Khiêm Vương Sát Phi

Cung Mạch Khiêm nhìn Vân Khinh trong ngực mình, hắn vẫn bảo trì trầm mặc, không vì bị nàng nhìn thấu mà xấu hổ ngược lại còn cười đến vô cùng sáng lạn

Ha ha, vẫn là mèo con hiểu rõ hắn…! Nàng chỉ ngồi yên tĩnh trong ngực hắn, nghe hắn nói mà đã có thể đoán ra hắn muốn làm gì rồi.

Điều này cũng không thể trách mình, ai bảo Tịch không tốt, vào thời điểm mấu chốt lại đến quấy rầy bọn họ, nếu Tịch không chạy vào hắn đã gạt được mèo con vào giường rồi, cho nên để đêm nay không phát sinh sự việc như vậy nữa, Tịch cũng muốn tìm thú vui, mà tên hắc y nhân kia lại tự đưa tới tận cửa, hắn làm sao có thể lãng phí nỗi khổ tâm của người khác.

Hắn đương nhiên muốn lợi dụng tốt tên hắc y nhân này để chuyển sự chú ý của Tịch…, bởi vậy ngay lập tức đã tìm được chuyện vui cho Tịch, lại có thể không để Tịch quấy rầy đến việc tốt của hắn. Còn có thể để Tịch thuận tiện chứng thực suy nghĩ của hắn, như vậy một công ba việc đưa đến trước mặt hắn, hắn làm sao có thể không tận dụng tốt lợi thế chứ?

Cung Mạch Khiêm trên mặt giương lên bộ dáng tươi cười vô hại, nhưng chính giữa con ngươi đen hiện lên ánh sáng tràn ngập đủ loại màu sắc, đôi mắt đẹp không chút nào che lấp vẻ tà mị, mà con quỷ nào đó không biết mình đã bị ghi thù, bị người nào đó tính kế mà vẫn còn đang chơi đùa bất diệc nhạc hồ (không hay biết gì).

“Đại hoàng huynh đã được lập làm Thái tử.” Môi khẽ dán vào da thịt non mềm ở cần cổ Vân Khinh, tiếng nói thì thầm từ miệng phát ra mang theo hơi khí nóng rực.

“Ưmmm…” Một tiếng ngâm khẽ từ trong môi đỏ của Vân Khinh phát ra, không biết bởi vì mẫn cảm mà phát ra hay đang đáp lại lời của hắn.

Nhìn phản ứng của Vân Khinh, Cung Mạch Khiêm cười rất thỏa mãn, lại càng càn rỡ khẽ cắn vào da thịt ở cần cổ nàng: “Phu nhân, vi phu đói bụng”. Giọng nói từ tính trầm thấp mang theo ma lực vô tận, mê hoặc Vân Khinh sa vào.

“Ừ, vậy bảo Mạc Ngôn, Ư…ưm, chuẩn bị đồ ăn mang vào”. Vân Khinh hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, nhưng mà lại trả lời hắn theo ý tứ bình thường, khiến cho Cung Mạch Khiêm cắn càng thêm xấu xa.

“Không cần, đã trễ thế này làm phiền bọn hắn nhiều không tốt, vi phu muốn ăn phu nhân” Cung Mạch Khiêm thật khéo hiểu lòng người càng thêm gặm cắn ở cần cổ Vân Khinh, nói xong từ chối đề nghị của Vân Khinh, tự mình dùng hành động thực tế để chứng minh hắn chỉ muốn ăn nàng mà thôi.


“Ư…ưm Khiêm…” Vân Khinh cảm nhận được bàn tay to cách một lớp quần áo đang chạy trên người mình, rất nhanh liền mang đến cảm giác da thịt ẩm ướt và hơi thở nóng rực, làm dấy lên ham muốn trong cơ thể nàng, nên không tự chủ được rên rỉ ra tiếng, thanh âm kia vô cùng mị hoặc lòng người

“Nếu phu nhân không muốn thì vi phu sẽ vì phu nhân chịu đựng vậy…” Ngay tại lúc Vân Khinh nhịn không được muốn càng nhiều hơn thì Cung Mạch Khiêm đột nhiên dừng lại, giống như đang nhẫn lại hỏi ý kiến của nàng.

