Tối hôm đó, Triết Lãng cũng không thèm về phòng mình mà sang phòng cô ngủ " ké ".
Nhìn Lộ Khiết bị cuộn tròn trong chăn như con nhộng, anh thật sự không nỡ chút nào.
Thế là người nào đó tháo chăn ra, lợi dụng con gái nhà người ta đang ngủ say mà sờ mó, ôm ấp rồi cười như một thằng khùng!
Haizz, yêu rồi nó vậy đó ạ!
Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên nhẹ qua khe cửa nhỏ chiếu thẳng vào mặt cô khiến con mèo nào đó ưm a tỉnh giấc.
Dụi dụi mắt, ưỡn ẹo mấy cái, cô còn muốn nằm ngủ thêm chút nữa!
Lộ Khiết lười biếng xoay qua bên kia, vừa hay lại đụng trúng cái bản mặt ngủ ngon lành của Triết Lãng.
Cô hốt hoảng xem lại quần áo, may mà vẫn chưa xảy ra chuyện gì!
Đang thở phào mừng thầm thì bên tai truyền tới một giọng nói nửa mơ nửa tỉnh, còn mang ý cười:
– Sợ cái gì? Anh có làm gì em thì em đừng hòng động đậy được.
– Ý...ý gì hả?
Không động đậy được là sao? Người chưa từng trải qua sự đời như Lộ Khiết, mấy câu nói biến thái đó của anh làm sao cô biết được.
Triết Lãng cười cười, dang tay kéo cô vào lòng, bàn tay đặt ngay eo siết chặt, chân anh cũng gác qua người cô, tránh để con mèo này chạy.
Bây giờ Lộ Khiết đã hoàn toàn bị anh giam giữ trong lòng rồi a!
Cô hoảng hốt trừng mắt nhìn anh, liên tục giãy giụa nhưng lại bị anh ngăn chặn.
Lộ Khiết tức tối nói lớn:
– Buông em ra, cái tên sở khanh này!
Triết Lãng còn bực hơn cả cô.
Cái bộ ngực đó cứ cạ cạ vào anh, bên dưới cũng cách lớp vải mà tiếp xúc với nhau, hỏi anh phải làm sao cho vừa lòng con mèo này đây! Ăn sạch nó không còn miếng xương nào luôn.
– Nếu em còn quậy, anh sẽ không chờ nữa!
Lộ Khiết vẫn không nghe lời, cả người cứ ưỡn qua ưỡn lại, miệng đáp:
– Chờ...chờ cái gì chứ?
Thôi xong rồi! Cô không biết buổi sáng, sinh lý của con trai mạnh lắm hay sao? Bị hành động và sự ngây thơ của cô kích thích, c.ự vật của anh phồng to sau lớp quần, cả người Triết Lãng đột ngột tăng độ.
Nhịn không nổi, anh liền lật người ép cô xuống thân mình, giọng nói khàn đục khác xa lúc nãy:
– Khiết Khiết, anh là đang chờ em đủ tuổi, em lại không nghe lời.
Còn muốn xuống giường không hả?
Lộ Khiết ngây ngốc vẫn chưa hề hiểu chuyện gì, cô chỉ cảm nhận được thân thể anh đang thay đổi một cách nhanh chóng.
Cô có chút sợ, lấy ngón tay trỏ đẩy đẩy anh ra, dịu giọng nói:
– Lãng ca ca, anh đi ra có được không? Em phải đi rửa mặt, anh...anh không nên làm vậy!
Hình như Triết Lãng hiểu sai ý của cô, anh càng được nước lấn tới.
Bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, đưa xuống vùng hạ bộ đang c.ư.ơ.n.g c.ứ.n.g của mình, khàn giọng trách móc:
– Tất cả là tại em nó mới như vậy!
Lộ Khiết bây giờ đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra đối với mình rồi.
Cô sợ hãi rụt tay lại, định chui đầu qua kẽ tay anh mà chạy, ai ngờ Triết Lãng lại nhanh hơn.
Anh bắt được cái đầu của cô, dán trực tiếp xuống môi một nụ hôn nóng bỏng.
Anh như mất đi kiểm soát mà hôn cô tới tấp, chiếc lưỡi không lưu tình, cứ mạnh bạo lục loi khoang miệng cô.
