Josie ngây người nhìn các bạn. Cũng những người phụ nữ này từng bao năm qua mắng mỏ cô cứ dâng mình cho đàn ông, giờ lại khuyên cô phải yêu hết mình. “Mọi người đang thay đổi 180 độ kìa! Sao lại thế?”
“Ta đang bàn đến Rick,” chị Bea nói khá nghiêm trang. “Josie này, cậu này không phải là một trong những chàng Spike ba vớ nào đâu.”
“Anh ấy cũng không phải Lloyd,” Roxie thêm vào.
“Thậm chí cũng không phải là Wayne hay Randy hay Billy hay cái gã nào đó đã ăn trộm đồ thụt rửa gà tây của em lúc hắn chuyển ra ngoài.”
“Mấy năm nay, em có nhớ đến Lester nữa đâu,” Josie ngỡ ngàng.
“Cuối cùng em cũng gặp được người tốt. Tụi chị chỉ muốn nói vậy thôi.” Chị Bea lắc đầu. “Vậy nên em đừng có phá thối nó nữa.”
Josie mỉm cười với các bạn, vì dạo gần đây cô đã nghe câu khuyên bảo này đến cả trăm lần. “Chiều nay lúc nào đó em sẽ cố tìm anh ấy.”
“Rick ở văn phòng đến bốn giờ chiều.”
Cô ngạc nhiên nhìn chị Bea. Trông chị có vẻ hơi ngượng ngập. “Sao chị biết?”
“Tụi chị vẫn thường xuyên liên lạc,” Bea nhún vai. “Ngộ nhỡ em có cần cậu ấy làm gì đó.”
Josie bật cười.
“Nói thế không có nghĩa chị sẽ lại can thiệp vào chuyện riêng của em nữa đâu,” chị Bea thêm vào. “Chị thề đấy.”
“Em nghĩ giờ ta phải thề câu mới rồi đây,” Ginger cười lém lỉnh. “Mọi người ơi, hãy chồng tay lên nào.” Ginger chìa tay ra. Chị Bea lập tức đập tay mình lên tay Ginger. Sau đó đến Roxie. Cuối cùng là Josie.
“Tôi hứa sẽ sống thoải mái hơn, không còn quá sợ hãi tuổi 40 và nỗi cô đơn nữa. Và tôi hứa sẽ là bạn tốt của mọi người.”
Chị Bea hăng hái tiếp lời ngay. “Tôi hứa sẽ hết sức giúp đỡ bạn bè, nhưng từ bây giờ tôi sẽ giúp đỡ và tôn trọng khoảng cách giữa mọi người - và chỉ khi nào được các bạn nhờ thôi.”
Ai nấy đều cười khúc khích.
“Tôi hứa sẽ cố gắng hơn để quên chuyện buồn quá khứ,” Roxie thở dài. “Tôi sẽ không suốt ngày than vãn, ủ rũ nữa.”
Đến lượt Josie. Không giống như lần trước kia, lần này cô không có cảm giác bị ép buộc khi đưa ra lời thề nữa. Không như lần trước, khi ấy cô cứ đứng nghĩ mãi mà không biết nói gì cho phải.
Josie nhìn một lượt ba gương mặt đang vây lấy cô, rồi nói, “Tôi hứa sẽ ghi nhớ những điều may mắn đến với tôi mỗi ngày, trong đó có cả các bạn. Xin cảm ơn vì đã là bạn của tôi.”
Họ cùng đập tay với nhau rồi vung tay lên cùng tiếng hô quyết tâm. Sau đó, họ khoác tay nhau, vừa đi vừa cười nói rôm rả, những chú khuyển cưng tung tăng bên cạnh. Ngoại trừ Lilith bị rọ mõm và con HeatherLynn e dè, vừa tè vào giày của Ginger rồi một mực đòi bế.
Rick bừng tỉnh sau thời gian dài im lặng ngồi thiền. Đúng vào khoảnh khắc anh mở mắt, Josie đã ở đó. Lúc đầu anh tưởng đó là một ảo ảnh, giống người sắp chết khát trong sa mạc cứ tưởng là đã tìm thấy nước. Josie đã quay về với anh, cô là sự cứu rỗi của tâm hồn anh sau bao ngày dài mong mỏi.
Chuông điện thoại của Rick đổ hồi. Teeny gọi tới. “Có, tớ có thấy họ rồi. Nói với bộ phận an ninh ngoài đó cứ để tớ lo.”
“Chúc cậu may mắn đấy.”
Rick đứng dậy bước ra khỏi bóng râm của cây bạch quả. Anh chạy một vòng kha khá quanh bãi cỏ để biết rằng chẳng có ảo ảnh nào. Người đang rảo bước về phía anh kia là cô gái duy nhất anh yêu và một con chó anh quyết định phải là con Genghis, chỉ có điều đã trụi hết lông.
“Anh ở đằng này!” Rick gọi lớn. “Josie!”
Giờ Rick có thể khẳng định đó là Genghis. Khi nhìn thấy anh, nó chạy ngay tới, phóng lên không trung, tông người vào anh, để rồi đứng hít ngửi đũng quần anh một khi nó đứng dậy. Nhưng con chó này không giống Genghis trong trí nhớ của anh - trông nó chỉ nhỏ bằng một nửa con chó cũ.
Anh ngạc nhiên nhìn xuống con chó - trông nó chẳng khác nào con cừu vừa bị xén hết lông. Giờ thì anh đã thấy toàn bộ khuôn mặt của Genghis. Lần đầu tiên Rick có thể nhìn ra cái lưỡi thè gần hết ra ngoài với cặp mắt nâu sáng long lanh. Rick có cảm giác như anh vừa được gặp bạn cũ lần đầu tiên vậy.
Josie đến bên anh và Genghis. Cô mặc váy jean ngắn, áo thun xanh da trời và đi đôi xăng đan. Tóc cô chải lật ra sau, rũ xuống vai. Cô quá xinh đẹp và Rick như nghẹt thở.
Từ từ thôi... bình tĩnh nào...
“Đừng nói với anh là Celestial Pet làm Genghis ra nông nỗi này nhé,” Rick vất vả nhịn cười.
“Em biết. Trông xấu thật. Không phải tiệm của anh đâu.” Josie tiếp gần anh thêm một bước nữa, hai má cô đỏ bừng vì xấu hổ. “Em đưa Genghis đến tiệm Bev’s Canine Beauty Barn trên phố 21.”
Rick bặm môi, cố hết sức để ngăn tràng cười sắp bùng phát. “Sao em làm thế chứ?”
Josie nheo mắt đáp. “Lúc đó em cực kỳ tức giận nên làm vậy cho bõ tức. Em cố tình không mang Genghis đến Celestial Pet, vì em ghét quá thôi. Em muốn làm anh tổn thương và bị sỉ nhục vì em không chịu dùng dịch vụ miễn phí.”
Rick nghiêm túc gật đầu như thể cách lập luận của cô rất đúng đắn.
“Tất nhiên em biết mình ngố.” Josie thở dài nhìn xung quanh thảm cỏ xanh bằng phẳng. “Rick này, mình nói chuyện một lát được không anh?”
“Tất nhiên là được.” Anh khoát tay chỉ bóng mát dưới gốc cây bạch quả. “Mời em vào văn phòng của anh nào.”
Họ im lặng đi bên nhau một lát, sau đó anh chìa tay mời cô ngồi xuống một chiếc ghế bành có nệm nhồi bằng vỏ kiều mạch.
Rick hoàn toàn bị bất ngờ. Cú tấn công mạnh đến nỗi anh mất thăng bằng phải loạng choạng lùi lại, suýt chút nữa anh ngã lăn ra đất.