Vân Khinh vô lực dựa vào cánh tay Cung Mạch Khiêm nghe được lời hắn nói không nhịn được tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, thằng nhãi này…

“Phu nhân?” Giống như không nhìn thấy ánh mắt tức giận của Vân Khinh, Cung Mạch Khiêm bày ra bộ mặt rất là tôn trọng ý kiến của nàng hỏi, trong đôi mắt xẹt qua một tia trêu tức vui vẻ.

Vân Khinh nhìn thấy ý cười chợt lóe rồi biến mất trong mắt Cung Mạch Khiêm, trong lòng lại càng oán thầm hắn trong ngoài bất đồng (nói nghĩ 1 đằng nói 1 nẻo), thằng nhãi này bây giờ mới hỏi ý kiến của nàng, sao không hỏi từ sớm đi? Đến khi khiến ham muốn của nàng trỗi dậy rồi mới hỏi ý kiến của nàng. Đây quả thật chính là điển hình phúc hắc.

Thằng nhãi này căn bản là khẳng định mình sẽ mềm lòng với hắn, không nỡ thấy hắn khó chịu đây mà.

Cung Mach Khiêm nhìn nét mặt Vân Khinh không lạnh nhạt giống trước kia, trong lòng không nhịn được, ý cười ở lồng ngực tuôn ra, mèo con đang tức giận như thế thật đẹp! Xem ra sau này cần trêu chọc mèo con nhiều hơn.

“Phu nhân?” Biết Vân Khinh sẽ không cự tuyệt mình Cung Mạch Khiêm dường như không muốn buông tha, nhìn chằm chằm nàng hỏi.

Hắn đương nhiên biết Vân Khinh sẽ đáp ứng nhưng hắn muốn nghe Vân Khinh chính miệng đáp ứng, từ khi gặp được mèo tới sau khi từng có thân mật da thịt cùng nàng, hắn bắt đầu rất hưởng thụ niềm vui trêu chọc mèo con…!

Vân Khinh biết đáy lòng hắn đang suy nghĩ gì, nhưng mà nàng không muốn chính miệng nói ra để người nào đó được như ý nguyện, vì thế liền chủ động hôn lên đôi môi mỏng của Cung Mạch Khiêm, xóa bỏ ý nghĩ trong đầu hắn đang muốn nàng chính miệng nói ra đáp án.


Cung Mạch Khiêm hưởng thụ mỹ vị Vân Khinh chủ động đưa lên, thưởng thức nụ hôn của nàng vẫn ngây ngô như cũ nhưng lại vô cùng mê người, ý cười hàm chứa trong mắt hiện ra không thể che hết vẻ tà mị. Ngay tại thời điểm Vân Khinh muốn đẩy ra, hắn không cho phép.

Một bàn tay ôm chặt lấy chiếc eo nhỏ nhắn của Vân Khinh, tay kia thì để lên đầu của nàng, cứ như vậy giam cầm Vân Khinh trong lồng ngực của hắn, bắt đầu phản kích, hôn sâu thêm làm hắn muốn ngừng mà không được, tùy ý đoạt lấy nước bọt trong miệng nàng, cùng chiếc lưỡi đinh hương của nàng dây dưa không dứt, điên cuồng cướp đoạt toàn bộ thẹn thùng của nàng, nói cho nàng biết hôn sâu thật sự là như thế nào.

“Ư…Ư…Ưmmm…” Đột nhiên điên cuồng như vậy làm cho Vân Khinh cảm thấy không chống đỡ được, quá mãnh liệt, nàng cảm thấy thiếu dưỡng khí.

Cung Mạch Khiêm nhìn phản ứng của Vân Khinh mỉm cười, đôi mắt mang theo một chút trêu tức, tiếp tục cướp đoạt hô hấp của nàng trong nụ hôn sâu, đôi mắt càng ngày càng đục, dục vọng trong mắt càng ngày càng đậm, một lúc lâu sau, Cung Mạch Khiêm mới thỏa mãn rời khỏi đôi môi anh đào đã bị hắn làm hồng nhuận.