Môi lưỡi giao nhau, trao đổi nước bọt.
Cô bị anh hôn đến tay chân mền rũn, không còn sức chống cự!
Kết thúc nụ hôn buổi sáng, cô thở hồng hộc.
Anh lại vùi đầu vào hõm cổ của cô mà mút mát.
Từng hương thơm của thiếu nữ bị anh hít sạch, đi qua còn để lại dấu vết ái muội.
Triết Lãng vén chiếc áo thun của cô lên, lớp áo nhỏ cũng không chừa.
Đôi gò bông non nớt hiện ra trước mắt anh! Đẹp.
Quả thật rất đẹp!
Anh mê đắm vùi đầu vào đó, bàn tay thon dài xoa xoa nắn nắn, chiếc môi lạnh lạnh liên tục ma sát vào đầu ti, thỉnh thoảng hút mạnh một cái khiến cô muốn giật bắn người.
Lộ Khiết mơ mơ màng màng, khuôn miệng nhỏ nhắn phát ra tiếng rên nhỏ giống như mèo kêu.
Triết Lãng vẫn không từ bỏ.
Anh vẫn còn tham lam bú mút cặp ngực đẫy đà của cô, từng chút từng chút một liếm láp nó như là một tên bị bỏ đói lâu năm.
Nụ hôn dời qua khe rãnh, di chuyện xuống dưới, rồi xuống bụng, từng chỗ từng chỗ một đều không bỏ qua.
Lúc này, Lộ Khiết lấy lại chút ít lí trí, lấy tay đẩy đầu anh ra, giọng nói do bị kích thích nên không được bình thường:
– Đừng! Em...em cần thêm thời gian.
Nếu những người khác, đặt trong tình huống này, đám đàn ông sẽ không bao giờ dừng hành động của mình lại.
Nhưng đối với Triết Lãng, anh tôn trọng quyết định của cô, dù sao trong tương lai cô vẫn là của anh, không chạy được.
Mặc dù có chút mất mác, thôi kệ vậy!
Anh trườn người lên hôn nhẹ vào môi cô, sau đó chỉnh sửa quần áo của cô lại, rồi di chuyển sang kế bên nằm xuống.
Phía dưới vẫn không thuyên giảm được chút nào, ngược lại còn to hơn nữa.
Anh lắc đầu cười khổ, nhìn sang người con gái đang thở lấy thở để, bất đắc dĩ than thầm.
Chắc tại do cô đẹp quá, khiến cho tính chinh phục của anh ngày càng cao!
Mặc kệ, còn mấy tháng nữa là cô đủ tuổi, đợi tới đó coi anh xử lí thế nào.
Xem ra, Lộ Khiết của chúng ta chuẩn bị tinh thần là được rồi!
Triết Lãng chưa kịp nói câu nào thì đã thấy con mèo đó chạy vào nhà vệ sinh rồi, xem ra vừa mới bị anh hù một phen hoảng sợ!
Trong nhà vệ sinh, Lộ Khiết vạch áo coi qua coi lại mấy dấu vết đỏ đỏ đó, miệng không ngừng mắng chửi tên lưu manh kia:
– Cái tên cơ hội này!
Dù sao cũng không thể để bộ dạng này ra gặp bọn họ, cô nhờ Niết Tiêu Hoa đưa đại một bộ đồ kín kín rồi mới chịu xuống dưới nhà.
Hai người loay hoay mãi mới xuống dưới ăn sáng, vừa hay bọn họ cũng mới thức dậy.
Vậy nên mọi người không ai là chậm trễ thời gian ai.
Một đám sáu người ăn sáng xong thì ai trở về nhà nấy.
Nói thật, trong buổi ăn, hai con nhỏ Giai Giai với Tiêu Hoa luôn trêu ghẹo cái vết đỏ chói trên cổ cô, khiến Lộ Khiết ngượng chín mặt.
Bọn con trai thì lại cười sặc sụa, khen anh giỏi này giỏi kia.
Chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ được sự tình như thế nào.
Chỉ trách anh quá vội vã, hẳn đã làm cho cô trốn tránh mất! Xem ra phải dành thời gian dạy dỗ con mèo này lại rồi, bắt anh phải dội nước lạnh.
Hừ!
" Quan Lộ Khiết! Tôi mà bị gãy thì cả đời em có mà ăn chay! ".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...