Không để Lộ Khiết gào khóc bên thi thể của ba cô, Triết Lãng đã nhanh chóng bước tới ôm cô lên, dùng giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng nhất có thể để an ủi:
– Bảo bối, đừng khóc.
Anh xin em đừng khóc! Chúng ta sẽ tìm ra được hung thủ, chắc chắn sẽ trả lại công đạo cho ba em.
Ngoan, nghe lời anh, đừng khóc nữa.
Với tâm trạng hiện giờ của Lộ Khiết, những lời nói đó hoàn toàn không được cô đặt vào tai.
Ánh mắt người phụ nữ cứ dán lên thi thể của Quan lão gia.
Trong đó chứa sự bi oan, sự đau thương tột độ cùng với nỗi tự trách không rõ nguyên do.
Cô cố gắng trấn an bản thân không được yếu đuối, không được quá đánh mất cảm xúc của mình, cố gắng để mình bình tĩnh.
Nhưng rồi, nước mắt nó vẫn cứ tuôn xuống.
Đây chính là thời khắc bản thân cô trở nên yếu mềm nhất!
Thân thể Lộ Khiết mềm nhũn dựa hết vào Triết Lãng, nước mắt rơi ướt đẫm cả áo sơmi của anh.
Và đây chính là diễn cảnh mà Triết Lãng không mong muốm nhất!
Chết tiệt!
Toàn bộ đều chết tiệt!
Một lũ khốn kiếp!
Dám ở trước mặt anh mà giết người, xem ra tên đó không còn muốn sống nữa.
Đúng thật là Quan Cảnh Hiên đáng chết, nhưng người định đoạt mạng sống của ông ta không tới lượt bọn họ.
Tranh thủ lúc đám cổ đông không chú ý, Triết Lãng ôm Lộ Khiết trở về phòng.
Cái ôm trông thật dịu dàng và tình cảm, nhưng thực chất, ánh mắt của người đàn ông sớm đã trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ.
Tia máu che khuất cả tròng mắt, khuôn mặt thâm trầm.
Đặt cô lên ngồi lên giường, Triết Lãng dùng tư thế đứng để đầu Lộ Khiết tựa vào bụng mình, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc óng mượt:
– Khiết, em ở đây, anh sẽ giải quyết chuyện của ba em.
Ngoan, sẽ ổn cả thôi!
Cô không trả lời, ánh mắt như vô hồn nhìn thẳng về một hướng.
Khó chịu!
Anh thật sự rất khó chịu với thái độ hiện tại của cô.
Nó như một sự đả kích về tâm lý của Triết Lãng.
Anh không muốn, cũng không cho phép cô thờ ơ với anh, càng không để cô phải rơi nước mắt vì người đàn ông khác.
Kể cả người đó có là cha ruột của cô!
Bàn tay đặt trên đầu Lộ Khiết bỗng dưng hơi tăng lực đạo khiến cho cái đầu nhỏ bé của cô càng tựa khít vào bụng anh hơn.
Khẽ nhíu mày, trên đầu liền phát ra tiếng nói có phần lạnh lẽo và ẩn chứa sự đe dọa:
– Khiết, nếu em còn rơi thêm giọt nước mắt nào nữa, anh sẽ giết tất cả bọn họ.
Em tin không?
Quả nhiên, câu nói hoàn toàn làm Lộ Khiết thay đổi.
Cô giơ tay ôm thắt lưng của Triết Lãng, giọng hơi run:
– Đừng! Lãng, đừng làm như vậy.
Trái tim anh bỗng mềm yếu bởi câu nói đó.
Triết Lãng khuỵu gối xuống, hai bàn tay đặt ở má cô, đôi mắt lạnh lẽo biến mất, môi mỏng của người đàn ông mấp máy phả ra một chất giọng dịu dàng:
– Anh sẽ trở lại sớm thôi.
Nhất định mọi chuyện sẽ sáng tỏ.
Hãy cho anh thời gian, Khiết!
Không để cô trả lời, Triết Lãng đã vội đặt thân thể Lộ Khiết nằm xuống, đắp chăn cẩn thận cho cô rồi nhẹ trao lên trán người phụ nữ một nụ hôn, sau đó cất bước rời khỏi phòng.
Đến khi cánh cửa được đóng lại, ánh mắt Lộ Khiết vẫn đứng yên không chuyển động.
Cô đang nhìn vào cánh cửa, nhìn vào người đàn ông vừa rời khỏi...
Đúng!
Chính người đàn ông đó mới là nỗi đáng sợ.
Anh ta đã thay đổi, thay đổi từ khi biến cô hoàn toàn trở thành người phụ nữ của anh ta.
Đây mới chính là điều cô mong đợi!
Thì ra, người đàn ông cô yêu cũng chịu lộ ra bộ mặt thật của mình!
Một bộ mặt đáng sợ, một bộ mặt tàn nhẫn!
**
Khi Triết Lãng đi xuống lầu, đám đông vẫn chưa giải tán, thi thể của Quan Cảnh Hiên vẫn chưa được dọn dẹp.
Mà lúc này, ba Dạ cũng đã rời đi cùng vợ mình rồi!
Niết Tiêu Hoa và Khương Giai Giai đã được vệ sĩ riêng của bọn Quyết Hạng hộ tống rời khỏi biệt thự.
Hiện tại, quyền sinh tử của đám người này lọt vào tay Triết Lãng!
– Lão đại, chuẩn bị xong hết rồi.
– Triết Lãng, bên tôi cũng chuẩn bị xong rồi.
Có thể tiến hành!
Nhận được một cái gật đầu của người đàn ông, Quyết Hạng biểu thị gương mặt lạnh lùng nghiêm túc, cố ý hô lớn cho tất cả bọn họ cùng nghe:
– Chúng tôi đã bao vây khu vực này, yêu cầu mọi người hợp tác điều tra.
Đương nhiên các người biết rõ, cái chết của chủ tịch Quan hoàn toàn không phải tự nhiên!
Tất nhiên sẽ có một cảm giác hoang mang khi nghe thấy điều này.
Điều đó dẫn đến việc trật tự của căn biệt thự bị rối loạn, tiếng bàn tán trở nên lớn hơn.
Có người bạo gan đứng ra hỏi:
" Quyết thiếu, cậu đây là đang giam giữ người bất hợp pháp.
Chúng tôi cần cảnh sát, là cảnh sát đó! "
* Cạch *
* Cạch *
– Cảnh sát cũng không cứu được các người.
Còn dám lên tiếng, tôi sẽ giết chết ông!
Thẩm Quốc Thuấn rút trong thắt lưng ra một khẩu súng ngắn màu đen, mở chốt an toàn rồi chĩa về người đàn ông vừa lên tiếng.
Người đó cũng thức thời nên đành im lặng lùi lại dù trong lòng cảm thấy khó chịu.
Vào thời khắc này, Triết Lãng bỗng nhớ tới sự thiếu vắng kì lạ của hai mẹ con Vô Trà.
Nếu anh nhớ không lầm, từ lúc xảy ra vụ việc chưa hề thấy sự hiện diện của hai người đó.
– Mang thi thể ông ta đi kiểm chứng.
Còn nữa, cho người truy tìm mẹ con của Quan Dật Nhiên.
– Được rồi, lão đại!
Thế là chập tối ngày hôm đó, biệt thự nhà họ Quan bị một tổ chức hắc đạo bao vây kín đáo.
Đương nhiên, người của Triết Lãng sẽ " nhắc nhở " cục cảnh sát để cho họ biết đường mà né tránh sự việc này.
Thời gian trôi gần tới 10 giờ tối, thi thể của Quan Cảnh Hiên đã được kiểm nghiệm và chuẩn bị đem đi an táng.
Thật không có gì đáng ngờ khi ông ta chết!
Bởi vì, chất độc ông ta trúng chính là hợp chất không màu có công thức hóa học là KCN.
Hay còn được gọi với cái tên quen thuộc là, Kali Cyanide.
Nó được kiểm tra kĩ lưỡng và chất này được phát hiện trong rượu của ông.
Dù có là một người kĩ tính như Quan Cảnh Hiên cũng không thể dễ dàng phát giác được.
Vì, đặc tính của chất độc này là không màu và mang mùi tương tự như hạnh nhân!
Đến cả độc cũng tìm ra rồi, nhưng hung thủ thì chưa thấy đâu.
Mẹ con Quan Dật Nhiên lại mất tích một cách bí ẩn, nếu nói không có sự kì lạ thì ai mà tin?
Chồng chết, mẹ và con gái là nghi can.
Tin này truyền ra ngoài, chắc chắn Quan thị sẽ trở thành tâm điểm của giới truyền thông trong và ngoài nước!
Nhưng mà...
– Khốn kiếp! Đã kiểm tra phòng của thiếu phu nhân chưa?
Bỗng nhớ ra chuyện gì đó, anh mới khẩn trương hỏi đám thuộc hạ.
Câu trả lời khiến anh lo lắng nhất cũng xuất hiện rồi...
– Thiếu gia, ngài bảo không được lại gần khu vực đó, nên chúng tôi...
Con mẹ nó!
Lòng anh bỗng như lửa đốt, bước chân nhanh nhẹn hướng về phía phòng của Lộ Khiết.
Quyết Hạng và vài tên thuộc hạ cũng vội chạy theo dù không biết chuyện gì đang xảy ra.
* Rầm *
Anh không còn dùng sức nhẹ nhàng nữa mà thẳng chân đạp một phát đã làm cho cánh cửa mở toang.
Điều anh thấy hiện tại chính là thứ anh hối hận nhất!
– Khiết ....
Quan Dật Nhiên!
Cô ta đang dùng dao kề vào cổ Lộ Khiết!
– Dương Cung Triết Lãng, anh mau lùi lại.
Nếu không, tôi giết chết cô ta!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...