Khiết Phích Thiếu Gia

Mi mắt khẽ mở, lộ ra cặp mắt xanh còn mang theo mê mang. Đôi mắt kia chớp chớp, chậm rãi khôi phục thanh minh, lúc này chủ nhân ánh mắt cũng nhận thấy được không thích hợp. Khi hắn phát hiện đến chính mình trần như nhộng, bên cạnh nằm một nữ nhân thì không khỏi giật mình, người cũng hoàn toàn tỉnh táo lại.

Một ít cảnh tượng mơ hồ chậm rãi quay về trong đầu. Nguyên lai, chuyện tình tối hôm qua không phải cảnh trong mơ, hơn nữa người nọ không phải đại ca…… Chờ chút, đại ca, đại ca nhất định trở về, đại ca thấy rồi sao, hắn nhìn đến cảnh này đã nghĩ như thế nào? Vân Vũ Chí tâm hoảng ý loạn sững sờ……

Bên cạnh truyền đến chút động tĩnh, Vân Vũ Chí quay đầu lại thấy đầu sỏ gây nên chuyện đã có dấu hiệu chuyển tỉnh, ánh mắt liền biến lãnh. Tuy rằng đối với chuyện tối hôm qua không phải đã hiểu rõ ràng, nhưng Vân Vũ Chí biết nguyên nhân khiến mình dị thường nhất định có liên quan với nữ nhân đột nhiên chạy vào này. Tưởng tượng đến mình cùng nàng có quan hệ thể xác, Vân Vũ Chí khó nhịn được ghê tởm. Ánh mắt cũng khuynh hướng muốn đem Phương Tuyết chém sống.

Phương Tuyết từ từ tỉnh lại, nhìn đến đỉnh đầu xa lạ hiển nhiên cũng không lập tức phản ứng lại. Cảm giác được bên người ánh mắt lạnh như băng, nàng nhìn qua thấy Vân Vũ Chí. Đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó mạnh mẽ hét to, nhanh chóng đứng lên đánh về phía Vân Vũ Chí. Bàn tay đánh tới, Vân Vũ Chí lanh lẹ bắt được tay Phương Tuyết, lạnh lùng nhìn nàng, không chút nào thương hương tiếc ngọc hất ra. Phương Tuyết rốt cuộc đánh không lại Vân Vũ Chí , bị chật vật ngã sấp xuống giường.

” Ngươi…… Ngươi này súc sinh.” Phương Tuyết không che thân thể, sợi tóc tán loạn dính vào trên mặt nhìn thấy cực ghê người. Đôi mắt đẹp che lấp dưới mái tóc bay rối bắn cừu hận về phía Vân Vũ Chí .

Vân Vũ Chí không nói gì, nhưng quang mang trong mắt làm cho lòng người lạnh lẻo kinh hãi .


Phương Tuyết trên mặt đã cuồng loạn, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo vặn vẹo lợi hại, lại tiếp tục giơ tay giơ chân đánh, trong miệng mắng chửi liên tục. Đương nhiên động tác của nàng lại một lần nữa bị Vân Vũ Chí đỡ, sau đó hung hăng hất ra……

……

Lúc Vân Tả Ý xuất hiện đã thấy được cảnh này, lên tiếng “Đủ rồi.” , thành công đem động tác hai người dừng lại .

Vân Vũ Chí nghe âm thanh quen thuộc lập tức vội vàng nhìn về đại ca, lần đầu tiên cảm thấy chật vật như vậy, lần đầu tiên xấu hổ vô cùng. Vân Vũ Chí thất thố nhỏ giọng kêu một tiếng:” Đại ca.” Xấu hổ làm cho hắn cúi đầu thật sâu, không dám liếc mắt nhìn người trước cửa.

Phương Tuyết nghe tiếng Vân Tả Ý, thân thể mềm mại chấn động. Sau đó ý thức được trạng thái hiện tại của mình, nàng nhỏ giọng kinh hô, vội vàng trốn vào chăn, đồng dạng không biết nên đối mặt như thế nào với vị hôn phu của nàng, thần tượng ái mộ từ nhỏ của nàng. Trải qua chuyện như vậy, nàng cơ hồ không thể ôm ảo tưởng gì đối với cuộc sống về sau của bọn họ, nàng nên làm gì bây giờ……

” Các ngươi trước hết mặc quần áo vào đi.” Vân Tả Ý dùng ngữ khí bình tĩnh nói xong câu đó xoay người đi ra ngoài chờ bọn họ. Nhịn không được có chút tự giễu mình, thật không dám tin tưởng, hắn cư nhiên có thể bình tĩnh như vậy. Nhìn đến đệ đệ cùng vị hôn thê không một tấc áo ở trên giường còn có thể bình tĩnh nói ra câu nói ‘bọn họ trước nên mặc quần áo vào’. Quả nhiên, hắn không hề có cảm tình với Phương Tuyết, nếu có cũng sẽ không là tình cảm nam nữ, bằng không hắn như thế nào bình tĩnh như vậy. Xem ra tối hôm qua hắn thất thường chủ yếu do bị bất ngờ khiếp sợ với chuyện này.

