Tập đoàn Dương Tế...
Văn phòng chủ tịch,
Người đàn ông mang dáng vẻ cao ráo, trang trọng, quý phái lại vác lên mặt một vẻ thâm trầm khó đoán, bí hiểm lại lạnh lùng.
Khó ai đoán được tâm tư của anh ta như thế nào.
Cũng phải thôi, vào thời kinh tế đang phát triển nghi ngút như thế này, những người mang danh doanh nhân không ai là không thâm sâu, nguy hiểm.
Quan trọng nhất chính là ai hơn ai, ai thua ai.
Vừa trẻ tuổi lại có vị thế trong ngành kinh doanh, loại người này không thủ đoạn thì còn ai vào đây nữa?
Triết Lãng nghiêm nghị trên chiếc ghế chủ tịch, lưng thẳng tắp, vai rộng, ngón tay thon dài di chuyển cây bút một cách uyển chuyển, điêu luyện.
Dương Tế là một cuộc chơi lớn, không phải ai muốn vào thì liền vào được.
Những người nhận được sự hợp tác của tập đoàn này có thể nói đếm được trên đầu ngón tay.
Tuy vậy, những dự án có sự góp mặt của Dương Tế đều khuấy động thị trường kinh doanh.
Lần này, mảnh đất bên thành phố A được trả với giá trên trời, nhưng mục đích là gì? Chỉ xây một cô nhi viện? Làm từ thiện sao?
Không thể nào!
Ai mà chẳng biết thủ đoạn của nhà họ Dương? Trên thương trường, họ lạnh lùng, ác độc thế nào thì bên ngoài xã hội họ còn tàn nhẫn hơn thế nữa.
Nếu mà nói, nhà họ Dương chi một số tiền khủng chỉ để làm từ thiện, chắc chắn sẽ khiến họ ngạc nhiên đến chết!
Bàn tay lật qua một bản dự án khác, chân mày anh đột nhiên nhíu chặt lại, bàn tay cũng thả cây bút xuống.
Triết Lãng tỏ vẻ mệt mỏi tựa mạnh lưng vào thân ghế, nới lỏng cà vạt, tạm thời nhắm mắt lại.
Anh rất mệt mỏi!
Một tháng qua giống như cực hình đối với anh.
Thấy không, anh đã nói rồi, xa em thật không dễ dàng chút nào.
Chẳng lẽ không cảm nhận được sao?
Là một người đàn ông, chịu hạ mình với người phụ nữ mình yêu là chuyện đương nhiên.
Nhưng...haizzz
Quả nhiên Thẩm Quốc Thuấn nói đúng.
Không nên quá cưng chiều phụ nữ, họ sẽ bị chúng ta dung túng riết thành thói hư tật xấu.
Giờ thì hay rồi, làm sai mà không đến nhận lỗi với anh, không chạy tới an ủi anh.
Người phụ nữ vô tâm!
– Quách Viễn?
Bên ngoài, Quách Viễn nghe thấy tiếng gọi của vị tổ tông nhà mình thì liền hấp tấp chạy vào.
Cậu ta không muốn hứng đạn đâu, đạn này vừa nhọn, vừa lớn lại có lực công phá mạnh, nếu lụm một viên thì có mức mà chầu Diêm la đại vương!
– Chủ tịch, cậu gọi tôi?
Việc đầu tiên cậu ta làm khi bước vào là quan sát sắc mặt của Triết Lãng, sau đó mới lên tiếng hỏi.
Đôi mắt vẫn nhắm chặt, Triết Lãng tỏ vẻ thờ ơ:
– Đã tìm được bà ta chưa?
Nghe tới đây, nét mặt của Quách Viễn đột nhiên trầm xuống không rỏ nguyên do.
Cậu ta e ngại ngước lên nhìn anh, sao đó im lặng không dám lên tiếng.
Cậu ta biết chứ.
Biết người đàn bà mà tiểu tổ tông đang nhắc đến là ai.
Là một người không xa lạ, phu nhân của cố chủ tịch Quan Cảnh Hiên – Vô Trà!
Kể từ khi thiếu phu nhân của chủ tịch nhập viện, thì cậu ta đã được giao trọng trách truy tìm tung tích của người đàn bà này.
Hơn một tháng qua, dấu vết cũng chưa thấy, biết bao nhiêu chuyến bay cũng chẳng thấy tên bà ta.
Tìm kiểu gì đây?
Chưa kịp định thần lại thì phía đối diện đã có tiếng mắng lạnh lẽo của người đàn ông:
– Vô dụng!
Quách Viễn khẽ giật mình, toàn thân đông cứng lại chờ câu mắng tiếp theo của anh ta.
Ai ngờ, người chưa mở miệng thì chiếc điện thoại trên bàn đã reo lên inh ỏi.
Triết Lãng vẫn không mảy may đến, tiếng chuông đổ thêm mấy hồi nữa rồi tắt hẳn.
