Kỳ thật mỗi lần gặp Phương Tuyết đều cực kỳ xấu hổ, nhất là khi hắn từ trong phòng Phương Tuyết đi ra đều có thể nhìn thấy tiểu Vũ đứng ở một góc.
Vân Tả Ý thu thập văn kiện đã xử lý tốt, đặt sang một bên, đứng dậy phủ thêm áo khoác.
” Nó cũng không phải hài tử của ngươi, tích cực như vậy làm gì? ” Một mực yên lặng nhìn Vân Tả Ý, Vân Hàm Phong nhịn không được nói. Mỗi lần nhìn đến Ý nhi có hưng trí đi nhìn đứa nhỏ trong bụng Phương Tuyết, trong lòng hắn rất khó chịu. Quả nhiên a, Ý nhi vẫn nghĩ đến một gia đình bình thường, làm một người chồng tốt, người cha tốt……
Vân Tả Ý dừng động tác trên tay một chút lại tiếp tục, xoay người nhìn Vân Hàm Phong nói:” Hắn với ta có quan hệ huyết thống, hơn nữa hắn là con của tiểu Vũ, cháu của ta. Có phải hay không thân sinh cũng không kém a.”
Nghĩ đến sẽ có một vật nhỏ rất giống tiểu Vũ chạy đến bên hắn, ngọt ngào gọi đại bá, tâm tình hắn cực kỳ thư sướng. A, không đúng, vật nhỏ kia hẳn là phải gọi hắn phụ thân. A, phụ thân nghe cũng thực êm tai da…… Nhịn không được, nhanh lên đi xem tiểu gia hỏa kia thôi. Thực hiển nhiên Vân Tả Ý đã quên đứa bé bây giờ vẫn chưa rõ hình hài.
Vân Hàm Phong nghe được Vân Tả Ý nói nói, trầm tĩnh nhìn Vân Tả Ý sửa sang lại quần áo đi ra văn phòng……
……
Trong phòng Phương Tuyết.
Ảo tưởng luôn tốt đẹp nhưng sự thật lại đáng sợ. Vân Tả Ý trong đầu luôn nghĩ cháu của mình sẽ có bao nhiêu đáng yêu, sẽ rất giống tiểu Vũ lúc nhỏ , khi kêu đại bá hoặc phụ thân âm thanh có bao nhiêu êm tai, sau đó liền dằn không nổi chạy đi gặp. Nhưng là sự thật đâu? tiểu gia hỏa kia còn tại trong bụng Phương Tuyết. Ba tháng có bầu, khả năng nhìn ra hình hài rất hạn chế. Bụng Phương Tuyết chỉ nổi lên một chút điểm, nếu không cẩn thận quan sát căn bản đều nhìn không ra. Cho nên Vân Tả Ý tới nơi này cũng chỉ có thể xấu hổ đối mặt Phương Tuyết.
Phương Tuyết ôn nhu nhìn Vân Tả Ý, thần thái điềm đạm đáng yêu chọc người thương tiếc:” Tả Ý ca ca, huynh còn trách muội sao?”
Vân Tả Ý không biết nên nói cái gì cho tốt. Tuy rằng Phương Tuyết nghĩ muốn gài bẫy hắn, nhưng người bị hại lớn nhất lại là cô ta. Hơn nữa âm kém dương sai phát triển tới cục diện hiện tại. Không trách nàng là nói dối, nhưng muốn nói trách nàng thật không biết nên trách như thế nào, chỉ có thể lựa chọn trầm mặc.
Phương Tuyết nhìn đến bộ dáng Vân Tả Ý, vẻ mặt tối sầm lại, ngữ khí có chút thê lương:” Ha ha…… Muội chỉ biết…… Nếu không phải đứa nhỏ này, huynh sẽ không kết hôn với muội đâu.”
Vân Tả Ý như trước bảo trì trầm mặc, dù sao nàng nói sự thật.
Phương Tuyết vẻ mặt càng ảm đạm, đi ra phía trước giống dĩ vãng ôm cánh tay Vân Tả Ý, đầu dựa trên vai Vân Tả Ý, đột nhiên cười nói:” Khanh khách…… Mặc kệ, dù sao muội rốt cục cùng một chỗ với Tả Ý ca ca, hơn nữa Tả Ý ca ca bây giờ còn thường xuyên đến xem muội…… Muội rất vui vẻ……”
Ngay lúc Phương Tuyết dựa vào, thân thể Vân Tả Ý phản xạ căng thẳng có điều kiện, nhưng nghe Phương Tuyết nói khúc sau, do dự … rốt cục chậm rãi thả lỏng thân thể……
……
Vân Tả Ý lại bồi Phương Tuyết một hồi mới đứng dậy rời đi, ra khỏi cửa lại thấy được thân ảnh đứng ở một góc kia, thở dài, không có cách nào đành đi về phía đó.