Cửa phòng mở, Vân Tả Ý đình chỉ suy nghĩ miên man, xoay người đi ngang qua Vân Vũ Chí, người vẫn cúi đầu đứng ở cạnh cửa, đi trở về trong phòng.

Hai người đều đã mặc chỉnh tề, nhưng phòng ốc hỗn độn vẫn có thể thấy được tối hôm qua tình hình chiến đấu kịch liệt ra sao. Vân Tả Ý nhìn thoáng qua chiếc giường hỗn loạn của mình, ánh mắt cảm thấy không khoẻ. Hai người mẫn cảm nhận ra ánh mắt Vân Tả Ý, cũng đi theo nhìn về phía giường, mặt xoát tái nhợt, đầu thấp càng thấp, trong lòng cũng càng thêm nhấp nhô. Trong phòng ba người đứng yên, không khí đột nhiên biến thực xấu hổ. Cuối cùng Vân Tả Ý đánh vỡ trầm tĩnh.

” Các ngươi đều trở về đi.”


Vân Vũ Chí cùng Phương Tuyết nghe xong Vân Tả Ý nói, kinh nghi bất định ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng Vân Tả Ý vẫn thần sắc bình tĩnh, thật sự nhìn không ra điều gì.

” Chuyện tối hôm qua ta sẽ không tiết lộ ra ngoài.” Vân Tả Ý còn nói thêm, nhìn hai người chân tay luống cuống, thật không biết chuyện này rốt cuộc là lỗi của ai. Nếu tối hôm qua tiểu Vũ không tới đây có lẽ sẽ không có chuyện việc này, cũng có thể cuối cùng là hắn trúng chiêu.

” Đại ca, ta……” Vân Vũ Chí muốn nói gì, nhưng chỉ giật giật miệng chung quy không nói ra được. Hắn nghĩ muốn giải thích, nhưng là giải thích có ích lợi gì đâu. Sự tình đã xảy ra, sai lầm cũng không thể tái vãn hồi, hơn nữa đại ca sẽ nghe hắn giải thích sao? Hiện tại đại ca có thể giữ vẻ mặt ôn hoà như vậy đối với hắn đã thực ra ngoài dự kiến. Hắn không nghĩ lại có gì ngoài ý muốn khiến cho đại ca trở mặt với hắn, để cho ngay cả sự hòa thuận cuối cùng bề ngoài này cũng duy trì không được.

Phương Tuyết hiện tại tâm tình không thể nghi ngờ là rất phức tạp. Cùng lúc có bất an lo sợ việc làm của mình bị phát hiện, cùng lúc lại đối với Vân Vũ Chí oán hận, còn có xấu hổ cùng nan kham trước mặt vị hôn phu. Đến khi nghe Vân Tả Ý nói, nàng quả thật thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhưng sau đó nàng lập tức nhận biết Vân Tả Ý tỏ thái độ rõ ràng như vậy liền biểu lộ hắn không thương nàng. Làm sao có ai nhìn cảnh hôn thê yêu thương của mình cùng nam nhân khác quan hệ vẫn có thể tâm bình khí hòa nói chuyện chứ. Trong lòng nàng không khỏi dâng lên buồn bực cùng ủy khuất. Đúng vậy, huynh đệ bọn họ quan hệ tốt, nàng – loại người ngoài này- không quan trọng.

” Các ngươi đều trở về đi.” Dù sao trường hợp như vậy thực xấu hổ, Vân Tả Ý không nghĩ tái duy trì tiếp, hơn nữa vẫn còn nhiều việc chưa xử lý.

Phương Tuyết trừng mắt đôi mắt đẹp gắt gao nhìn Vân Tả Ý một hồi, lại oán hận quét liếc Vân Vũ Chí một cái, phẫn hận phẩy tay áo bỏ đi.


Vân Vũ Chí thật cẩn thận nhìn biểu tình Vân Tả Ý, gặp Vân Tả Ý không có nửa phần quay lại, biết đại ca là thật muốn hắn rời đi, không dám tái làm gì cho Vân Tả Ý tức giận, Vân Vũ Chí cũng chỉ xám xịt bỏ đi.

……

Chờ hai người đều đi rồi, Vân Tả Ý nhìn trước mặt căn phòng hỗn độn, nên xử lý sao đây? Một hồi Diệp Đàn sẽ phái người đến quét tước, mấy thứ này đương nhiên không thể làm cho người ta thấy. Không có cách nào khác, Vân Tả Ý khẽ cắn môi đi đến bên giường. Đầu tiên là cau mày nhấc lên tấm đra giường vẫn lưu lại dấu vết điên cuồng tối hôm qua, sau đó trải một tầng đra mới…… Đến lúc sau đem tất cả dấu vết trong phòng đều xóa sạch trả về y như cũ, về phần trên mặt đất những mảnh vỡ thủy tinh cùng tấm đra kia thì cùng nhau gói thành một gói to chuẩn bị hủy thi diệt tích……

……

Khi tất cả đều xử lý tốt, Vân Tả Ý nhìn lại căn phòng đại khái đã khôi phục nguyên dạng, thở nhẹ một hơi, đến phòng tắm tắm rửa thay đồ. Vân Tả Ý nhìn thời gian không sai biệt lắm, liền giống như ngày thường cùng Vân Hàm Phong đi dùng cơm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui