Trong Tuyên Chính điện —
Cung Huyền Minh ngồi ở long ỷ, cao cao tại thượng nhìn chúng thần đứng phía dưới, trong miệng hắn truyền ra âm thanh mạnh mẽ: “Các vị ái khanh có chuyện gì muốn bẩm báo?”
Trong đại điện, các vị đại thần nghe được câu hỏi của Cung Huyền Minh, một đám đều trầm mặc không lên tiếng, ai ai cũng vụng trộm nhìn sắc mặt nhau, trong lòng không biết có nên mở miệng hay không. Nghe giọng điệu của hoàng thượng đi, cảm giác giống như hắn bị chuyện gì đó làm mất hứng nhưng tinh tế hồi tưởng lại một chút, thì lại không nghe ra được cảm xúc gì hết.
Hôm nay rốt cuộc hoàng thượng là cao hứng hay mất hứng đây? Bọn họ cũng không muốn cứ tuỳ tiện như vậy tiến lên để góp lời. Vạn nhất làm hoàng thượng mất hứng, mà chính mình lại chạm đúng điểm mấu chốt khiến người tức giận, vậy thì chính bản thân mình không phải lại thành vật hi sinh rồi sao?
Vẫn nên cẩn thận được chút nào hay chút nấy, cứ để người khác nói trước đi, nếu như không có gì bất thường thì chính mình lại tiếp lời là được rồi. Các đại thần đều hạ thấp mi, mỗi người một tâm tư khác nhau, không một ai dám nói ra suy nghĩ của mình, ai cũng không tình nguyện đứng ra làm con chim đầu đàn.
Ngay tại lúc bọn họ yên lặng đứng ở đó trầm mặc không nói, trong lòng còn đang nghiền ngẫm tâm tư của Cung Huyền Minh, thì giọng nói rõng rạc, uy nghiêm của Cung Huyền Minh lại một lần nữa vang lên trong đại điện: “ Các vị ái khanh không có chuyện gì muốn nói nhưng trẫm lại có chuyện muốn nói đây. Thứ trẫm bị mất trộm đã tìm về được rồi.”
“ Chúc mừng Hoàng thượng! Chúc mừng Hoàng thượng!” Các vị đại thần nghe được câu nói của Cung Huyền Minh, lập tức cùng quỳ lạy, âm thanh chúc mừng vang vọng cả đại điện.
Tuy rằng bọn họ rất tò mò rốt cuộc thứ Hoàng thượng mất là cái gì? Là ai tìm được nó? Tìm được ở đâu? Một đống vấn đề xoay quanh trong đầu bọn họ nhưng không một ai dám hỏi hay nói ra. Bọn họ chỉ cần biết thứ bị mất trộm đã tìm được là tốt rồi. Nếu thế thì bọn họ không cần mỗi ngày phải sống trong lo lắng, đề phòng nữa rồi.
Ngôn Khánh Phong nghe được sâu trong lời nói của Cung Huyền Minh còn có nhiều nghi hoặc và khó hiểu, tìm được rồi? Cái đó không phải còn ở… Chẳng lẽ Đại hoàng tử đem cái đó đưa đến cho Hoàng thượng rồi? Hay Hoàng thượng căn bản chưa tìm được mà đang gài bẫy, muốn dẫn xà xuất động?
Ông bất động thanh sắc, ánh mắt sắc bén nhìn Cung Diệc Diệp cách đó không xa, khoé mắt loé sáng, đem thần sắc bình tĩnh của Cung Diệc Diệp thu hết ở đáy mắt. Thấy hắn cũng không có gì khác thường, trong lòng Ngôn Khánh Phong tuy tràn đầy nghi hoặc nhưng vẫn một mực duy trì biểu cảm bình thường hòa theo các đại thần khác cùng nhau chúc mừng Cung Huyền Minh tìm được bảo vật.
Trong lúc này, Cung Huyền Minh dùng ánh dò xét, quét qua từng biểu cảm của các đại thần. Con ngươi màu đen thâm trầm lộ vẻ thâm sâu khó lường, không hề hay biết lúc này hắn đang nghĩ cái gì.
“Tốt tốt, trẫm còn có một việc muốn tuyên bố.”
“Lý công công…” Cung Huyền Minh nhẹ nhàng dùng giọng nói sang sảng nói với các vị đại thần phía dưới sau đó Lý công công đang đứng hầu ở một bên tiếp lời, dạ một tiếng.
Lý công công nhận được chỉ thị của Cung Huyền Minh lập tức hiểu ý, chỉ thấy hắn chạy bộ về phía trước, cầm trong tay một cuốn tấu chương màu vàng. Thánh chỉ – hai chữ to kia không hề che lại hay dấu diếm mà cố ý để hiện ra trước mắt các chư vị đại thần.
Lý công công chỉnh lại giọng nói, chất giọng bén nhọn có chút the thé lập tức vang lên trong đại điện: Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết:
“Đại hoàng tử Cung Chính Mẫn, cơ trí hiền đức, nhân ái có thêm, nay sắc phong ngôi vị Thái tử, ban thưởng một tòa Thái tử phủ, khâm thử.”
Lý công công vừa mới dứt lời, thần sắc các đại thần phía dưới mỗi người mỗi vẻ không ai còn có thể thờ ơ như lúc nãy nữa. Tin tức này quả thực là doạ người, khó mà có thể tiêu hoá được.
Như thế nào lại đột nhiên lập Thái tử? Đây, đây…. rốt cục là chuyện gì? Chẳng lẽ Hoàng thượng sớm đã có ý lập Đại hoàng tử Cung Chính Mẫn làm Thái tử? Hay nói cách khác lí do vì sao lại đột nhiên tuyên bố Đại hoàng tử ngồi vào cái ghế Thái tử kia. Hay là việc Hoàng thượng tìm lại được bảo vật kia có liên quan đến Đại hoàng tử? Cho nên đột nhiên mới được phong làm Thái tử?
“Nhi thần lĩnh chỉ, tạ ơn. Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!” Cung Chính Mẫn nghe thấy mình được Cung Huyền Minh phong làm Thái tử cũng không có biểu lộ ra ngoài sự kích động hay biểu tình hưng phấn, vẫn cứ như trước bình tĩnh, thong dong tự nhiên đứng ra lĩnh chỉ tạ ơn.
Cung Chính Mẫn vẫn bình tĩnh, giọng nói trầm ổn vang lên ở đại điện. Đồng thời, cũng thu hết những tâm tư, thần trí khác nhau của các vị đại thần. Các vị đại thần ở bên phe Cung Chính Mẫn lập tức mở miệng: “Chúc mừng Hoàng thượng! Chúc mừng Hoàng thượng! Ngô hoàng anh minh! Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!”
Các đại thần khác mặc dù có nghi hoặc nhưng cũng không ai dám đứng ra nói một câu, bọn họ cũng cùng nhau phụ hoạ chúc mừng.
“Được, nếu không có chuyện gì nữa vậy thì bãi triều.” Cung Huyền Minh yên lặng quan sát sắc mặt của các vị đại thần phía dưới. Khi nhìn đến nơi Cung Diệc Diệp đứng, con ngươi đen thâm trầm hiện lên một chút sâu xa, chợt loé một chút ánh sáng rồi biến mất. Nhưng rồi rất nhanh lại đem tầm mắt dời đi hướng khác, nói với các vị đại thần, nói xong liền rời khỏi chính điện, để lại các vị đại thần ở trong đại điện nghị luận.
“Chúc mừng hoàng huynh đạt được ngôi vị Thái tử! Về sau, hoàng huynh sẽ cùng phụ hoàng phân ưu giải nạn, vất vả cho hoàng huynh rồi. Cho nên cần phải chú ý nhiều đến thân thể, đừng vì công việc mà quá vất vả.”
Cung Diệc Diệp đi đến trước mặt Cung Chính Mẫn, trên mặt mang ý cười nhìn hắn nói lời chúc mừng. Giọng nói chứa đầy đầy sự quan tâm, một chút cũng không nhìn ra hắn vì không được ngồi vào chiếc ghế Thái tử mà có chút không cam lòng nào.
“Đa tạ Nhị hoàng đệ quan tâm. Thân là con của phụ hoàng vì phụ hoàng phân ưu giải nạn là chuyện đương nhiên của mỗi người con chúng ta đây. Bất luận là Thái tử hay là hoàng tử cũng đều phải vì phụ hoàng mà phân ưu, Nhị hoàng đệ nói đúng không?”
Đôi mắt sắc bén giống như chim ưng thâm trầm của Cung Chính Mẫn nhìn chăm chú vào đôi mắt phượng hẹp dài của Cung Diệc Diệp, tầm mắt giao nhau. Ở bên ngoài hai người đều thật yên lặng, bình tĩnh nhưng kì thực trong lòng mỗi người là những đợt sóng đang từng đợt cuộn trào. Giống như đều có thể xuất ra lôi điện đánh nhau, hoả khí bừng bừng.
“Đúng vậy, hoàng huynh. Nga, không, hẳn phải gọi là Thái tử mới đúng. Bất luận là ai chỉ cần chúng ta là con phụ hoàng thì đều nên vì phụ hoàng phân ưu, chỉ cần có thể làm cho người cao hứng là tốt rồi.” Cung Diệc Diệp thản nhiên cười nói.
“Nhị hoàng đệ hiểu được là tốt rồi. Phụ hoàng biết nhất định sẽ rất cao hứng.”
Khuôn mặt hai người đều giống như vậy, thật bình tĩnh. Đáy mắt lại loé ánh sáng khác thường không ai biết. Không có người biết họ suy nghĩ cái gì, trong thâm tâm đang muốn làm cái gì…
Ngay tại thời điểm đó, các vị đại thần không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm hai người bọn họ. Chỉ thấy Cung Diệc Diệp mỉm cười nói: “Như vậy Nhị hoàng đệ xin phép hồi phủ trước.”
“Nhị hoàng đệ đi thong thả.” Cung Chính Mẫn đáp lại, cũng nhìn theo Cung Diệc Diệp đang xoay người rời đi.
Các vị đại thần theo phe của Cung Diệc Diệp nhìn thấy chính chủ đi rồi, bọn họ ở lại chỗ này cũng không có chuyện gì nữa cho nên cũng cất bước rời đi.
“Chúc mừng Đại hoàng tử! Chúc mừng Đại hoàng tử! À không, hiện tại hẳn phải gọi là Thái tử mới phải.” Một ít đại thần thấy Cung Diệc Diệp đã rời đi, lập tức tiến lên chúc mừng Cung Chính Mẫn.
“Đúng vậy đúng vậy! Chúc mừng Thái tử được Hoàng thượng chọn, đạt được ngôi vị Thái tử.”
“Chúc mừng chúc mừng…!”
“…”
Các vị đại thần bên phe cánh của Cung Chính Mẫn nhìn thấy chủ vị mà họ ủng hộ được ngồi lên chiếc ghế Thái tử, người người đều cảm thấy giống như chính mình được ngồi trên ngôi vị ấy vậy, tâm tình kích động vô cùng. Quả thực thật không thể tin được, bất thình lình lại có kinh hỉ lớn như vậy. Đồng thời cũng cảm thấy thật may mắn chính mình lúc trước đưa ra lựa chọn đúng.
Chỉ cần bọn họ tận tâm giúp đỡ Đại hoàng tử thật tốt, tương lai hắn lên ngôi Hoàng đế thì bọn họ đều là công thần lớn rồi. Ha ha ha, vậy thì những ngày sau chỉ cần ngồi hưởng vinh hoa phú quý vô ngàn a!
Cung Chính Mẫn nghe bọn họ chúc mừng cũng chỉ là nhận ý rồi hùa theo cười. Sau đó nói thêm vài câu liền cáo từ, rời khỏi Tuyên Chính điện nhưng không hồi phủ mà trực tiếp đi đến Kim Kiều điện.
Cung Chính Mẫn đi vào Kim Kiều điện liền nhìn thấy Mẫn Tĩnh Như nhàn nhã ngồi ở tháp quý phi được đặt bên trong phòng. Bàn tay mềm mại nhu ngọc đang thưởng thức chén trà, khói nhẹ toả ra tràn ngập trong không khí làm cho nơi này tăng thêm một tia mông lung, mỹ cảm.
Năm tháng dường như không lưu lại chút dấu vết gì ở trên khuôn mặt của nàng. Mi nhẹ như liễu, mắt sáng long lanh, trong suốt như nước, nhưng mắt đẹp kia lại chợt loé một tia ý vị rồi biến mất, sự sắc bén tàn nhẫn không phù hợp một chút nào với dung nhan ung dung, đẹp đẽ, phong thái quý phái của nàng, làm cho nàng càng thêm phần quý khí bức người. Cung trang bằng tơ lụa màu tím, đai váy thêu hoa văn quấn đường cong yểu điệu của nàng, chỉ thấy nàng đưa mắt nhìn vào Cung Chính Mẫn đang đi đến.
“Như thế nào? Lên làm Thái tử rồi mà biểu tình của ngươi vẫn lãnh đạm như vậy, không vì thế mà cảm thấy cao hứng sao?” Từ từ khẽ nhấp một ngụm trà pha từ lá trà thượng đẳng được tiến cống, Mẫn Tĩnh Như cất giọng mang theo một tia âm trầm.
Không bao lâu ngay sau khi Cung Huyền Minh phong hắn làm Thái tử, nàng ở sâu trong Kim Kiều điện đã biết. Chỉ sợ cái nữ nhân kia cũng đã biết rồi. Cái nữ nhân kia nghe xong tin tức này khẳng định là tức đến khó thở? Nay trong hoàng cung có nơi nào không cất dấu tai mắt, nàng biết được, thì tin rằng bên chỗ Đàm Thục Tình rất nhanh cũng sẽ biết.
“…Con vẫn cảm thấy trong chuyện này hình như còn có điều gì đó thực không thích hợp.” Cung Chính Mẫn trầm mặc nhìn Mẫn Tĩnh Như một lúc, rồi sau đó nhíu mày, nâng mi mở miệng nói.
Hôm nay phụ hoàng đột nhiên phong hắn làm Thái tử, là vì hắn đem ngọc tỷ truyền quốc giao lên cho người, cho nên người mới quyết định lập hắn làm Thái tử ư?
Hay là ngay từ đầu phụ hoàng từ đã nghĩ muốn lập hắn làm Thái tử, hắn lại giao nộp ngọc tỷ, chuyện này vừa vặn là trùng hợp thôi? Hay trong chuyện này còn ẩn dấu một âm mưu không muốn người ta biết được?
“Mặc kệ trong chuyện này còn có âm mưu gì, hiện tại con đã là Thái tử, vậy phải làm tốt chuyện Thái tử cần làm. Rốt cuộc có âm mưu gì hay không, đến lúc đó chúng ta tự nhiên sẽ biết, chỉ cần hắn không lên làm Thái tử là được. Hiện tại việc chúng ta cần phải làm là từng giây từng phút đề phòng mẫu tử bên kia, cái nữ nhân đó hẳn là tức đến nghẹn thở rồi a?…”
Mẫn Tĩnh Như nhìn chính con trai mình nói, cặp mắt đẹp quý khí hiện lên một tia thần sắc u ám, khoé miệng cong lên biểu hiện tâm tình lúc này của nàng đang rất tốt.
Cái nữ nhân kia không được như ước nguyện, khẳng định đang rất không cam lòng? Dám gài bẫy hãm hại nàng và Mẫn Nhi? Hừ! Nàng ta chắc không thể nghĩ tới kết quả cuối cùng sẽ như vậy đâu? A, thật đúng là rất đúng với câu nói kia, ăn trộm gà không được còn mất nắm thóc!
Nhưng với sự hiểu biết của mình đối với nữ nhân kia nhiều năm qua, nàng ta tuyệt đối không bao giờ từ bỏ ý đồ của bản thân, nhất định sẽ còn thiết kế ra nhiều âm mưu để hãm hại Duyệt Nhi, làm tất cả các biện pháp Duyệt Nhi không thể giữ được ngôi vị Thái tử. Cho nên hiện tại bọn họ cần phải thật cẩn thận đề phòng hai mẫu tử kia, để tránh bị bọn họ hãm hại mà á khẩu không trả lời được, có miệng khó minh oan.
Nghĩ đến đây, mắt đẹp của Mẫn Tĩnh Như hiện ra một tia sáng khôn khéo mà tàn nhẫn, con tiện nhân Đàm Thục Tình kia muốn con của ả đoạt được ngôi vị Thái tử nhưng giờ có nằm mơ cũng không thể nào ngờ được.
Cung Chính Mẫn nghe được trong giọng nói thản nhiên của Mẫn Tĩnh Như, nhưng suy nghĩ của hắn về chuyện hôm nay được Cung Huyền Minh phong làm Thái tử vẫn còn nặng nề, rốt cuộc trong chuyện này có phải còn có ẩn tình như hắn nghĩ hay không? Hay chỉ là hắn suy nghĩ quá nhiều?
Tẩm cung Hoàng hậu, trong Phượng Loan điện.
Thái giám, cung nữ của điện đều bị phân phó đứng canh ở bên ngoài, trong tẩm điện chỉ có ba người Đàm Thục Tình, Cung Diệc Diệp và Ngô Khánh Phong.
Chỉ thấy Đàm Thục Tình cũng không dịu dàng như trước mà trên mặt lúc này lộ ra thần sắc giận dữ đến vặn vẹo, mắt đẹp màu đen tràn đầy hận ý mãnh liệt, không cam lòng.
Vì sao lại là con của nữ nhân kia, Cung Huyền Minh lại lập Cung Chính Mẫn làm Thái tử?! Cái nữ nhân chết tiệt kia lại được như ý nguyện! Dựa vào cái gì? Chẳng lẽ Diệp Nhi của nàng so ra kém hơn con của Mẫn Tĩnh Như? Diệp Nhi về điểm nào so ra kém Cung Chính Mẫn, về điểm nào kém hơn so với con của nữ nhân chết tiệt kia?! Vì sao Cung Chính Mẫn lại được chọn làm Thái tử?
Tiện nhân kia chắc chắn đang rất đắc ý đây? Hừ! Đàm Thục Tình nàng sẽ không để cho nàng ta đắc ý lâu đâu! Nghĩ đến vẻ mặt giương giương tự đắc của Mẫn Tĩnh Như, lòng nàng lại cuộn trào hận ý. Tuy rằng không cam lòng nhưng hiện tại Cung Chính Mẫn đã lên ngôi Thái tử, có muốn cũng không thể thay đổi được sự thật này. Hiện tại điều mà bọn họ cần phải làm là nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này hơn là ngồi đây oán hận, tiếc nuối.
A! Mẫn Tĩnh Như, ngươi nghĩ một khi con ngươi lên làm Thái tử rồi thì có thể thừa kế ngôi vị Hoàng đế sao? Hừ! Ta sẽ cho các ngươi biết ngôi vị Thái tử này ngồi có tốt như vậy không! Cứ chờ xem rốt cuộc ai mới là người thắng cuối cùng.
Sau khi nghĩ thông suốt hết thảy, Đàm Thục Tình bình tĩnh cảm xúc phập phồng từ nãy tới giờ của chính mình, ánh mắt đẹp cũng thu lại lửa hận mãnh liệt, sửa sang lại khuôn mặt đang đầy tức giận. Khôi phục lại hình tượng nhu hiền, đoan trang vốn có của một quốc gia chi mẫu.
Chỉ thấy nàng thong thả, tao nhã bưng chén trà trên bàn lên, nhấp nháp một ngụm nhỏ, thông nhuận yết hầu đã khô của mình rồi nhìn Cung Diệc Diệp trầm mặc không nói gì từ nãy tới giờ, Ngôn Khánh Phong cũng như thế, nàng liền lên tiếng:
“Bản cung thật đúng là phải chúc mừng cái nữ nhân Mẫn Tĩnh Như kia thật tốt mới được. Cung Chính Mẫn được Hoàng thượng lập lên làm Thái tử, thật sự là Tây Huyền quốc chúng ta có phúc. Chẳng qua ngôi vị Thái tử này cũng không phải ngồi ngon làm như vậy, tốt nhất đừng làm ra chuyện gì ngoài ý muốn, bằng không thật đáng tiếc a.”
Lời nói ra hoàn toàn đều là hảo ý nhưng chỉ cần là người thông minh đều có thể nghe ra thâm ý ẩn dấu ở trong đó.
Muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có khó gì đâu? Một khi như thế hắn sao còn có thể thừa kế ngôi vị Hoàng đế? Cung Chính Mẫn được lập làm Thái tử thì cũng chỉ là Thái tử mà thôi, chứ còn chưa ngồi lên ngôi vị Hoàng đế của Cung Huyền Minh. Chỉ cần hắn chưa ngồi vào ngôi vị Hoàng đế kia, hết thảy mọi thứ đều có khả năng thay đổi.
Thái tử cũng là người nha, cũng sẽ trải qua sinh lão bệnh tử, cũng khó nói vì sao hắn đột nhiên mất mạng ngoài ý muốn. Cho nên chỉ cần bọn họ đem cái chết của hắn làm thành chuyện ngoài ý muốn, thật cẩn thận, thật hoàn mỹ không chút dấu vết, làm cho người ta không nhìn ra chút sơ hở nào, như vậy thì tương lai, người kế thừa ngôi vị Hoàng đế còn không phải là Cung Diệc Diệp sao?