Josie quăng túi xuống đất và nhảy bổ đến anh, người va vào người, hệt như con Genghis vừa làm. Cô ôm ghì lấy anh mà hôn lấy hôn để. Josie bám chặt lấy Rick, hai chân cô quắp ngang người anh, hai tay ôm riết cổ anh. Josie làm Rick nghẹt thở bởi những cái hôn, những lời xin lỗi và cả những giọt nước mắt nữa.
Rick không thở nổi, nhưng anh mặc kệ. Nếu có phải chết, anh thích kiểu chết này hơn tất cả.
Anh loạng choạng lùi mãi cho đến lúc lưng anh chạm gốc cây. Một tay anh bám vào thân cây để giữ thăng bằng. Tay còn lại của anh nắm chặt mông Josie.
Nếu cô không khóc, đó sẽ là một trong những giây phút hạnh phúc nhất đời anh. Nhưng cô tiếp tục khóc, hôn và bíu lấy anh như thể sự tồn tại của cô phụ thuộc vào đấy.
“Hượm đã em.” Không hiểu sao Rick tìm cách dứt môi anh khỏi môi cô để hớp lấy không khí. “Chờ anh chút. Chỉ một...”
“Em hết sức xin lỗi!” Josie ôm hai bên mặt anh. “Em thật quá đáng. Quá trẻ con. Hẹp hòi hết sức. Rick, xin anh hãy tha lỗi cho em!”
Rick muốn gật đầu nhưng Josie ghì cứng lấy anh nên anh không nhúc nhích được.
“Ối, em xin lỗi.” Josie buông hai chân quặp ngang eo Rick xuống và trượt khỏi người anh. Cô kéo gấu váy xuống và vuốt tóc cho thẳng. “Em nhớ anh quá. Chỉ khi giáp mặt, em mới biết mình nhớ anh biết chừng nào. Chính vì thế mất tự chủ mất một lúc.”
Nếu đem đau khổ và hối hận ra mà đong đếm thì mười ngày vừa qua có thể ví là mười ngày đáng sợ nhất kể từ sau tai nạn. Trong suốt những ngày ấy, Rick sống mà như chết rồi. Đau khổ vì nhớ Josie, nhớ tiếng cười và tình yêu của cô.
Ngay sau vụ bắt bớ, Rick cho rằng Josie giận anh vì anh không bảo vệ cô khỏi tay lão Cummings. Rick dễ chịu hơn khi ba người bạn mới - chị Bea, Ginger và Roxie - bảo anh rằng Josie buồn anh về chuyện khác, nhưng cô không muốn bàn đến chuyện ấy. Họ an ủi anh rằng thể nào cũng có ngày Josie đến tìm anh. Trước mắt, anh hãy cho cô thời gian suy nghĩ.
Trước nay anh chưa từng có phụ nữ chỉ đơn thuần là bạn. Anh chẳng biết được có bạn như thế tiện lợi đến mức nào.
“Em cứ thoải mái mất tự chủ với anh bất cứ lúc nào, Josie ạ.”
Cô gật đầu. “Mấy hôm nay em ngại nên không đến tìm anh.” Cô nhìn xuống nệm ghế. “Mình ngồi được không anh?”
Rick kéo tay cô và kéo cô ngồi vào lòng mình. Cô vỗ nhẹ tay anh trước khi chuyển sang gối bên cạnh. “Với những người khác, em không quen nói đến những chuyện làm em khó chịu. Em cứ giữ trong lòng - mà anh xem làm thế em đã được gì rồi nào.” Josie thở dài. “Rick, với anh, em muốn mọi sự khác đi. Sở dĩ em đến đây hôm nay bởi em muốn giữa hai chúng ta, mọi chuyện phải thật rõ ràng. Ta có thể làm thế không anh?”
“Có chứ.” Rick gật đầu. “Nhưng trước tiên, em cho anh hỏi - em không sao chứ?”
Josie gật đầu. “Về thể chất, em hoàn toàn khỏe mạnh anh ạ. Về tinh thần cũng không đến nỗi quá tệ. Lúc đầu, ông Cummings làm em sợ. Nhưng sau đó, em thấy ông ấy không xấu như người ta tưởng.”
Rick nhướn mày vẻ thắc mắc.
“Ông ấy chỉ là một người đàn ông không thể khóc thương cho con gái đã mất. Trong bảy năm ông ấy dồn hết sức lực để căm thù anh.” Josie hít sâu. “Em nghĩ có lẽ cuối cùng ông ấy nhận thấy rằng dù có bắt cóc bao nhiêu cô người yêu của Rick Rousseau chăng nữa, Margot cũng không sống lại được.”
“Anh chỉ yêu một người và anh không định yêu thêm ai nữa. Không bao giờ.”
Josie cúi xuống mân mê cọng cỏ ba lá, một nụ cười thoáng hiện trên môi cô. Rick phải kiềm chế lắm mới không chạm tay vào người Josie.
“Anh Rick này, ông Cummings kể rằng trong kỳ nghỉ Giáng sinh của năm thứ hai đại học, Margot mang cái bụng bầu về thăm nhà.” Josie ngước mắt nhìn anh. Cô trông buồn bã. “Anh có biết chuyện ấy không?”
Rick sững sờ. Câu hỏi thực sự làm anh xây xẩm mặt mày. “Anh không biết. Sao em lại hỏi thế?”
“Khi cô ấy quyết định phá thai, cái thai đã được bốn tháng. Nó là con của anh.”
Rick nghe cơ thể mình rần rần phản đối. Không thể có chuyện đó được! “Margot không bao giờ đả động đến đứa bé với anh,” Rick đáp, vẻ bình tĩnh bên ngoài đang che đậy cơn bão trong anh. “Theo anh, ông Cummings nhầm rồi đấy.”
Josie mím môi hỏi. “Lúc học đại học, anh có hẹn hò với cô ấy không?”
Rick xoa cằm. Anh không chắc quan hệ giữa anh và Margot có đáng gọi là hẹn hò hay không, nhưng đó là là uyển ngữ ưa thích trong mọi trường đại học, ở đâu cũng thế. “Có. Anh có thân với Margot hồi cuối năm nhất, và gặp lại cô ta vào học kỳ thu của năm hai. Nhưng Margot không bao giờ nhắc đến chuyện cô ấy mang bầu cả.”
Hai vai Josie chùng xuống.
Rick tựa đầu vào gốc cây, cố gắng hít thở. Rõ ràng trong chuyện cô vừa kể có một điều gì đó không đúng - điều gì đó còn quan trọng hơn là khi nghe bảo mình từng làm bố một đứa bé anh chưa hề nghe nói đến. Tận trong thâm tâm anh có điều gì đó đang thét gào rằng chuyện này không hợp lý chút nào.
Đột nhiên, anh phát hiện chi tiết không khớp và bật cười nhẹ nhõm. “Đứa bé ấy không phải con anh đâu, Josie ạ.”
Cô nhíu mày. “Làm sao anh biết được chứ?”
Rick rướn người về phía cô. “Có phải ông Cummings bảo tính đến Giáng sinh, Margot có bầu được bốn tháng không?”
Josie gật đầu. “Ông ấy nói lúc đầu bác sĩ từ chối tiến hành phá thai bởi cái thai quá già tháng.”
“Josie.” Rick với qua tay cô. “Em nghe anh nói đây. Đó không phải con anh đâu. Em phải tin anh mới được.”
Anh nhìn thấy cô đấu tranh tư tưởng - hiện rõ trên nét mặt của cô. Cô muốn tin anh. Cô sẵn sàng tin anh. Nhưng quả thật tin anh rất khó.
“Đó là thứ duy nhất...” cằm Josie run run. “Đó là điều em đã từng nói với anh là em không thể chịu đựng nổi đấy Rick à.”
“Anh nhớ chứ. Và anh đang nói rất thật với em đây.”
