Ngày hôm sau, Mã Văn vào làm việc, bày ra bộ dáng ‘đường làm quan rộng mở’, trong lòng đang ảo tưởng n loại kết cục của Thôi Gia Quân . Hắc hắc hắc, tiểu tử, xem ngươi hôm nay làm sao giao ra được bản kế hoạch hoàn chỉnh.
Đi vào văn phòng, Mã Văn ngay cả chờ đều chờ không kịp, liền dò xem Thôi Gia Quân tới chưa. Kết quả chỉ thấy tiểu tử kia thảnh thơi cầm quyển sách đọc. Hai má hắn không tự giác co giật, bất quá hắn vẫn lộ vẻ tươi cười rất hòa thuận đi đến trước bàn Thôi Gia Quân, cúi đầu nhìn xuống hắn nói :” Thế nào? làm tốt không?”
” Làm cái gì?” Thôi Gia Quân thực vô tội ngẩng đầu hỏi.
Mã Văn đen mặt một chút: “Bản thảo kế hoạch.”
” Kế hoạch ?” Thôi Gia Quân còn thật sự cúi đầu suy nghĩ một hồi, sau đó tựa hồ như nhớ tới,” A, ngươi là nói cái bản thảo đó?”
” Thế nào? Làm tốt không?” Mã Văn liều mạng khống chế tức giận, phải bình tĩnh, phải chờ Thôi Gia Quân nói câu ‘không có làm xong’ mới hung hăng giáo huấn hắn.
” Không có làm xong.” Thôi Gia Quân như hắn mong muốn nói ra những lời này.
Mã Văn cơ hồ sắp khống chế không được đắc ý tươi cười, sắc mặt đột nhiên trầm xuống đang định phát uy thì Hứa Toàn, quản lý bộ phận lập kế hoạch, gọi hắn lại.
Mã Văn lập tức cứng người, hít thở vài hơi mới khiến mình bình tĩnh trở lại, đồng thời trong lòng thầm mắng: lão bất tử này bình thường chuyện gì cũng không quản, như thế nào hôm nay đến quấy rối ta. Tuy rằng trong lòng mắng ác độc vô cùng, nhưng khi hắn xoay người lại, trên mặt tươi cười tựa như thấy cha ruột của mình, nhiệt tình cung kính:” Quản lí, ngài có chuyện gì sao?”
Hứa Toàn quét mắt nhìn Mã Văn một cái, trên mặt biểu tình thực lạnh lùng, bởi vì hắn dựa vào hơn nửa đời kinh nghiệm nhận thấy Mã Văn xem như xong rồi:” Đại thiếu gia ở văn phòng chờ ngươi, tự mình vào đi thôi.”
Đại thiếu gia? Mã Văn hoàn toàn thất thần. Hắn cho tới bây giờ không nghĩ tới một tiểu nhân vật như hắn cũng sẽ được đại thiếu gia tự mình điểm danh gặp mặt.
” Thất thần làm gì, còn không mau đi, ngươi muốn cho đại thiếu gia chờ ngươi sao?” Hứa Toàn nhíu mày. Tuy rằng hắn đã thật lâu không quản sự, nhưng cái nhíu mày vẫn hiển vẻ uy nghiêm.
” A, đi đi, ta lập tức đi.” Mã Văn phục hồi tinh thần, biết hiện tại không phải lúc ngẩn người, vội vàng chạy về văn phòng đặc thù nhất của ban.
Không ai biết Mã Văn đã xảy ra chuyện gì. Mỗi người đều chỉ thấy hắn đi ra với sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, giống như tất cả lực khí đều bị rút hết, mỗi một bước dị thường gian nan. Thôi Gia Quân thậm chí tin tưởng, nếu hiện tại nơi này không có ai, Mã Văn sẽ không chút do dự khóc luôn.
Thời gian kế tiếp, mọi người rất nhanh hiểu được Mã Văn vì sao có loại biểu tình đó, bởi vì qua ngày hôm đó ban kế hoạch không còn phó quản lí Mã Văn nữa mà tầng dưới chót lại thêm một tiểu viên chức.
Kết quả của Mã Văn có thể nghĩ. Trước kia tất cả viên chức nịnh bợ hắn đều tránh xa hắn, thậm chí còn bỏ đá xuống giếng thường xuyên tìm phiền toái cho hắn. Đương nhiên, Thôi Gia Quân cũng không nhường ai, là một trong những người cùng làm việc ‘nhân đức’.