“Hoàng hậu nương nương nói rất đúng, cho dù hắn đã lên làm Thái tử thì cũng vẫn chỉ là một con người, cũng có xương có thịt.” Chỉ cần là người thì hắn cũng sẽ có chuyện ngoài ý muốn. Ngôn Khánh Phong nghe hàm ngữ thâm ý trong lời nói của Đàm Thục Tình cũng lên tiếng phụ hoạ, trong cặp mắt lão luyện kia nhiều thêm một tia sáng thâm sâu.
Hiện tại Cung Diệc Diệp đã là con rể của ông, như vậy ông và Cung Diệc Diệp đứng ở một chiến tuyến, giúp hắn cũng là chuyện đương nhiên.
Ngày đó bọn họ gả Nhu Nhi cho Cung Diệc Diệp cũng là tìm một nơi để kề cận, nương tựa. Cho nên dù là vì chính hắn hay vì ông, về sau ông cũng sẽ tận lực phối hợp với bọn họ, để cho hắn ngồi lên cái vị trí kia.
Đàm Thục Tình nhìn Ngôn Khánh Phong, hai người dùng ánh mắt để hiểu ý nghĩ của nhau. Điều mà hiện tại bọn họ cần chính là cơ hội. Một cơ hội có thể tạo ra cái ngoài ý muốn đó.
Cung Diệc Diệp nhàn nhã ngồi ở chỗ kia nhấm nháp chút trà tiến cống, lá trà thượng đẳng này chỉ có Hoàng thượng và Hoàng hậu mới có thể hưởng dụng mà thôi.
Uống một ngụm, miệng còn lưu lại hương vị, ngon mà không đắng, mùi trà thơm ngào ngạt tràn đầy trong miệng. Ưm…! Quả nhiên là thượng đẳng, trà ngon. Trà ngon lưu hương, nhẹ nhàng lắng đọng.
“Diệp Nhi, con có ý tưởng gì không?” Đàm Thục Tình nhìn Cung Diệp Diệc ngồi ở bên kia nhàn nhã, giống như đối với việc Cung Huyền Minh lập Cung Chính Mẫn lên làm Thái tử, hắn một chút phẫn nộ cũng không có. Thậm chí không chút nào để ý, bộ dáng kia khiến nàng không khỏi có chút nghi hoặc. Tuy rằng trong lòng nàng đối với thái độ này của con mình rất là buồn bực nhưng nàng tin tưởng Diệp Nhi nhất định có kế hoạch nào đó cho nên mới thong dong, bình tĩnh như vậy, dáng vẻ không thèm quan tâm.
Cung Diệc Diệp nhìn thấy tầm mắt hai người đều đang tập trung vào mình, hắn hơi nhíu mày, chậm rãi mở miệng nói:
“Mặc kệ thế nào, hiện tại chuyện này chỉ mới là bắt đầu thôi, tất cả đều còn chưa thành kết cục đã định. Quan trọng là kết quả chứ không phải là quá trình, có thể lấy được thắng lợi cuối cùng thì đó mới thực sự là người chiến thắng.” Cho dù Cung Chính Mẫn được phụ hoàng lập làm Thái tử, ngồi trên ngôi vị Thái tử kia thì thế nào? Tương lai kế thừa ngôi vị hoàng đế nếu lúc đó không có ngọc tỷ truyền quốc thì hắn làm thế nào kế thừa ngôi vị Hoàng đế? Làm thế nào cho các vị đại thần tiếp tục ủng hộ hắn đây?
A! Chính hắn đã đưa ngọc tỷ đến tay Cung Chính Mẫn, hắn làm sao có thể đi mạo hiểm để bị giết chứ? Cứ đem ngọc tỷ trộm được đến giao lại cho Cung Chính Mẫn đi. Chỉ có điều, thứ hắn cấp cho Cung Chính Mẫn chẳng qua chỉ là một cái ngọc tỷ giả mà thôi.
Ngọc tỷ trong tay Cung Chính Mẫn chẳng qua là hắn sai người làm giả mà thôi, ngọc tỷ truyền quốc thật nằm trong tay hắn. Đó chính là một lợi thế của hắn? Huống chi người kia hay hắn ngồi trên ngôi vị Hoàng đế đều là đối thủ lớn nhất.