Ngay tại thời điểm Vân Khinh thở hổn hển vô lực xụi lơ trong lòng của hắn,Cung Mạch Khiêm đã cấp tốc ôm Vân Khinh lên giường, bắt đầu hưởng dụng món chính của hắn. Phần trước mới chỉ là món khai vị, điểm tâm sáng mà thôi, hiện tại mới chính thức đi vào chủ đề, hơn nữa Tịch đã bị hắn sai ra ngoài, không có Tịch quấy rầy hắn đã có thể yên tâm bắt đầu hưởng dụng rồi.

“Khiêm…” Giọng nói mềm mại mê hoặc từ miệng Vân Khinh nằm trên giường phát ra, đôi mắt ngập nước nhộn nhạo, say mê nhìn chăm chú khuôn mặt tuấn dật xuất trần của Cung Mạch Khiêm.

“Ừ, phu nhân yên tâm, đêm nay chúng ta sẽ không bị ai quấy rầy nữa.” nghe được Vân Khinh gọi tên của hắn, Cung Mạch Khiêm vặn vẹo ý tứ của Vân Khinh, thật tự giác dịch từ “Khiêm” trong miệng Vân Khinh thành nàng không thể chờ đợi được nữa.

“Ta, Ưm…” Không phải có ý này. Vân Khinh còn chưa nói xong đã bị Cung Mạch Khiêm hôn lên môi, lời chưa nói xong đã bị hắn nuốt xuống, quanh quẩn trong không khí chỉ còn từng tiếng rên mị hoặc yêu kiều cùng tiếng thở khàn khàn.

Không khí không ngừng nóng lên tản ra nồng đậm mùi vị ái muội, trên giường thân hình hai người quấn lấy nhau,vầng trăng cũng ngượng ngùng núp vào sau tầng mây….

Hắc y nhân sau khi chạy trốn thì đi vào một tòa nhà nhìn qua kiến trúc rất quy mô, chỉ thấy hắc y nhân rất nhanh lắc mình đi vào bên trong, Tịch thấy vậy cũng không cam chịu bị bỏ lại phía sau liền đuổi theo.


Lại thấy hắc y nhân lách mình tiến vào một gian phòng.

“Chủ tử, thuộc hạ vô năng, bị bọn họ phát hiện.” Ám Nhất quỳ trên mặt đất cúi thấp đầu nói với Cung Diệc Diệp vẫn đang ngồi bên trong thư phòng.

“Phát Hiện? Ngươi làm sao bị bọn hắn phát hiện?” Cung Diệc Diệp nghe được lời nói của Ám Nhất trên khuôn mặt tuấn mỹ không có bất kỳ dấu hiệu tức giận nào, hắn chỉ nhíu mày hỏi thăm.

“Là do thuộc hạ của hắn đúng lúc đi về phía thuộc hạ,…sau đó…liền phát hiện ra thuộc hạ, thuộc hạ biết hành tung của mình đã bại lộ cho nên đã rời khỏi Khiêm phủ.”

Một trận gió thổi vào, hai người đều không phát hiện ra bên trong phòng có thêm một sinh vật trong suốt chính là quỷ trong lời người đời.

“Hắn không đuổi theo ngươi sao?” Giọng nói trầm thấp mang theo nhàn nhạt nghi hoặc bay vào trong tai Ám Nhất, không có khả năng người Khiêm phủ phát hiện ra người khả nghi mà không đuổi theo.

“Là thuộc hạ thừa dịp hắn chưa sẵn sàng làm hắn bị thương, cho nên hắn mới không đuổi theo thuộc hạ.”

“Ừ, có phát hiện ra cái gì khác thường không?” Cung Diệc Diệp nghe Ám Nhất trả lời cũng không suy nghĩ nhiều nữa, hắn bây giờ chỉ muốn biết sự việc liên quan đến Khiêm phủ, Về phần Ám Nhất là do hắn tự tay đào tạo nên tuyệt đối sẽ không phản bội hắn bởi vì bọn họ đều biết phản bội hắn chỉ có một con đường chết.

“Thuộc hạ…thuộc hạ không phát hiện ra cái gì khác thường, chỉ là thuộc hạ cảm thấy lần này lẻn vào Khiêm phủ dường như dễ dàng hơn so với trước đây.”Ám Nhất hồi tưởng lại thời điểm lẻn vào Khiêm phủ, dường như thủ vệ lần này phòng vệ không nghiêm ngặt như trước kia.

