Hai năm sau.
” Ân a……… A… Vũ…… Ân…… A…… Ân…… Vũ……” âm thanh đen tối theo góc bí mật truyền rõ ra, đệ tử đi ngang qua đều đỏ mặt đỏ tai rời đi rất nhanh để miễn chàng hỏng rồi tốt sự của người khác. Bởi vậy bọn họ cũng không thấy rõ ở sau tầng tầng cây cối thấp thoáng hai bóng người dây dưa cùng một chỗ đều là thiếu niên.
Thật lâu sau, tiếng rên rỉ rốt cục dừng lại, tiếng nhỏ vụn mặc quần áo vang lên.
Vân Vũ Chí mặc quần áo, hô hấp đã khôi phục bình thường từ lâu, nhìn không ra chút gì khác thường, quay đầu nói với thiếu niên mặt vẫn còn đỏ ửng mê mang:” Ta đi đây.”
Vân Vũ Chí lo lắng lại kiểm tra quần áo, xác định chắc không có thất thố mới cất bước rời đi, cho đến khi hoàn toàn biến mất đều không một lần quay đầu lại xem thanh tú thiếu niên.
Toa Tô không nói được một lời nhìn tất cả động tác của Vân Vũ Chí, nhìn theo hắn rời đi cho đến khi nhìn không thấy bóng dáng người nọ, cắn chặt môi áp chế đau đớn trong lòng. Hắn biết Vân Vũ Chí cho tới bây giờ đều không có yêu hắn, này không phải hắn rất thông minh, mà là Vân Vũ Chí cho tới bây giờ đều không che dấu. Đừng nói Vũ Chí thương hắn, cho dù là một chút thích chỉ sợ đều không có, hơn nữa hắn cảm giác Vân Vũ Chí luôn xuyên qua hắn nhìn bóng người khác. Hắn không biết Vũ Chí thấy ai qua bóng dáng mình, bởi vì Vũ Chí chưa từng trước mặt tiết lộ quá, chính mình cũng không dám hỏi. Từng một lần duy nhất hỏi liền đổi được cái phẩy tay áo bỏ đi của Vũ Chí, từ đó về sau càng thêm thật cẩn thận. Nhìn hắn trong một năm này đã biến đổi càng ngày càng thâm trầm, càng ngày càng cân nhắc, không bao giờ nữa gặp hình ảnh phấn khởi bay bổng như ban đầu . Nghĩ đến Vũ Chí thích người kia làm cho hắn rất thống khổ, là bởi vì không chiếm được sao?
Vân Vũ Chí một năm này cũng thay đổi rất nhiều. Đầu tiên là cao lên không ít, một năm trước cùng Vân Tả Ý ngang ngửa không sai biệt lắm, hiện tại đã cao hơn nữa đầu. Tiếp theo chính là biến thành trầm ổn, tuy rằng bề ngoài không có biến hóa gì quá lớn chỉ có gương mặt trẻ con gia tăng rồi góc cạnh, nhưng khí chất biến đổi nhiều lắm. Đã mất đi vẻ khiêu thoát, kiêu ngạo cuồng vọng, cả người làm cho người ta cảm giác chính là trầm ổn đông lạnh,a, hoặc nên nói là âm trầm. Đương nhiên biến đổi chỉ thể hiện trước mặt người bên ngoài. Ở trước mặt Vân Tả Ý, Vân Vũ Chí vẫn là tiểu đệ đáng yêu còn mang tính trẻ con.
Vân Vũ Chí ngẩng đầu nhìn bầu trời. Không xong, trễ giờ rồi, phải nhanh chạy về trang viên . Kỳ thật hiện tại so với giờ giấc trở về hằng ngày không trễ bao nhiêu, bất quá trẻ ngoan phải phi thường nghe lời, một phút đồng hồ cũng không thể chậm trễ. Hôm nay chậm một hồi như vậy với hắn mà nói quả thật là hiếm thấy.
Bởi vì sốt ruột, Vân Vũ Chí ở lúc bình thường đã trưng bày bộ mặt lạnh lùng, hiện giờ càng thêm “chớ tiến lại gần” trong mắt người đi đường. Vừa chạy, trong đầu hắn lại không khỏi nhớ tới chuyện luôn ám ảnh không thể tiêu tan : lúc trước sau một thời gian hắn nhận lời cùng Toa Tô kết bạn, hắn vẫn không sinh ra cảm giác đặc biệt gì với Toa Tô, chỉ khi đem Toa Tô nghĩ thành đại ca hắn mới có thể xuất hiện đủ loại biểu hiện không bình thường. Trong mông lung mông lung hắn theo bản năng cảm giác được chân tướng sẽ không là chuyện tốt,theo trực giác bắt đầu trốn tránh. Mỗi ngày vẫn như cũ cùng Toa Tô kết giao, về nhà như cũ cùng đại ca làm nũng, chẳng qua hắn biết hết thảy đều không giống với ban đầu. Tỷ như nói thời điểm cùng đại ca làm nũng, hắn so với trước kia càng thích kề cận đại ca, đặc biệt thích làm bộ lơ đãng đem đại ca ôm vào trong ngực, còn có luôn quấn quít lấy đại ca bắt đại ca nói ‘thích tiểu Vũ’……
Một ngày, những biểu hiện giả dối mà hắn kiệt lực duy trì đều vì nghe đến một sự kiện sau bị đánh vỡ: “đại ca đính hôn”. Hắn đến bây giờ đều vẫn nhớ rõ lúc đó nói chuyện phiếm với một bạn học, khi nghe đến tin tức này, hắn cảm giác như bị sét đánh, vội vội vàng vàng chạy về trang viên chất vấn đại ca:” Ngươi thật sự đính hôn sao?”
Đại ca nhướng mày có chút kinh ngạc hỏi ngược lại:” Tiểu Vũ như thế nào hiện tại mới biết được?”
Ha ha, hắn làm sao có thể biết chứ, không có bất luận kẻ nào thông tri cho hắn, đại ca chưa bao giờ ở trước mặt hắn nói qua, quản gia người hầu cũng không thể đến lắm miệng nói mấy thứ này. Nếu không phải ngẫu nhiên nghe bạn học nói chuyện phiếm, chỉ sợ hắn hiện tại đều còn không biết, cái vũ hội hắn vẫn hối hận không thể đến tham gia, không chỉ là yến hội sinh nhật đại ca, mà còn là yến hội đại ca đính hôn.
” Vì sao không nói cho ta biết?” Hắn nổi giận đùng đùng hỏi.
” Ta nghĩ ngươi đã biết đến. Tiểu Vũ, ngươi làm sao vậy?” Vân Tả Ý ngạc nhiên hỏi, dễ dàng liền đảo khách thành chủ.
Vũ Chí lăng lăng nhìn gương mặt đại ca quan tâm thân thiết, bình thường biểu tình lạnh như băng trầm tĩnh bởi vì thân thiết này mà mềm hoá không ít, càng thêm đẹp rung động lòng người. Đúng vậy, hắn vì sao phẫn nộ như vậy chứ ? Vì sao không chút nghĩ ngợi liền chạy về chất vấn đại ca chứ? Tình cảm vẫn bị hắn bỏ qua rốt cuộc giấu không được, hóa thành đại hồng thủy hung mãnh hướng về hắn. Hắn không dám đối mặt đại ca đang vẫn như cũ lo lắng nhìn, chạy như trốn về phòng mình . Ngày hôm sau xuất hiện hắn biểu hiện không có gì khác biệt, nhưng là hắn biết hắn đã thay đổi……
Khi thất thần thời gian luôn qua rất nhanh, bất tri bất giác đã tới rồi trang viên . Lão quản gia Diệp Đàn nghênh đón đi vào đại sảnh, quả nhiên thấy đại ca ngồi trong sảnh chờ hắn.
” Đã về à.” Vân Tả Ý ngẩng đầu chào đón Vũ Chí như muôn thưở.
” Ân, đã trở lại, đại ca.” Ở trước mặt Vân Tả Ý , Vân Vũ Chí khôi phục khuôn mặt tươi cười đáng yêu, giống như mọi ngày đến bên người Vân Tả Ý ngồi xuống.
” Hôm nay có thật sự đi học không ?” Vân Tả Ý như tất cả gia trưởng giống nhau quan tâm hỏi cùng dạng vấn đề.
” Ách, có, ta thực thật sự nghe giảng bài.” Vân Vũ Chí ế một chút vội vàng đáp. Hắn tổng không thể nói cho đại ca biết hắn trốn học đi tìm người phát tiết. Rất may là Vân Vũ Chí bình thường rất ít để bụng chuyện học của hắn. Các vấn đề Vân Tả Ý kiểm tra hắn, hắn đều đã làm được, Vân Tả Ý cũng thực tin tưởng hắn, hơn nữa loại trốn học này rất ít phát sinh.
” Ừ.” Quả nhiên Vân Tả Ý chỉ hỏi theo phép, không có miệt mài theo đuổi. Một lát sau Vân Tả Ý đột nhiên mở miệng nói:” Tiểu Vũ, ngươi có nắm chắc thông qua cuộc thi thăng cấp năm nay không?”
Nghe thế Vân Vũ Chí biết đại ca đang lo lắng cái gì. Hai năm thời gian đã muốn nhanh đến, tự tin tràn đầy trả lời:” Đương nhiên nắm chắc, đại ca ngươi chờ mang ta cùng nhau đi thôi.” Theo lời vừa nói ra, hắn ôm cổ đại ca, làm nũng khinh cọ tóc đen mềm mại của đại ca.
” Ngươi a.” Vân Tả Ý đã quen tiểu đệ nhà mình thường thường quấy rầy hai năm này, hơn nữa nghe được tiểu đệ cam đoan có thể thông qua cuộc thi thăng cấp, nghĩ đến hai người cùng nhau đi, nói không vui là gạt người. Cho nên tâm tình tốt lắm, Vân Tả Ý không có giống mọi ngày lập tức tránh khai Vân Vũ Chí ôm ấp, Vân Vũ Chí đắc ý càng ôm nhiều hơn.
……
Một tháng sau, cuộc thi thăng cấp bắt đầu. Thi thăng cấp mỗi năm tổ chức một lần, tự nguyện báo danh. Đệ tử báo danh nếu năm đó không thi chỉ có thể chờ qua năm sau, điểm này cũng giống như thi vào đại học. Năm nay, Vân Tả Ý mang hơn phân nữa lớp học tham gia, đây chính là hiện tượng rất hiếm gặp. Bình thường mà nói một lớp hàng năm báo danh, nhân số cũng không vượt qua mười ngón tay, cho nên lớp học Vân Tả Ý nhiều người báo danh như vậy làm cho Ai Lý viện trưởng giật mình một phen.
Trải qua thống khổ mà dài dòng giai đoạn xem xét trước khi thi, mọi người rốt cục chờ đến ngày thi khẩn trương , sau đó là lo lắng chờ đợi thành tích kiểm tra. Hoàn hảo, thành tích đánh giá đều giao cho siêu trí não thông minh đến làm và trả cùng ngày, thành tích của mọi người đều đi ra.
Ai Lý học viện qua được cuộc thi thăng cấp tổng cộng có 12 người, trong đó lớp của Vân Tả Ý chiếm một nửa danh sách, những người này phân biệt là: Vân Vũ Chí , Mạt Phi , Hồng Mân , Tây Lâm , Lao Lạp , Thang Mộc . Vài người thông qua đều nằm trong dự đoán của Tả Ý.
Mấy người đậu kia dĩ nhiên rất đắc ý. Phải biết rằng một khi thông qua thăng cấp bọn họ sẽ là hai năm cấp, cùng Vân Tả Ý đồng cấp, từng cùng bạn học phải kêu người kia là Hội trưởng , cảm giác thật sự là…… Một lời khó nói a.
Lúc này Vân Tả Ý cũng nghênh đón tin tức tốt. Sau khi thành tích lớp học của Vân Tả Ý được thông báo vài ngày, Ai Đấu viện trưởng khách khách khí khí mời hắn vào văn phòng. Vân Vũ Chí lo lắng cùng đợi ở cách đó không xa. Sau một giờ hội đàm, Vân Tả Ý bước ra văn phòng nhìn Vân Vũ Chí vội vàng tiến đến, không thể kiềm được lộ ra ý cười thoải mái.
Vân Vũ Chí nhìn đến Vân Tả Ý biểu tình không cần hỏi cũng biết kết quả là thế nào, vui vẻ ôm lấy Vân Tả Ý. Đương nhiên lần này Vân Tả Ý cũng không có phản kháng, ước chừng làm cho Vân Vũ Chí bế 3 phút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...