Oa, chiêu này thật đúng là độc, về sau phải học hỏi. Thôi Gia Quân nhìn Mã Văn bị hô đến gọi đi đần độn không ngừng gật đầu, hiển nhiên thực thưởng thức loại trừng phạt này.
Nhưng đại thiếu gia ? Chẳng lẽ ngày hôm qua vị thiếu niên hắn gặp mặt chính là người được phụ thân lấy đến giáo dục mình :Vân thị Đại công tử Vân Tả Ý ? Thực nhìn không ra, hắn cư nhiên đã có vợ, hơn nữa đứa nhỏ đều có…… Hô, nghĩ chuyện này làm gì, công tác công tác thôi. Vân thị đại thiếu gia thật không phải bù nhìn mà, hôm qua mới thu hồi bản thảo, hôm nay liền đưa tới một bản khác……
Thôi Gia Quân phi thường vừa lòng nhìn kiệt tác của mình. Phần kế hoạch này tuyệt đối đạt tiêu chuẩn cao. Kỳ thật hắn vốn tiến vào Vân thị để tham khảo học hỏi. Loại tình huống thực hiện tốt nhất chính là giấu diếm, càng bình thường càng không dẫn người chú ý càng tốt. Hơn nữa hắn làm chi ra sức vì đối thủ làm việc chăm chỉ chứ? Chính là hắn cũng không biết vì sao đột nhiên không muốn tiếp tục làm theo phương án ban đầu. Ân, có lẽ là bị tên kia kích thích đi. Tuổi cũng không nhỏ mà còn bị kích động, Thôi Gia Quân sờ sờ cái mũi thầm nghĩ.
Tên kia trong miệng Thôi Gia Quân tự nhiên là Vân Tả Ý. Kỳ thật cũng không trách hắn, vốn Thôi Gia Quân là đại thiếu gia, từ nhỏ bị người nịnh hót đến lớn, tuy rằng nhìn như hảo ở chung, nhưng đều bảo trì khoảng cách với mọi người, càng đừng nói chủ động đến gần người khác.
Bởi vì thủ đoạn Vân Tả Ý trừng phạt Mã Văn làm cho hắn khá hết giận, cũng làm cho hắn cảm thấy tìm được rồi người hợp tính tình, muốn kết giao, cho nên Thôi đại thiếu gia khó được chủ động tìm Vân Tả Ý nói lời cảm tạ. Chính là Vân Tả Ý giống như không thấy hắn, mỗi lần đều đi qua mặt hoàn toàn không chú ý đến khuôn mặt tươi cười cố tình nở ra của hắn. Đáng thương, hắn thật xấu hổ a, nhiều lần như thế Thôi Gia Quân đã xem Vân Tả Ý như đối địch. Vân Tả Ý chỉ sợ bây giờ không biết hắn đã đắc tội Thôi Gia Quân đi.
Bất quá Thôi Gia Quân tuy rằng tức giận, nhưng đây là địa bàn Vân Tả Ý. Hắn, một tiểu công nhân viên chức, căn bản không có cơ hội tiếp xúc đến Vân Tả Ý, nhiều lắm chỉ đối mặt trên đường, ngay cả nói đều nói không hơn, càng miễn bàn trả thù. Vài ngày trôi qua, hắn đã bắt đầu hoài nghi vị Vân đại thiếu luôn tất bật kia có phải hay không đã quên một người như hắn.
Nhưng là hôm nay, cơ hội tới.
Văn phòng của quản lý.
“Ừ, không tồi, không tồi……” Hứa Toàn tựa vào ghế da vừa lật xem bản kế hoạch vừa gật đầu khen.
Hứa Toàn, nguyên là quản lý ban trên danh nghĩa, ít khi chịu làm việc đứng đắn, vì phó quản lí xuống đài tạm thời tìm không thấy người thay thế thích hợp nên hắn đành phải tự mình ra trận. Mọi người không nghĩ tới vị quản lý trên danh nghĩa, trước kia mỗi ngày chỉ uống trà xem báo chờ về hưu, cư nhiên lợi hại như vậy. Không ít người tính toán xao lãng công việc vội vàng ngừng lại.