” Tiểu Vũ.”
” Đại ca……” Vân Vũ Chí có chút kích động hô. Vốn hắn nhìn đến đại ca đi tới phía hắn còn tưởng chính mình xuất hiện ảo giác. Đại ca đã trốn hắn rất lâu, hiện tại đứng ở trước mặt hắn đích thực là đại ca.
” Tiểu Vũ, Sao lại đứng một mình ở đây? ” Vân Tả Ý nhìn Vân Vũ Chí bởi vì hắn đi tới mà kích động thành như vậy, không khỏi cảm động. Sự mất tự nhiên lúc trước tan thành mây khói, khôi phục như ban đầu.
” A, đại…… Đại ca, ngươi không có không để ý tới ta.”
Vân Tả Ý bị bộ dáng Vân Vũ Chí chọc nở nụ cười:” Ha ha, kia đương nhiên, ta như thế nào không để ý tới tiểu Vũ chứ. Ngươi là đệ đệ thương yêu nhất của ta .”
Đối với Vân Vũ Chí mà nói, câu này trước kia trong tiềm thức luôn bất mãn , hiện tại thật sự là tối êm tai:” Đại ca……”
” Tốt lắm, tốt lắm, chúng ta đã lâu không cùng một chỗ nói chuyện. Hiện tại tìm chỗ hảo hảo nói một chút đi.” Nhìn đến đôi mắt Vân Vũ Chí đã muốn đỏ lên, Vân Tả Ý vội vàng nói, trong lòng đau xót. Hắn như thế nào khi dễ tiểu đệ của hắn thê thảm đến vậy.
” Ân” Vân Vũ Chí gật đầu thật mạnh……
……
Cùng tiểu Vũ lưu luyến không rời, cáo biệt sau, Vân Tả Ý lại đến công ty . Với hắn mà nói, hôm nay cùng tiểu Vũ giải hòa thực khoái trá. Tiểu Vũ cơ hồ chuyện gì đều nghe hắn, so với thời điểm trước kia gì đều phải nghe lời. Duy nhất cùng hắn ý kiến không đồng nhất chính là chuyện hắn cùng Phương Tuyết kết hôn. Nhắc tới Phương Tuyết, tiểu Vũ liền tức giận, phi thường bất mãn chuyện kết hôn.
” Đại ca, ngươi sao phải cùng nàng kết hôn?”
” Bởi vì ta muốn cháu ta.” Vân Tả Ý cười tủm tỉm nhìn Vân Vũ Chí tức giận thần tình đỏ bừng .
” Nhưng là……”
Vân Vũ Chí còn chưa nói ra đã bị Vân Tả Ý cắt đứt:” Tiểu Vũ phải yêu con của mình a”
” A……” Vân Vũ Chí phản ứng không kịp.
” Đó là đứa nhỏ của tiểu Vũ. Hắn không có sai lầm gì, tiểu Vũ đáp ứng ta không cần đem oán hận với Phương Tuyết chuyển tới trên người đứa nhỏ.” Vân Tả Ý nhìn thẳng Vân Vũ Chí, hắn đã nhận thấy Vũ Chí không chỉ chán ghét Phương Tuyết, liền ngay cả đứa nhỏ cũng bị chán ghét giống nhau. Hắn không muốn về sau vận mệnh của đứa nhỏ thật sự như cha ruột của nó, bị chính cha mẹ thân sinh cùng chán ghét.
” Ta……” Ai muốn đứa nhỏ kia. Ta mới không cùng nữ nhân kia sinh đứa nhỏ, hắn không phải con của ta.
” Tiểu Vũ.” Vân Tả Ý tăng thêm một chút ngữ khí.
Ách, đại ca tức giận, không cần tức giận, không cần không để ý tới ta…… Vân Vũ Chí nhìn đến Vân Tả Ý tức giận vội không ngừng nói:” Hảo hảo, ta đáp ứng.” Bất quá lời này có thực tâm hay không còn chờ suy tính.
Vân Tả Ý thấy Vân Vũ Chí đáp ứng rồi, tâm thần buông lỏng. Như vậy về sau vận mệnh đứa nhỏ hẳn sẽ tốt hơn, mỉm cười vui vẻ:” Tiểu Vũ, đây là ngươi nói nha.”
” Ân.” Vân Vũ Chí hiện tại vì Vân Tả Ý tâm tình lại tốt lắm mà vui mừng, căn bản không chú ý Vân Tả Ý nói gì đó, chỉ một mạch gật đầu.
……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...