Không ngoài dự đoán, chưa tới mấy giây thì nó lại reo thêm lần nữa.
Phía đối diện, Quách Viễn đã toát mồ hôi hột.
Ôi trời, giờ phút này ai còn bày ra trò nói chuyện qua điện thoại vậy? Sao không lên đây? Tôi sắp bị ngạt chết rồi đây này!
Anh ấn vào nút nghe, bên kia liền truyền đến giọng nói lưu loát lại chuyên nghiệp của quầy lễ tân.
– Chủ tịch, dưới đây có người muốn gặp ngài.
Cô gái này tự xưng là CEO mới của Quan thị, Quan Lộ Khiết!
Lập tức, Triết Lãng ngồi thẳng lưng dậy, hai mắt mở lớn, chân mày khẽ chau lại một chút.
Khiết Khiết tới tìm anh sao? Rốt cuộc cô cũng chịu tới rồi.
Có trời mới biết anh mong ngóng cô như thế nào.
Nếu cô thật sự không tới, e rằng anh sẽ bắt cóc cô mất.
– Mau, cho lên đây.
Chợt suy nghĩ tới điều gì, anh lại nói thêm...
– Khoan đã, nói là tôi đang bận họp, kêu cô ấy trực tiếp lên đây.
Ờ...đúng, nói cô ấy lên đây đợi tôi nửa tiếng.
Anh mang tâm trạng vui vẻ dập máy, khuôn mặt điển trai chớm nở một nụ cười thỏa mãn.
Không nhanh không chậm bước ra khỏi chỗ, ra lệnh:
– Triệu tập cổ đông mở cuộc họp kéo dài nửa tiếng.
Chậm trễ, đuổi việc!
****
– Cô Quan, mời cô!
Quách Viễn miệng cười hớn hở dang tay chào đón cô như là đón mùa xuân về.
Chỉ có anh ta mới biết chính bản thân mình vui đến cỡ nào.
Thật là mô phật!
Thiếu phu nhân ơi, cô là đấng cứu thế của chúng tôi đó.
Huhuhu, thiệt muốn rớt nước mắt....
Vốn dĩ đã quen với phòng làm việc của anh, nên khi bước vào, Lộ Khiết đã chọn vị trí cao nhất, sang trọng nhất rồi ngồi xuống.
Cố tỏ vẻ bình tĩnh để trấn an bản thân, chứ thật ra trong lòng ai đó vô cùng rối rắm.
Cuộc gặp gỡ ngày hôm đó, Châu Lệ Hân đã chính miệng nói hết cho cô nghe.
Thì ra, tình yêu của anh dành cho cô có thể lớn như vậy
Nếu nói đem tính mạng ra hi sinh thì quá lố, bởi vì không tới mức đó.
Anh làm mọi thứ, mục tiêu chỉ vì để cô vui vẻ, để cô hạnh phúc.
Nhưng nó cũng quá mức chiếm hữu.
Con người Triết Lãng rất đáng sợ, cũng rất đáng thương.
Bản thân không biết thể hiện cách yêu như thế nào cho đúng, chỉ biết bản thân cần gì, làm gì!
Bản năng của một người đàn ông mà, bảo vệ thứ vốn thuộc về mình là điều dĩ nhiên.
Chỉ cần, mọi việc đều không tổn hại đến người phụ nữ của họ, thì chuyện gì cũng được!
Mãi chìm trong suy nghĩ của bản thân, Lộ Khiết không chú ý đến bóng dáng quen thuộc của Triết Lãng đã có mặt ở trong phòng.
Triết Lãng nhìn ngắm cô một cách say mê, tựa như chưa bao giờ được ngắm
Anh muốn nhìn thật kĩ bảo bối của anh, nhớ, nhớ cô sắp phát điên rồi.
Khiết Khiết của anh trông ốm hơn lúc trước nhiều quá, hốc mắt dù được đánh sơ qua một lớp phấn mỏng thì anh vẫn thấy được quầng thâm...
Ngay bây giờ và ngay lúc này, anh chỉ muốn nhào tới ôm cô cho thỏa nỗi nhớ nhung.
Thoát khỏi suy nghĩ viễn vông, Lộ Khiết bất chợt rùn mình không rõ nguyên do.
Ánh mắt cô lúc này mới chú ý đến chiếc cửa, hình dáng quen thuộc của một người đàn ông lập tức đập thẳng vào con ngươi trong sáng của cô.
Cảm xúc như vỡ òa, Lộ Khiết cố gắng chèn ép nó xuống tận đáy lòng.
Đến lúc thứ cảm xúc ấy sắp tan biến thì bỗng dưng Triết Lãng bước chân gấp gáp tiến về phía cô.
Anh không nói không rằng nhấc bổng cô đặt lên bàn làm việc, gạt phăng mọi thứ tồn tại trên mặt phẳng ấy, hai tay ôm siết chặt eo người phụ nữ, giọng nói trầm khàn mang chút phần bi thương:
– Tôi nhớ em!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...