất khiến nàng vô cùng hoảng sợ, nàng đã ngồi không vững nữa, cả người xụi lơ không thể động đậy.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ! Tiêu Đồng mờ mịt quýnh quáng nhìn bốn phía, không có ai hết, trong hốc mắt nàng rất nhanh thấy được từng giọt nước mắt chảy ra.
Nàng run rẩy bò đến bên cạnh gã đàn ông không còn nhúc nhích, lại run lập cập lấy ra di động từ trên người hắn.
Cũng may mà tên này mới ra tù chưa lâu, trên người chỉ mang theo điện thoại có bàn phím kiểu cũ.
Đầu óc Tiêu Đồng trống rỗng, theo bản năng bấm vào một dãy số.
11 con số này đã khắc vào linh hồn Tiêu Đồng, nàng không cần nghĩ đã có thể bấm ra ngay lập tức.
Thời gian chờ đặc biệt dài, Tiêu Đồng cầm điện thoại trong tay, gấp muốn khóc.
"Nhanh nghe đi..." Nàng nghẹn ngào cầu cứu, "Nhanh nghe đi mà!"
Rốt cuộc thì đường dây điện thoại cũng được nối, phía đầu kia là một giọng nữ có vẻ nghi hoặc, "Xin hỏi ai vậy?"
"Du Khinh Hàn..." Tiêu Đồng cầm điện thoại gào thét, "Du Khinh Hàn —— "
"Tiêu Đồng?" Chỉ mất một giây Du Khinh Hàn đã nhận ra giọng Tiêu Đồng, "Tiêu Đồng em sao vậy?"
"Tôi giết người." Tiêu Đồng nửa ngồi nửa quỳ trên bãi cỏ, răng đánh lập cập, há miệng thở dốc liên tục, run rẩy nói: "Làm sao bây giờ, tôi giết người, tôi giết người..."
Đầu kia điện thoại vừa loạn vừa hoảng, qua mấy giây Du Khinh Hàn mới hỏi: "Em ở đâu?"
"...
Công viên Lam Từ."
"Quanh đó có ai nhìn thấy không?"
"Không có...
Không có." Tiêu Đồng liếm liếm đôi môi khô khốc, nhìn ngó bốn phía, "Ở đây chỉ có mình tôi thôi."
"Chờ tôi mười phút, đến ngay." Trong lúc nói chuyện Du Khinh Hàn cũng đã thay xong quần áo.
Cô bị anh trai nhốt ở Du gia mấy tháng, dạo này yên phận không đi đâu cả, vệ sĩ trông chừng cũng thả lỏng cảnh giác, với lại Du Khinh Hàn rất am hiểu địa thế Du gia, thừa dịp đêm tối lặng lẽ nhảy ra, không kinh động đến vệ sĩ nào.
Biệt thự Du gia không nằm ở phố xá sầm uất, xung quanh cũng không có phương tiện công cộng, Du Khinh Hàn định trộm một chiếc xe trong gara để chạy đi, không đánh động vệ sĩ nhưng đã động đến quản gia.
"Tiểu thư, tiên sinh nói để ngài ở nhà tu thân dưỡng tính, không cho phép ra khỏi cửa."
"Quản gia, tôi có chuyện cực kì quan trọng phải làm, nếu không đi được, cả đời này tôi không cách nào tha thứ cho mình." Du Khinh Hàn nắm chặt chìa khoá xe, "Cũng sẽ hận anh hai cả đời này."
Ánh mắt cô gần như bốc lửa, quản gia chưa từng thấy cô như vậy, sợ hết hồn, không thể làm gì khác hơn là cho cô đi.
Lốp xe ma sát dữ dội với mặt đường, động cơ ầm ầm rít gào, xe như tên rời cung bay ra ngoài.
- ---------------------------------------------
*Đập nồi dìm thuyền: Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Sử ký - Hạng Vũ bản kỷ".
Truyện kể rằng: Vào những năm cuối triền nhà Tần, nước Tần đánh nước Triệu, khiến vua nước Triệu phải lui về cố thủ ở Cự Lộc (tức phía tây nam huyện Bình Hương, tỉnh Hà Bắc ngày nay) thì bị quân Tần bao vây.
Vua nước Sở được tin đã phong Tống Nghĩa làm thượng tướng, Hạng Vũ làm phó tướng cùng dẫn quân sang cứu nước Triệu.
Tống Nghĩa dẫn quân đến An Dương thì chốt lại ở đó 46 ngày.
Hạng Vũ không biết lý do đã nhiều lần thúc Tống Nghĩa nên nhanh chóng hợp quân với nước Triệu rồi trong đánh ra, ngoài đánh vào thì quân Tần tất bị thất bại.
Nhưng Tống Nghĩa muốn đợi hai bên Tần Triệu đánh nhau mệt rồi mới tiến đánh, nên đã ra lệnh nghiêm cấm quân sĩ không ai được tùy ý hành động.
Sau đó, Tống Nghĩa mở tiệc mời khách ăn uống no say, bỏ mặc cho đám quân lính bị đói khát.
Hạng Vũ không thể chịu được bèn bày mưu giết chết Tống Nghĩa, các tướng sĩ đều bầu Hạng Vũ làm chủ tướng.
Hạng Vũ trước tiên ra lệnh cho hai viên tướng dẫn hai vạn quân vượt sông sang giải vây Cự Lộc.
Sau đó Hạng Vũ mới ra lệnh cho toàn quân vượt sông sang cứu quân nước Triệu.
Sau khi qua sông, Hạng Vũ ra lệnh cho binh sĩ dìm hết chiến thuyền, đập vỡ nồi niêu, đốt sạch doanh trại, binh sĩ chỉ được phép đem theo lương khô đủ ăn trong ba ngày, qua đó nhằm chứng tỏ đây là một trận tử chiến, chỉ có tiến chứ không còn đường rút lui nữa.
Do đó, khi đoàn quân đến ngoại vi Cự Lộc, liền nhanh chóng lao vào trận đánh, sau 9 ngày kịch chiến đã đánh bại được quân Tần.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...