Đối với biểu hiện của Hứa Toàn mà không hề sợ hãi ngạc nhiên có lẽ chỉ có những lão công nhân Vân thị công tác hơn 20 năm. Nhớ năm xưa khi còn trẻ Hứa Toàn cũng là một nhân vật trong Vân Thị, bất quá sau lại không biết nguyên nhân gì dần dần rời khỏi tiền tuyến. Vân Hàm Phong liền cho hắn an bài chức quan quản lí nhàn hạ tại ban lập kế hoạch, an hưởng lúc tuổi già.
“Ừ, người trẻ tuổi, ngươi rất có tài hoa, tin tưởng lấy tài của ngươi chỉ cần tiếp tục kiên định làm tốt, sớm hay muộn cũng làm sếp người khác a.” Hứa Toàn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Thôi Gia Quân, vốn con ngươi màu vàng khá mờ đục lúc này lại làm cho người ta rợn người không khỏi muốn trốn tránh.
” Quản lí quá khen, ta vừa mới tới Vân thị, muốn học hỏi nhiều.” Thôi Gia Quân như trước lộ vẻ khiêm tốn tươi cười, đón đỡ ánh mắt Hứa Toàn, bất động thanh sắc nói.
” Ha ha, không tồi, không tồi, người trẻ tuổi không tệ a……” Hứa Toàn đột nhiên lại khôi phục ánh mắt đục ngầu, thoạt nhìn như một lão già, lặp lại lời khen không biết đã nói bao nhiêu lần, làm cho người ta không khỏi hoài nghi hắn có phải tuổi già si ngốc không .
” Ha ha……” Thôi Gia Quân cười theo, biểu tình khiêm tốn chưa từng đổi, trong lòng lại âm thầm nghi hoặc, lão gia hỏa này sao đột nhiên muốn tham dò mình, chẳng lẽ thân phận bại lộ, nhưng xem tình hình lại không giống a.
Hứa Toàn nở nụ cười nửa ngày sau rốt cục thu hồi, nhìn rất hiền lành, kì thực làm cho Thôi Gia Quân nhịn không được cảnh giác; khụ một tiếng, chậm rì rì nói:” Chủ nhân tương lai của Vân thị, thiếu chủ của chúng ta, hiện tại đang làm trong ban chúng ta……”
Thôi Gia Quân gật đầu, không biết Hứa Toàn muốn nói gì, bất quá thấy nhắc tới Vân Tả Ý, cũng để lại một phần tâm, nhưng hắn hoàn toàn không dự đoán được Hứa Toàn sẽ nói ra những lời kế tiếp……
Thôi Gia Quân nghiêm mặt đi ra phòng quản lí, trong đầu không ngừng hồi tưởng những lời vừa rồi. ‘Đại thiếu gia yêu cầu ta giúp hắn tìm một trợ lý. Người trẻ tuổi, ta đánh giá cao ngươi, đừng khiến ta thất vọng’……
Làm trợ lý cho đệ nhất thừa kế Vân thị, ý nghĩa gì ? Ý nghĩa về sau tiền đồ vô lượng, ý nghĩa tài hoa tuyệt đối sẽ không bị mai một, ý nghĩa có nhiều cơ hội tiếp xúc đến thượng vị giả hơn, ý nghĩa quan chức thăng lên vài cấp, về sau ngay cả quản lí và mọi người thấy mình cũng phải nhường ba phần…… Đương nhiên đây không phải vấn đề Thôi Gia Quân để ý, hắn để ý chính là thân phận trợ lý này có thể tiếp xúc đến tầng lớp trung tâm của Vân thị, đối với cuộc sống nằm vùng của mình có lợi mà vô hại. Hơn nữa, muốn trả thù Vân Tả Ý tuyệt đối sẽ không lo không có cơ hội……
Hưng phấn qua rồi, Thôi Gia Quân lập tức nghi hoặc, chuyện tốt như vậy sẽ tìm một người mới không có bối cảnh như hắn?
Trải qua suy nghĩ chu đáo chặt chẽ, Thôi Gia Quân nở ra một tươi cười quỷ dị…… Ha ha…… Hứa Toàn, ngươi thật đúng là một lòng vì Vân thị a, thần tử trung thần như thế hiện giờ không nhiều lắm…… Bất quá, ngươi cũng biết, ngươi cho rằng người trẻ tuổi có tài hoa, sẽ vì Vân thị mang đến cái gì?
……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...