“Khụ khụ…… Lão nhân ta đi đi bộ một chút.” Vân Y Tử làm bộ ho nhẹ hai tiếng nói với ba người, sau đó liền rời khỏi lương đình, đi đến một chỗ.
Nhìn bóng dáng Vân Y Tử rời đi ánh mắt thâm u của Cung Mạch Khiêm xẹt qua vài tia ánh sáng, hắn biết Vân Y Tử muốn đi đâu, hy vọng người có thể làm cho Uyển Tư Tư hết hy vọng với mình, bằng không hắn không ngại tự mình động thủ đâu! Hắn không cho phép bất kỳ điều gì làm tổn thương mèo con tồn tại!
Phong Nhiễm Tuyệt nhìn sắc mặt của bạn tốt, luông mày hơi nhíu, lẳng lặng uống chén nước trà đang dần dần nguội đi, con ngươi đen hiện lên một tia trêu tức. Hy vọng nữ nhân kia có thể nghe được lời lão gia tử khuyên bảo, đừng làm ra chuyện ngu xuẩn gì, bằng không cho dù là Vân Y Tử cũng không giữ được mạng của nàng.
“A, đúng rồi, gần đây ta có nhận được tin tức, trên giang hồ có nghe đồn nếu được Phệ Hồng Huyết Ngọc nhận chủ thì sẽ có được chìa khóa mở ra bảo tàng cấm địa, người kia có thể có được một khoản lớn tài phú rồi, chậc chậc, cái bánh từ trên trời rơi xuống đây mà.” Phong Nhiễm Tuyệt tiện đà lại nghĩ tới tin tức gần đây đang được truyền lưu trên giang hồ, liền nói với bạn tốt, ngữ khí trêu chọc, nhưng con ngươi lại tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười), không có một chút tham lam đối với bảo tàng kia.
“Phệ Hồng Huyết Ngọc? Bảo tàng? Không có hứng thú.” Cung Mạch Khiêm nghe được thì hơi nhíu nhíu tuấn mi, rồi sau đó vẻ mặt không hưng trí nói. Hắn thà rằng cùng mèo con tịnh dưỡng cũng không cần đi tìm bảo tàng gì. Dù sao thứ hắn không thiếu nhất chính là tiền, hắn chỉ cần có mèo con ở bên mình như vậy là đủ rồi, cái khác cũng không quan trọng.
Được rồi, y cũng biết sẽ có kết quả này, biết được đáp án của bạn tốt chính y cũng không thất vọng nhưng mà có chút tiếc nuối nho nhỏ, bảo tàng thiên cổ, từ ngàn vạn năm trước đó nha, như vậy cơ quan nơi đó hẳn là rất kích thích?
Phong Nhiễm Tuyệt lâm vào suy nghĩ của chính mình, Cung Mạch Khiêm vẫn như trước ngồi ở nơi đó hưởng thụ nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực.
Mà Tịch đang trôi lơ lửng trên không thời điểm nghe đến Phệ Hồng Huyết Ngọc đồng tử hơi co lại trong mắt lộ ra ánh sáng mê muội.
Nó cũng không biết vì sao, nghe được Phệ Hồng Huyết Ngọc làm cho trong đầu nó đột nhiên hiện lên hình ảnh mơ hồ, trong lòng nó dường như lại có cảm giác quen thuộc, vì sao?…… Tịch rối rắm nhíu mi, ở nơi nào suy tư sâu xa, cuối cùng càng nghĩ lại càng không nghĩ ra được, đành phải buông tha cho vấn đề này quăng ra sau đầu.
Nó sống ở nhân gian lâu như vậy, chắc là trong lúc vô ý nghe được, tên này cũng rất đặc biệt, cho nên chắc là ấn tượng tương đối sâu sắc mới có thể cảm thấy quen thuộc, ai nha! Đại gia nhà ta à! Không nghĩ không nghĩ! Nghĩ nhiều đầu đều muốn banh ra mất!