“Ngươi đi xuống trước đi.” Cung Diệc Diệp nghe được lời nói của Ám Nhất, đôi mắt phượng hẹp dài hiện lên một tia dị sắc, sau đó phất phất tay để cho Ám Nhất rời đi.

“Dạ.” Ám Nhất nói xong lập tức biến mất ở thư phòng.


Cung Diệc Diệp ngồi ở trước bàn đọc sách suy tư về lời nói cuối cùng của Ám Nhất, trước kia mình cũng không phải chưa từng phái người đi Khiêm phủ tra xét, Nhưng mà mỗi lần đều không công trở về, không tra xét được bất cứ chuyện gì hơn nửa thủ vệ cũng rất nghiêm ngặt rất nhanh liền phát hiện ám vệ ẩn núp chung quanh Khiêm phủ.

Thế nhưng lần này vì sao lại như vậy? Chẳng lẽ Cung Mạch Khiêm đã phát hiện nên cố ý để Ám Nhất đi vào sao? Nếu là như vậy hắn căn bản cũng sẽ không cho phép thuộc hạ của hắn có động tĩnh gì khi phát hiện Ám Nhất ẩn núp trong bóng tối.

Cung Mạch Khiêm, rốt cuộc thì ngươi đang suy nghĩ cái gì? Ngươi tới cùng thật sự giống như ở mặt ngoài là một Vương gia không quyền không thế hữu danh vô thực sao, hay đó chỉ là biểu hiện giả dối của ngươi thôi? Thừa dịp chúng ta còn chưa sẵn sàng để ngư ông đắc lợi?

Đối thủ lớn nhất tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế này với hắn là Cung Chính Mẫn. Ngũ hoàng đệ – Cung Thần Diễm hắn không để trong lòng, bởi vì phụ hoàng không thể nào giao giang sơn ông vất vả xây dựng lên cho một người chỉ biết ăn uống vui đùa, còn về Cung Mạch Khiêm hắn thật sự nghĩ không ra.

Tuy rằng Cung Mạch Khiêm vẫn không có bất kỳ hành động không thích hợp nào, nhưng mà chính bản thân hắn luôn cảm thấy Cung Mạch Khiêm dường như không đơn giản như bên ngoài, đến cùng có phải đó chỉ là ảo giác của hắn không?

Cung Mạch Khiêm sao…Nếu như mượn cơ hội lần này diệt trừ luôn các ngươi, như vậy bổn hoàng tử sẽ không còn nỗi lo về sau nữa rồi. Cung Diệc Diệp nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ thì thào tự nói, trong đôi mắt phượng hẹp dài bắn ra những tia thâm sâu, u ám, không biết hắn đang lên kế hoạch gì?

Luôn theo dõi tên Ám Nhất bên trong thư phòng, nghe được đối thoại của bọn hắn, Tịch nghe thấy những lời Cung Diệc Diệp thì thào tự nói lập tức trừng lớn cặp quỷ nhãn (mắt quỷ) miệng há to không phải bởi vì người hắn muốn tính tính kế là Cung Mạch Khiêm, mà là bởi vì hắn vậy mà dám liều lĩnh tính kế lão hồ ly Cung Mạch Khiêm kia?

Chết tiệt nhà nó! Hắn thật là một đại gia mạnh mẽ! Hắn muốn nhổ lông trên người lão hổ sao? Thật là liều lĩnh. Cung Diệc Diệp này không biết sợ thật đã làm nó không nhịn được cảm giác khâm phục sâu sắc.

Dám tính kế con hồ ly kia chỉ sợ hắn trộm gà không được còn mất lắm thóc, thậm chí ngược lại còn bị con hồ ly kia tính kế.

Hì hì…có trò hay để xem rồi…! Tính kế con hề ly kia nha! Ai nha! Trò chơi tốt! Thật muốn nhìn bộ dạng kinh ngạc của con hồ ly kia! Haha, lần này thật sự đến đúng chỗ rồi.

Ừm! Đợi lát nữa trở về sẽ không nói cho bọn họ biết việc này, để xem đến lúc đó tiểu tử này có thể làm ra thủ đoạn gì để tính kế con hồ ly kia, làm cho con hồ ly kia kinh ngạc.

Ban đêm yên tĩnh, trong thư phòng, một người một quỷ đều trầm tư với tính toán riêng của mình…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui