p/s: vô sự không đăng tam bảo điện = ý nói không có việc thì không làm
Hai ngày này, bọn hạ nhân trong Liêm phủ đều cảm thấy thời tiết tại Liêm phủ thần kỳ tốt. Nguyên nhân ? Đương nhiên bởi vì lão gia của họ hai ngày nay tâm tình thần kỳ nắng.
Liêm Ti từ khi học xong trướng pháp, làm cho Trương lão truyền thụ đi xuống, hơn nữa hạ lệnh tất cả sản nghiệp của Liêm gia đều lập tức sửa dùng loại nhớ trướng pháp này. Những sổ sách trọng yếu trước kia hoặc những sổ sách nghi ngờ có vấn đề cũng làm cho Trương lão dùng trướng pháp mới ghi chép lại một lần nữa.
Các cửa hàng dùng hai vòng nhớ trướng pháp tạm thời chưa thấy rõ ràng hiệu quả ưu việt, dù sao thời gian sử dụng quá ngắn, có nhiều người chưa sử dụng quen , nhưng phương pháp này cũng làm cho Trương lão tra ra không ít vấn đề. Liêm Ti nương theo cơ hội này tra được triệt để, diệt trừ rất nhiều sâu mọt trong Liêm gia.
……
” Duy Gia.” Nhìn người xuất hiện trước mặt mình, Liêm Ti không tự giác lộ ra tươi cười, dù sao Duy Gia rất ít chủ động tìm đến hắn.
Vân Tả Ý gật đầu chào Liêm Ti, trong lòng tự hỏi nên mở miệng như thế nào cho tốt.
” Duy Gia, tới tìm ta có chuyện gì sao? Ngươi chính là vô sự không đăng tam bảo điện a.” Trải qua một đoạn ngày ở chung, Liêm Ti đã hiểu biết tính cách Vân Tả Ý.
” Liêm Ti, đa tạ ngươi mấy ngày nay chiếu cố, ta nghĩ ta nên ly khai.” Vân Tả Ý trực tiếp sảng khoái mở miệng, không thể tái ở đây nữa, Ảnh không biết đã gấp thành dạng gì rồi.
” A?”
Tuy rằng đây là lần thứ hai Vân Tả Ý đưa ra lời rời đi, nhưng Liêm Ti vẫn không thể thích ứng. Trong ý thức của hắn không có ý niệm Vân Tả Ý sẽ chủ động rời đi, nhưng sau khi Vân Tả Ý thật sự nói ra, lại liều mạng nghĩ biện pháp đem Vân Tả Ý lưu lại. Nhất là khi Vân Tả Ý nói ra hai vòng nhớ trướng pháp, Liêm Ti cảm thấy làm như thế càng thêm tất yếu. Bất quá hiện tại làm sao bây giờ, nên tìm biện pháp nào đem hắn lưu lại ?
Liêm Ti dưới tình thế cấp bách nghĩ không ra biện pháp gì, lại không thể bắt Vân Tả Ý đợi lâu, cuối cùng đành phải sử dụng chiêu riêng:” Duy Gia huynh đệ đột nhiên muốn đi, ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng đâu. Không bằng như vậy đi, Duy huynh đệ ngày mai hãy rời đi, làm cho ta vì Duy Gia huynh đệ chuẩn bị tiệc tiễn biệt.”
Này, bởi vì Liêm Ti đưa ra lý do hợp tình hợp lý, Vân Tả Ý đành phải chấp nhận, đáp ứng lưu thêm một ngày.
……
Vân Tả Ý đi rồi Liêm Ti nhìn trên bàn này quyển sách, đột nhiên cảm thấy được tâm phiền ý loạn, cũng nhìn không được nữa, mãn đầu óc đều muốn Duy Gia vì cái gì hội rời đi.
Lần này Liêm Ti cùng lần trước giống nhau, hoàn toàn nghĩ không rõ vì sao Duy Gia muốn rời đi. Là bởi vì hắn đã tìm thấy hoặc lấy đến thứ hắn muốn gì đó sao?
Chính là không có khả năng a. Hành động mỗi ngày của Duy Gia đều bị nghiêm mật giám thị, hắn không phát hiện điều gì khả nghi.
Chẳng lẽ là cái kia? Liêm Ti đột nhiên nghĩ đến ngày nào đó nam sủng dưới tình huống hoàn toàn không cảm giác mạnh mẽ bạt tai bản thân. Hắn đã dùng phương pháp bí mật khống chế hai trạm gác ngầm sao?
Liêm Ti vụt đứng lên, bước nhanh qua lại trong phòng. Còn có hai vòng nhớ trướng pháp, hắn là xuất phát từ mục đích gì nói cho hắn biết chứ? Tuy rằng hai vòng nhớ trướng pháp hiện tại xem ra không có chỗ hỏng, nhưng là lâu dài ai biết có thể xuất hiện một ít tai họa ngầm mà mình không biết hay không?
Liêm Ti hiện tại đã có điểm hối hận tùy tiện dùng trướng pháp Vân Tả Ý truyền thụ. Nếu Vân Tả Ý biết ý tưởng hiện tại trong lòng Liêm Ti, nhất định sẽ càng hối hận đã đem trướng pháp dạy cho hắn.
Kỳ thật Liêm Ti nghĩ không thông như vậy hoàn toàn bởi vì ấn tượng ban đầu của hắn là Tả Ý đến quấy phá, nếu không hắn nhất định rất dễ dàng nhận ra Vân Tả Ý không phải người do đối thủ hắn phái tới.
Bất quá chuyện này cũng không thể trách hắn hoài nghi, dù sao Vân Tả Ý trên người có nhiều điều khó giải lắm. Ở trên đường đột nhiên gặp được một người bị xà độc cắn, hơn nữa người nọ là tuyệt sắc giai nhân, mỹ nhân kế cùng khổ nhục kế đều có thể suy ra.