Lúc trước hắn phái ám vệ đem ngọc tỷ giả đưa đến phủ của Cung Chính Mẫn, vốn là muốn lợi dụng cơ hội ngọc tỷ giả để trừ bỏ hắn. Chỉ cần phái người thả ra tin tức cho người khác biết trong phủ Cung Chính Mẫn có ngọc tỷ, đợi đến thời điểm mặc kệ là trong phủ của Cung Chính Mẫn có ngọc tỷ hay không thì phụ hoàng cũng đều sai người đi điều tra.
Đến lúc đó hắn chỉ cần lại thiết kế làm sao cho bọn họ tìm được cái ngọc tỷ kia, vậy thì phụ hoàng nhất định sẽ giận tím mặt. Mặc kệ ngọc tỷ có phải thật hay không, Cung Chính Mẫn cũng phải chết không thể nghi ngờ.
Ngọc tỷ là thật, Cung Chính Mẫn sẽ bị gắn tội danh trộm cướp ngọc tỷ, nếu phát hiện ngọc tỷ là giả, như vậy Cung Chính Mẫn cũng sẽ bị khấu một cái tội danh khác chính là tự tạo ngọc tỷ. Bất luận một trong hai loại tội danh đó, mắc phải cái nào cũng đều là tử tội, đều đủ làm cho Cung Chính Mẫn không có cơ hội xoay người.
Nhưng điều làm cho hắn không ngờ là Cung Chính Mẫn chẳng những không giấu ngọc tỷ giả đi, ngược lại còn đem ngọc tỷ nộp lên cho phụ hoàng, khiến hắn không kịp truyền tin tức kia ra ngoài.
Tuy rằng bây giờ hắn còn không biết phụ hoàng lập Cung Chính Mẫn làm Thái tử là vì sự việc ngọc tỷ lần này hay là phụ hoàng vốn đã có suy nghĩ muốn lập Cung Chính Mẫn làm Thái tử, nhưng cho dù là Cung Chính Mẫn lên làm Thái tử cũng không thể uy hiếp đến hắn. Đã không có ngọc tỷ truyền quốc thì cho dù hắn đăng cơ làm Hoàng đế cũng là danh bất chính ngôn bất thuận.
Không thể hiệu lệnh cho các vị đại thần, tướng lãnh, cho dù có một ít đại thần vâng lệnh nhưng quy củ của tổ tiên còn đó, ai dám cãi lời? Không lấy ra được ngọc tỷ truyền quốc chân chính, cho dù Cung Chính Mẫn làm nhiều việc tốt cùng không có ý nghĩa gì.
Ý nghĩa sâu xa, tràn đầy ý vị trong lời nói của Cung Diệc Diệp làm cho ánh mắt Ngôn Khánh Phong nhìn hắn loé ra tia nghi hoặc, có chút chần chờ hỏi: “Ngươi đã có…biện pháp gì?….”
“Thời gian không còn sớm, mẫu hậu, nhi thần cùng nhạc phụ đại nhân xin phép cáo lui trước.” Câu nói kế tiếp còn chưa nói ra đã bị Cung Diệc Diệp lập tức đánh gãy, nhắc nhở ông nơi này là hoàng cung, bí mật khó giữ được nếu nhiều người biết.
“Ách, đúng đúng, lão thần cùng Nhị hoàng tử xin cáo lui trước.” Ngôn Khánh Phong hiểu được dụng ý vì sao Cung Diệc Diệp làm như vậy, lập tức phụ hoạ nói với Đàm Thục Tình.
“Được, bản cung cũng mệt mỏi, nên nghỉ ngơi rồi.” Đàm Thục Tình dù sao cũng là một nữ nhân khôn khéo, lập tức liền hiểu được ý tứ con mình. Trong hoàng cung nhiều thái giám và cung nữ như vậy, ngươi cũng không biết kẻ nào là do ai phái tới làm gián điệp ẩn núp bên cạnh ngươi, cho nên bàn luận kế hoạch ở trong này quả thật không an toàn.
“Nhi thần cáo lui.”
“Lão thần cáo lui.”
Sau khi nói xong hai người liền lần lượt rời đi. Đàm Thục Tình một mình ngồi ở trong tẩm điện nhìn trà trên bàn đến thất thần, suy nghĩ sớm không biết đã bay đến nơi nào rồi. Chỉ có cặp mắt đẹp kia ngẫu nhiên lại hiện ra sự tàn nhẫn làm cho người ta thấy đều cảm thấy sống lưng lạnh toát, run rẩy cả người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...