Lại nói tình cảm không được như ý, sự nghiệp càng đắc ý. Nhưng trên thế giới luôn luôn như vậy, có vài chuyện hoặc vài người là ngoại lệ. Lúc Khanh Nhượng Nhượng nộp đơn xin việc bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, cô xưa nay đều là người chuẩn bị biện pháp, lúc đang nghỉ phép cũng không quên cưỡi lừa tìm ngựa, xem một chút có thể tìm được nhà dưới hay không.
"Cô Khanh làm sao từ bỏ A&E ngược lại lựa chọn công ty chúng tôi vậy?" Mặc dù đây là một công ty nhỏ không thể nào nhỏ hơn công ty vàng bạc đá quý, nhưng là cái tư cách HR thật là không hay ho, nói trúng tim đen.
Nói thật là không thể nói, cũng không thể nói kết hôn với tổng giám đốc của A&E chưa thực hiện được, dẫn đến bị buộc nghỉ việc???? Nói như vậy nghe làm sao cũng kỳ cục, hình như là Khanh Nhượng Nhượng cô giống như ép buộc Lục Phóng không thành.
Dĩ nhiên cũng không thể nói mình ghét tiền lương người khác quá cao, "Công ty lớn áp lực quá lớn."
"Ha ha, thật ra thì công ty nhỏ áp lực cũng không nhỏ."
Khanh Nhượng Nhượng nghĩ xem ra người này coi như là hoàn toàn hiểu, cô có lẽ là ở A&E hồ đồ, mặc kệ là kiêu ngạo hay mạnh mẽ, vẫn là trước tiên cho mình ăn no rồi nói sau, về sau cũng không thể về nhà nói cho cha mẹ, cô bị Lục Phóng vứt bỏ, còn liên lụy mất đi công việc, thành ra thất nghiệp?!
Xung quanh không biết bao nhiêu hàng xóm chờ xem trò cười của Khanh Nhượng Nhượng cô, lần trước mẹ cô gọi điện thoại đến hỏi Lục Phóng, nói là mấy ngày trước đây thím Đại Ngưu sát vách còn hỏi cô lúc nào thì kết hôn.
Sau đó Khanh Nhượng Nhượng lại thông qua bạn học Tiêu Tiểu Du tìm rất nhiều đường dây tiêu thụ, muốn đem mình tiêu thụ ra đi ngoài làm bà chủ quản lý gia đình, kết quả đều là chưa thực hiện được.
Nguyên nhân là nhiều mặt, chủ yếu tóm lại có hai điểm, một đàn ông nói, cô không thể lười biếng, không thể cùng thế giới chệch đường ray, như vậy chúng ta sẽ càng chạy càng xa, ly hôn là xong việc. Một người đàn ông khác nói, nếu không tôi đăng ký cho cô một buổi đào tạo đầu bếp?
Hôm nay Khanh Nhượng Nhượng mới vô tri vô giác phát hiện, Lục Phóng thật là một người chồng tốt hiếm có, bỏ qua âm hiểm, sắc bén, hèn hạ, hạ lưu không nói của anh, các phương diện điều kiện khác của anh cũng không tệ lắm.
"Khanh Nhượng Nhượng, cậu lại không thể có chút tiền đồ sao, giống như tình huống bây giờ của cậu, nên liền từ chức mặc kệ tất cả xuất ngoại, làm cho người ta đuổi theo cậu đuổi tới nước ngoài, nếu không cứ mang chủng loại da trắng trở về chế nhạo anh ta."
"Tiêu Tiểu Du cậu xem quá nhiều ngôn tình tiểu thuyết rồi, động một chút là xuất ngoại, cậu cho rằng xuất ngoại cũng dễ dàng giống như đi ngoài hả, nếu tớ có tiền xuất ngoại, tớ có thể ở đây sao?" Khanh Nhượng Nhượng bĩu môi một cái, cái này nữ chính trong ngôn tình không cần biết có tiền hay không, xuất ngoại đều dễ dàng như đi ra ngoài đường.
Tiền cô gửi ngân hàng mặc dù đủ cho cô đi du lịch châu Âu mười ngày, nhưng du lịch mười ngày liên quan cái rắm, trở về cũng không thể ngày ngày ăn mì ăn liền?
Tiêu Tiểu Du còn muốn nói gì đó, bị Khanh Nhượng Nhượng thô lỗ cắt đứt."Được, đừng có dùng những thứ thanh cao của nữ chính kia đến chế nhạo tớ, tớ chính là vô dụng không thể xuất ngoại, tớ muốn ăn cơm no trước."
Huống chi, gần đây tình hình khinh tế quả thật có chút eo hẹp. Khanh Nhượng Nhượng vốn còn muốn dư tiền khiến khổ cực nhiều năm của cha mẹ cũng có thể xuất ngoại du lịch một vòng, khách sạn Bỉ kia không phải còn miễn phí sao.
"Cái gì, cậu còn muốn làm việc ở A&E? Khanh Nhượng Nhượng đừng trách tớ không nhắc nhở cậu...cậu sẽ bị Lục Phóng khinh bỉ đến chết, cậu biết cái người này tên gì sao? Cái người này gọi không có khí phách, vì năm đấu gạo khom lưng, đi hầu hạ kẻ thù của mình."
Khanh Nhượng Nhượng quay đầu tránh nước bọt Tiêu Tiểu Du bay tứ tung, "Tớ bây giờ còn đang ở giai đoạn đầu tiên của xã hội chủ nghĩa, trước tiên tớ phải xây dựng nắm vững kinh tế." Huống chi, chỉ cần cô không quan tâm, nhịn Lục Phóng anh khi dễ thế nào, cô tự nhiên sừng sững bất động.
"Cậu nói cậu có phải còn chưa từ bỏ ý định đối với người đàn ông kia hay không?"
Cái này nói không có, cũng là nói dối, chỉ là không biết thế nào, Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy kể từ sau khi Lục Phóng rời đi, cô ngược lại mỗi đêm ngủ được an ổn hơn nhiều, rốt cuộc không cần nơm nớp lo sợ anh khi nào sẽ rời đi.
Ban đầu lúc Lục Phóng từ trên trời rơi xuống, cô cho là trên trời rớt xuống bánh bao không cần. Hiện tại cô nhưng cũng thực tế hơn, người đi, hoặc là quan trọng nhất chính là hai chữ thực tế, thực tế mới có thể an ổn ngủ, nghĩ cô trước kia mơ mình mang thai ưỡn bụng bự bị anh vô tình vứt bỏ, thường giật mình nửa đêm.
"Cậu...cậu cũng không hận anh ta?"
"Tiểu Du, cậu, đứa bé này cũng nên trưởng thành, oan oan tương báo khi nào mới dừng, quan trọng là chúng ta bỏ đao xuống lập tức thành Phật, hơn nữa có câu danh ngôn nói như thế nào, nếu như cậu chảy nước mắt bỏ qua ánh sáng Mặt Trời, như vậy cậu cũng sẽ bỏ qua ánh trăng sáng."
"Khanh Nhượng Nhượng cậu đây là không mạnh mẽ!" Tiêu Tiểu Du rống to.
"Tớ không phải không mạnh mẽ, tớ chỉ là không có kiêu ngạo mà thôi, lúc một người không có gì đáng giá kiêu ngạo, ngược lại miễn cương bảo vệ kiêu ngạo, sớm muộn gì cũng nội thương. Tớ cũng không phải là khóc xin Lục Phóng tiếp nhận tớ...tớ cũng chỉ là dựa vào năng lực chính mình kiếm tiền ăn cơm, như thế nào là không mạnh mẽ." Khanh Nhượng Nhượng bỗng nhiên dừng lại.
Sau hai tuần, Khanh Nhượng Nhượng trở lại A&E một lần nữa trả phép đi làm, nhưng người lại giống như thay đổi.
"Cô Khanh, hoan nghênh cô trở lại." Michelle mỉm cười vươn tay. Khanh Nhượng Nhượng mặc dù trong lòng suy đoán cô ấy là bạn gái mới của Lục Phóng, nhưng chính là không ghét nổi, hây!!!!
Khanh Nhượng Nhượng gật đầu một cái, "Cám ơn."
"Cô có vẻ thay đổi rất nhiều, nhưng mà tôi thích loại thay đổi này của cô, thoạt nhìn rất tiến bộ." hôm nay cách ăn mặc của Khanh Nhượng Nhượng cùng trước kia không giống nhau, từ bỏ quần đồng phục một màu, lần đầu tiên mặc một bộ váy đen được cắt may vừa người, trên thân phối hai cúc áo không cài màu trắng cùng chất liệu tơ tằm. Lúc ấy đi vào cửa A&E, ngay cả bảo vệ suýt tý nữa giữ cô lại điều tra thẻ công tác.
Khanh Nhượng Nhượng quả thực thay đổi rất nhiều, vì biểu đạt thái độ tôi không có anh cuộc sống tốt hơn nhiều, Khanh Nhượng Nhượng đặc biệt đi theo Hòa Đa học học trang điểm, đừng hỏi tại sao không phải chị Quả Quả, bởi vì Khanh Nhượng Nhượng tin chắc thợ trang điểm nổi tiếng đều là phái nam, huống chi cô cần bắt đầu từ góc độ đàn ông học trang điểm.
“Xem ra phụ nữ quả nhiên vẫn còn cần bị đả kích.” Hòa Đa cảm thán, “sau khi trải qua tình cảm thất bại, cô càng giống như phụ nữ đấy, Khanh Nhượng Nhượng.”
Khanh Nhượng Nhượng nghiêm túc học tập Hòa Đa dạy "trang điếm tự nhiên", lúc trước kia da Khanh Nhượng Nhượng tinh tế, thêm một chút má hồng ngay lập tức có cảm giác trong trắng lộ hồng cùng người khác không giống nhau.
Một đôi mắt to bình thường được chì vẽ mắt cùng mascara trêu chọc, nhất thời liền như nước mênh mông xinh đẹp trong veo. Môi hồng lại bị son mật miêu tả một chút, no đủ đầy đặn, thoạt nhìn liền muốn cắn một cái.
Cô rất hài lòng.
Hòa Đa cũng không thể tin được nhìn kiệt tác của mình, "Khanh Nhượng Nhượng, trước đây cô thật đúng là phung phí của trời ."
Khanh Nhượng Nhượng vui vẻ đá lông nheo với Hòa Đa , "Anh nói diện mạo hôm nay tôi có thể câu một ATM di động không?"
Hòa Đa bị cô giật điện dáng vẻ hôn mê, làm Khanh Nhượng Nhượng cười to một trận.
Hôm nay Nhượng Nhượng càng phát cảm thấy A&E không tồi, cho dù bỏ lỡ Lục Phóng, phía dưới còn có một đống trai đẹp chờ cô quyến rũ, ví dụ như sáng sớm hôm nay trong thang máy gặp phải quản lý bộ phận tiêu thụ trang sức Vương Xán, quyết định hẹn ăn tối. Bắt đầu nói Vương Xán còn không thể không nói một chút, năm đó lúc ở trước mặt Lục Phóng, Khanh Nhượng Nhượng căn bản không có chú ý tới Vương Xán, thiệt tòi lúc ấy anh ta còn tại đêm giáng sinh 《 đồ chơi của tổng giám đốc 》 trong kịch diễn nhân vật nam phụ khiêm tốn thâm tình yêu thương nữ chính.
Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy may mắn vì mình không có nhất thời đầu óc mơ mơ màng màng mà từ chức, bỏ đi kho A&E tồn trữ soái ca lớn như vậy. Lúc ban đầu, cô mới vừa vào A&E, bên cạnh có Tiêu Hàng, không dám hoạt động chung quanh, sau lại có Lục Phóng, lại không dám cũng không có ý muốn hoạt động chung quanh, hôm nay mới phát hiện ra mình đã bỏ lỡ một mảnh rừng rậm tươi tốt cỡ nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...