Vân Y Tử bước đi vào trong sương phòng của Uyển Tư Tư, lúc này nàng được Xuân Đào an ủi đã khống chế được cảm xúc của mình, nhưng hốc mắt hồng hồng kia vẫn làm cho người ta biết nàng đã khóc.
“Sư phụ, sao người lại đến đây?” Uyển Tư Tư nhìn thấy Vân Y Tử đi vào, ôn nhu nói, lập tức đứng dậy đi vào trước bàn rót chén nước trà cho Vân Y Tử.
“Tiểu thư, ta đến phòng bếp lấy chút đồ ăn.” Xuân Đào nhìn Vân Y Tử ngồi đối diện Uyển Tư Tư, sau đó liền rời khỏi phòng không quấy rầy bọn họ nói chuyện.
“Khụ khụ…… Cái kia …Tư Tư nha đầu, cái kia…… Khụ, sư phụ muốn nói với con dưa hái xanh không ngọt, không phải của con thì chớ cưỡng cầu, trên đời này còn có rất nhiều người quan tâm và trân trọng con, con hiểu không?” Vân Y Tử nhìn hốc mắt hồng hồng của nàng, có chút không được tự nhiên ho khan, do dự nên nói như thế nào mới không làm cho nàng quá mức thương tâm, càng nghĩ, cuối cùng vẫn uyển chuyển nói với Uyển Tư Tư.
Hy vọng chính nàng có thể suy nghĩ, hiểu được bên cạnh nàng còn có lão, có Xuân Đào quan tâm nàng, về sau nàng cũng có thể tìm được phu quân chân chính của mình, tốt xấu gì ông cũng nhìn nàng lớn lên, người đã già, trái tim cũng yếu ớt không chịu nổi nhiều chuyện thăng trầm nữa.
“Dạ, Tư Tư hiểu được.” Nghe được Vân Y Tử nói, bàn tay Uyển Tư Tư dưới bàn gắt gao nắm chặt quyền, hạ mí mắt xuống, che khuất đôi mắt, trong nháy mắt đồng tử co rúm lại, thuận theo trả lời.
“Ừ, có thể hiểu được là tốt rồi, có thể hiểu được là tốt rồi, nha đầu con nghỉ ngơi tốt đi, vi sư sẽ không quấy rầy con nghỉ ngơi, ta đi về trước.” Thấy dáng vẻ thuận theo của Uyển Tư Tư, Vân Y Tử nghĩ hẳn là Xuân Đào đã an ủi nàng, khuyên bảo nàng, liền vui mừng gật đầu nói, sau đó liền đứng dậy định rời đi.
“Đợi chút!” Thấy Vân Y Tử đứng dậy chuẩn bị đi, Uyển Tư Tư đang ngồi đột nhiên kích động hô lên ngăn cản.
“Nha đầu còn có chuyện gì?”
“Sư, sư phụ, Xuân Đào đã đi phòng bếp lấy điểm tâm, sư phụ chờ chút, ăn xong rồi đi.” Uyển Tư Tư không dám nhìn thẳng ánh mắt Vân Y Tử, muốn người ở lại nhưng chính nàng lại do dự, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn ấp úng nói.
Nghĩ đến chuyện Xuân Đào đang làm, lòng của nàng có chút bất an không yên, hay tay rủ xuống khẩn trương nắm lấy y phục, giảm bớt căng thẳng cho trái tim càng nhảy càng nhanh của mình.
“Sư phụ ta hiện tại không đói bụng, con nghỉ ngơi cho tốt đi.”
“Sư phụ! Người, nếu người không đói bụng, vậy ngồi xuống tâm sự với đồ nhi một chút đi, đồ nhi, đồ nhi……” Thấy Vân Y Tử nâng bước phải đi Uyển Tư Tư lo lắng Vân Y Tử trở về sẽ phát hiện Xuân Đào, vội vàng tiến lên kéo ống tay áo của ông lại, nói xong lời cuối cùng hốc mắt đã muốn hồng lên, đôi mắt ừng ực nước như muốn khóc.
“Được được được, vi sư ở lại với con, đừng khóc, đều là đại cô nương rồi còn khóc gì chứ.” Vân Y Tử nghĩ đến Uyển Tư Tư đã nghĩ thông suốt cho nên mới thương tâm như vậy, vội vàng an ủi, dù sao thì phải từ bỏ người mình ái mộ mười mấy năm thương tâm là khó tránh khỏi, cho nên ông làm sư phụ đành phải ở lại an ủi đồ đệ muốn rơi lệ một chút.
Không nghĩ quá nhiều Vân Y Tử cũng không phát hiện trong mắt Uyển Tư Tư lóe ra ánh mắt khác thường, còn vui mừng cho rằng mình đã hao tổn tâm trí giải quyết được một đại phiền toái. Nếu ông có thể cẩn thận nhìn Uyển Tư Tư thì sẽ phát hiện trong mắt nàng có chút kích động chột dạ, bên trong đều có số của nó. Uyển Tư Tư thấy Vân Y Tử nguyện ý ở lại thì tỏ ra cảm động, nét mặt biểu lộ một chút ý cười, lôi kéo lão tiếp tục ngồi lại, âm thầm đợi Xuân Đào trở về.
Còn Xuân Đào vốn phải phải đi phòng bếp lúc này lại vụng trộm đi vào phòng của Vân Y Tử, động tác rất nhỏ, thật cẩn thận ở nơi nào tìm cái gì, chỉ chốc lát liền tìm được thứ nàng muốn tìm. Bởi vì cửa sương phòng không an bài thủ vệ cho nên Xuân Đào cũng không lo lắng mình sẽ bị phát hiện, lúc gần đi nàng đã ám chỉ cho tiểu thư cố gắng hết sức giữ chân Vân Y Tử chờ nàng trở về thì được rồi.
Nhìn cái bình dược mặt trên có chữ viết đen như mực, đôi mắt nàng lóe lên tia âm ngoan, làm cho khuôn mặt thanh tú của nàng trở nên dữ tợn. Nàng cũng không mang cả lọ đi, mà lấy ra một tờ giấy từ trong ngực rất nhanh đem bột phấn trong bình đổ xuống, chia làm mấy phần, sau đó gói kỹ lần lượt đặt trong lòng, để lại bình nhỏ vào vị trí cũ sau đó liền nhanh chóng rời đi.
Thấy Xuân Đào đi lâu như vậy còn không trở về, không biết sao trong lòng Uyển Tư Tư có chút bất an, lo lắng Xuân Đào có thể bị người khác phát hiện hay không, hạ mí mắt không che dấu áp được lực trong lòng, trong mắt có vẻ bất an.
Nếu như bị sư phụ phát hiện thì kế hoạch của nàng sẽ như bào thai chết từ trong bụng, không được! Dù thế nào nàng cũng muốn liều mạng một lần, đánh cuộc một keo, nói không chừng lần này sư huynh sẽ tiếp nhận nàng?
Đã bị Xuân Đào thành công tẩy não, Uyển Tư Tư phi thường cố chấp hạ quyết tâm, ngồi ở chỗ này càng chờ lại càng lo lắng, nhưng mà điều đó không bị nàng biểu hiện ra ngoài.
“Xin lỗi xin lỗi, tiểu thư, lão gia tử, để các người đợi lâu, Xuân Đào nấu chút canh cho nên lâu như vậy mới trở về.” Xuân Đào xuất hiện ở cửa sương phòng, trên tay bưng canh đã được nấu.
…… Hô, đã trở lại là tốt rồi, mọi thứ đã tới tay rồi sao…… Uyển Tư Tư nghe được tiếng nói của Xuân Đào, trong lòng vẫn bất an rốt cục thả lỏng, an tâm nói với Vân Y Tử: “Đa tạ sư phụ ở thời điểm đồ nhi khổ sở đã ở lại tâm sự với đồ nhi, khiến cho sư phụ nhọc lòng.”
“Khụ khụ, không có việc gì không có việc gì, chỉ cần nha đầu con có thể suy nghĩ thông suốt, sư phụ cũng vui mừng.” Vân Y Tử nhìn Uyển Tư Tư dịu dàng khéo léo, đôi mắt hiện lên một tia vui mừng, vừa nãy không khí còn nặng nề thật đúng là làm cho lão nhân như ông chịu không nổi muốn đào tẩu, thật sự là rất áp lực.
Oa oa…… Lão hy sinh thật lớn…… Cống hiến thật lớn nha!
“Sư phụ, Xuân Đào đã bưng canh tới rồi, ngài nếm thử đi ạ, nếm xem hương vị thế nào? Nếu uống ngon lần sau đồ nhi tự mình làm cho sư phụ.” Uyển Tư Tư nói xong liền bưng chén canh Xuân Đào đặt trên bàn lên đưa đến trước mặt ông.
“A? Được được, ừ, không tệ, không tệ, ách, ngươi….” Vân Y Tử một lòng thầm nghĩ muốn mau chóng chuồn đi nên không chú ý bát canh có dị thường gì, bưng lên uống liền một hơi chỉ thầm mong uống hết cho nhanh, sau đó đặt bát xuống bàn, khen.
Xuân Đào đứng sau lão nhìn lão uống hết bát canh, trong mắt xẹt qua một tia ý cười.
Chỉ chốc lát một trận choáng váng đột nhiên xuất hiện, xâm nhập giác quan của lão, chờ lão phát hiện không thích hợp lúc này cũng đã chậm, nhìn Uyển Tư Tư trước mắt trong mắt lộ ra một tia không dám tin. Lão không thể nghĩ tới đồ đệ của lão lại dùng dược với mình, chống đỡ không nổi liền ngã xuống, trong lòng đã thất vọng cực độ với nàng.
Xuân Đào nhanh chóng đỡ lấy thân thể đang ngã xuống của Vân Y Tử, đỡ lão tới trên giường.
“Xuân, Xuân Đào, ngươi, ngươi……” Uyển Tư Tư khiếp sợ nhìn Xuân Đào đang đỡ thân thể Vân Y Tử, nhìn thấy trong mắt sư phụ lộ vẻ thất vọng, nhất thời đầu óc nàng trống rỗng, không biết phải làm sao bây giờ, chỉ có thể kinh ngạc đứng ở đó nhìn Xuân Đào đã chuẩn bị tốt tất cả.
“Tiểu thư, không có chuyện gì, Xuân Đào chỉ bỏ một chút dược làm cho lão gia tử mê man mà thôi, không có tổn hại đến lão gia tử đâu, yên tâm đi.” Xuân Đào đem Vân Y Tử an bài trên giường xong, nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của Uyển Tư Tư thì thản nhiên an ủi.
“Nhưng là……” Làm như vậy nàng về sau biết đối mặt thế nào với sư phụ? Nàng rõ ràng thấy được trong mắt sư phụ lộ ra vẻ thất vọng.
“Không có chuyện gì, lão gia tử bình thường đều thương tiểu thư, đương nhiên cũng sẽ hy vọng tiểu thư hạnh phúc, đến lúc đó người chọ lão gia tử vui vẻ, nói lời xin lỗi, lão gia tử sẽ tha thứ tiểu thư. Hơn nữa, như vậy cũng có thể làm cho kế hoạch của chúng ta càng thêm hoàn mỹ, lão gia tử đối với công tử mà nói là một người rất quan trọng, nếu lão gia tử có chuyện gì công tử cũng không có khả năng mặc kệ, như vậy chúng ta không phải càng có thêm cơ hội sao?” Xuân Đào cảm thấy chút do dự của Uyển Tư Tư thì nhẫn lại hướng dẫn từng bước.
Nàng chỉ biết tiểu thư quá mức thiện lương, nếu không có nàng bên cạnh tiểu thư, tiểu thư căn bản đấu không lại yêu nữ kia, như vậy sao có thể cướp lại công tử được? Cũng may đã có nàng đi theo bên cạnh tiểu thư.
“Ừ, được, sau này ta sẽ nhận lỗi với sư phụ, thỉnh cầu người tha thứ.” Bị Xuân Đào thuyết phục Uyển Tư Tư gật gật đầu, một lòng thầm nghĩ làm sao để Cung Mạch Khiêm có thể tiếp nhận mình. Vân Y Tử bình thường cũng rất thương nàng, việc của mình sau này là đi thỉnh cầu lão nhân gia tha thứ, ông chắc chắn sẽ hiểu, nhưng nàng không biết cách làm này của nàng đã làm tổn thương sâu sắc đến Vân Y Tử.
“Nếu như vậy, tiểu thư, bắt đầu đi.” Xuân Đào thấy nàng không hề dị nghị liền lấy ra sáp bày ngân châm đưa đến trước mặt Uyển Tư Tư muốn nàng động thủ một chút trên người Vân Y Tử.
Giống như Vân Y Tử, y thuật của Cung Mạch Khiêm so với ông cũng không kém là bao, nếu để hắn phát hiện là bị người hạ dược mới hôn mê, vậy kế hoạch của bọn họ liền thất bại trong gang tấc, cho nên chỉ có để cho Uyển Tư Tư dùng ngân châm thay đổi một chút mạch đập của Vân Y Tử, như vậy mới có thể vạn vô nhất thất (không có bất chắc) tiến hành kế hoạch kế tiếp.
“Ừ.” Uyển Tư Tư cắn môi dưới tiếp nhận ngân châm đi đến bên người Vân Y Tử chậm rãi đem ngân châm đâm vào huyệt vị trên người lão, thay đổi mạch tượng của lão.
“Tiểu thư, vậy Xuân Đào cũng nên đi, đợi lát nữa người nhất định phải trấn tĩnh, tuyệt đối không thể lộ ra một tia bối rối.” Xuân Đào thấy nàng rút ra ngân châm đã chuẩn bị tốt liền nói rồi rời đi, tiến hành bước tiếp theo trong kế hoạch của các nàng, trước khi rời đi còn không yên tâm ngồi đối diện mép giường dặn dò Uyển Tư Tư.
“Ừ, biết rồi.” Uyển Tư Tư gật gật đầu nói với Xuân Đào, sau đó liền ngồi ở kia đợi bọn Cung Mạch Khiêm đến.
“Không xong không xong! Công tử, không, không xong …… Hô……” Chỉ thấy Xuân Đào vẻ mặt lo lắng chạy tới, thở gấp la hét.
“Chuyện gì không xong? Ngươi bình tĩnh lấy hơi rồi nói sau, xảy ra chuyện gì?” Nàng kêu lên làm cho tầm mắt của mấy người Phong Nhiễm Tuyệt đang ngồi trong lương đình đều chuyển dời đến thân thể của nàng, nhìn nàng thở hổn hển chạy vào, dáng vẻ ngay cả nói cũng nói không được. Phong Nhiễm Tuyệt hảo tâm đưa cho Xuân Đào một chén nước để nàng thuận khí trước rồi nói sau.
“…… Hô, không, không xong, lão gia tử không biết sao lại ngất đi, công tử người mau đi qua xem một chút đi.” Uống ngụm trà thuận khí Xuân Đào lập tức nói với Cung Mạch Khiêm, trong mắt tràn đầy lo lắng, dáng vẻ lo lắng kia thật không giống như gạt người.
“Sư phụ bình thường thân thể đều rất tốt, làm sao có thể đột nhiên té xỉu?” Con ngươi Cung Mạch Khiêm sâu thẳm không hề chớp mắt nhìn Xuân Đào hỏi, tầm mắt thâm trầm mang theo hoài nghi, giống như xoáy sâu vào trong mắt Xuân Đào, muốn nhìn thấu lòng của nàng, xác định nàng có phải đang lấy cớ lừa hắn đi qua nơi của Uyển Tư Tư hay không
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...