Điểm đáng ngờ thứ nhất: người nọ bị trúng độc xà cư nhiên dưới tình huống không được cứu trị mà hồi phục. Điểm đáng ngờ thứ hai: người nọ rõ ràng không có võ công, lại có thể dễ dàng khống chế nhóm nam sủng……
” Thanh Diêu.” Liêm Ti phiền táo cau mày kêu.
” Gia.” Thanh Diêu vội vàng từ ngoài cửa tiến vào.
” Ngươi đi hỏi người phụ trách giám thị Duy Gia có đột nhiên bị mơ hồ linh tinh gì hay không, bắt bọn họ nghĩ kỹ lại.” Liêm Ti hồi tưởng lời khai từ hai nam sủng bị trúng chiêu kia.
“Vâng, gia.”
” Chờ chút .” Liêm Ti nghĩ nghĩ lại bảo Thanh Diêu,” Ngươi làm cho Trương lão cân nhắc kỹ một chút hai vòng nhớ trướng pháp, xem trong đó có cái gì ….lỗ hổng hay phi pháp không.”
“Vâng.” Thanh Diêu lĩnh mệnh đi.
……
Lúc này hai người đều không có chú ý tới ngoài cửa sổ bay nhanh một bóng đen.
……
Vân Tả Ý trở lại phòng, bắt đầu nhắm mắt tu luyện tinh thần lực, đợi ngày mai đến……
……
Không biết qua bao lâu, Vân Tả Ý đột nhiên cảm thấy vòng tinh thần lực bên ngoài bị dao động, hơn nữa rất quen thuộc dao động. Vân Tả Ý mạnh mẽ mở to mắt:” Ảnh Nhất?”
Bóng đen chậm rãi biến rõ ràng trước mặt Vân Tả Ý. Người tới một thân trang phục màu đen bó sát người, màu cùng tóc màu xám sậm, tuy rằng ánh mắt sắc bén lạnh băng, ngoại hình cũng cực kỳ xuất sắc, nhưng lại tồn tại cảm giác cực kỳ mỏng manh, giống như tùy thời đều có thể biến mất trong không khí……
” Ảnh Nhất, ngươi tìm được ta rồi.” Vân Tả Ý nhịn không mỉm cười. Tại tinh cầu xa lạ này Ảnh Nhất có thể tính như người thân cận nhất, Vân Tả Ý nhìn đến hắn có thể nào mất hứng chứ.
Ảnh Nhất nhìn thấy Vân Tả Ý, trong chớp mắt cảm thấy mấy ngày qua phiêu bãi không chừng tâm rốt cục bình yên.
Tìm được rồi…… Hắn rốt cục tìm được rồi. Ảnh Nhất kích động thiếu chút nữa xông lên phía trước ôm người nọ vào lòng, nhưng khi chân vừa bước ra trong nháy mắt lại nhanh chóng trở về. Hắn không thể, bởi vì…… hắn chính là ảnh vệ của người nọ……
” Ảnh Nhất, mấy ngày này…… thật xin lỗi.” Vân Tả Ý nhìn khuôn mặt Ảnh Nhất rõ ràng gầy yếu một vòng, thực cảm động cũng thực áy náy, sớm biết rằng như vậy sẽ không tùy tiện đi ra ngoài dạo.
Ảnh Nhất không nói gì thêm, chỉ là tiến lên đưa tay khoát lên vai Vân Tả Ý.
” Khoan đã.” Vân Tả Ý nhìn đến tư thế này vội vàng nói.
Chuyện gì? Dùng ánh mắt không tiếng động hỏi.
” Ta cùng chủ nhân nơi này còn chưa nói lời từ biệt, mấy ngày nay ta vẫn ở đây, hắn rất chiếu cố ta.” Vân Tả Ý giải thích.
Một bên giải thích, hắn một bên tìm giấy bút. Hắn cũng không muốn đi giáp mặt nói lời từ biệt, bởi vì rất phiền toái, sẽ phát sinh nhiều vấn đề, cho nên thầm nghĩ viết tờ giấy nói một tiếng, miễn cho làm cho người ta không biết hắn như thế nào không thấy.
Chính là đợi khi tìm được tờ giấy, Vân Tả Ý mới phát hiện mình không biết viết chữ nơi này, bây giờ phải làm sao a? Viết chữ khác Liêm Ti lại xem không hiểu, vậy viết cùng không viết có gì khác nhau?
‘Chủ nhân nơi này’, Ảnh vừa nghe đến từ này ánh mắt hơi hơi mị lên, nhưng Vân Tả Ý không chú ý tới. Ảnh Nhất vừa thấy Vân Tả Ý cầm giấy bút trên tay không động thủ liền biết hắn gặp vấn đề, chủ động tiến lên tiếp nhận bút ” Ta viết cho.”
” Cám ơn.” Vân Tả Ý nói lời cảm ơn, vội vàng giao cho Ảnh Nhất, nói:” Chỉ cần viết: ‘ta đi trở về, chớ lo lắng’ là được.”
Ảnh chấm mực viết rất nhanh vài chữ, bất quá chữ kia có giống lời nói của Vân Tả Ý hay không chỉ có Ảnh Nhất biết.
” Tốt lắm Ảnh Nhất, chúng ta đi thôi.”
Ảnh gật đầu, tiến lên vòng vai Vân Tả Ý, liền rít lên một tiếng, tiêu thất.
……
Đương nhiên, lời thề của Ảnh Nhất lúc trước sẽ đánh mông Vân Tả Ý đã hoa hoa lệ lệ vô tung vô ảnh, ngay cả nhắc cũng chưa nhắc tới.
……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...