Cô nhìn sâu vào đáy mắt anh và gật đầu. “Thôi được. Em đành nghe theo linh cảm của mình mà tin anh vậy. Em muốn tin anh lắm chứ.” Cô cười buồn.
“Nếu anh chứng minh được rằng anh đúng, em có thấy dễ chịu hơn không?”
“Anh định chứng minh như thế nào đây?” Cô ngả đầu ra sau và nhìn anh bối rối.
Rick cười khẽ và lắc đầu vì hoàn cảnh trớ trêu anh đang lâm vào. “Anh không ngờ những chuyện này cũng có ngày biến anh thành người tốt, nhưng em có nhớ anh từng bảo anh đi tù hai lần, một lần ở Mỹ, một lần ở Thái Lan không?”
Josie gật đầu.
“Bốn tháng trước Giáng sinh năm ấy, anh đang ở trong tù. Vì thế anh không thể làm Margot có bầu được.”
Josie ngồi thẳng dậy. “Anh tuyệt đối chắc chứ?”
“Cưng ơi, anh là khách vãng lai của nhà tù Milwaukee từ cuối tháng Tám đến đầu tháng Mười, lúc ấy bố anh gây ảnh hưởng khiến các cáo buộc bị bãi bỏ. Anh nhập học trễ ba tuần trong học kỳ ấy ở Yale, nhưng rồi phòng hành chính vẫn đồng ý - một lần nữa cũng nhờ ảnh hưởng của bố anh.”
Josie chớp chớp mắt.
“Có thể Margot đổ lỗi cho anh làm cô ấy có bầu, nhưng thực tế không đúng như vậy.” Anh đăm đăm nhìn gương mặt cô và nhẹ cả người khi thấy nụ cười ngập ngừng của cô. “Đến cuối ngày, anh sẽ có hồ sơ giam giữ của anh cho em xem.”
“Em không cần xem hồ sơ, anh nói là em tin rồi,” Josie nói khẽ, nước mắt lưng tròng. “Bà Needleman bảo em rằng, khi nói chuyện với anh, thì em sẽ biết mình có thể tin được anh hay không, ngay đây này,” Josie cầm lấy một tay Rick áp lên bụng mình. “Bà ấy nói đúng. Rick, em sẽ không bao giờ nghi ngờ anh nữa đâu.”
Rick ngã vào vòng tay cô đang dang rộng chào đón. Sau giây phút nhẹ nhõm, anh ôm cô ngồi lên lòng mình. Anh âu yếm hôn cô, mặc cho đôi môi nói những gì ngôn từ không truyền tải hết được - rằng cô là tình yêu của đời anh, là thứ keo dán đặc biệt giúp hàn gắn mọi điều tốt đẹp.
Genghis cũng chen vào liếm mặt Rick, phá đám khoảnh khắc ấy. Hai người phải phì cười và buông nhau ra.
“Chắc nó ghen đấy em ạ.”
“Không. Nó chỉ nhớ anh thôi.” Joise vuốt má Rick. “Hồi này nó ngủ gần cửa suốt. Nó đợi anh đến đấy.”
“Cảm ơn em đã đến nói chuyện thẳng thắn với anh.” Rick chuyển cô ngồi lên một bên đầu gối mình. “Em đừng bao giờ ngại hỏi anh về quá khứ anh - hay về hiện tại hay tương lai gì cũng thế. Không có điều gì mà anh không muốn chia sẻ với em đâu.”
Josie cắn môi. “Thật ư? Anh yêu em nhiều đến thế sao?”
Rick chậc lưỡi. “Em có muốn biết anh yêu em nhiều đến mức nào không?”
Josie gật đầu, mắt cô lấp lánh.
“Vậy phiền em đứng lên một phút nhé.” Josie đứng bật dậy và kéo anh lên theo. “Bây giờ, em nhắm mắt lại đi.” Cô làm theo. “Đừng mở ra vội.”
Rick lục túi quần soóc, lấy ra chiếc hộp bọc nhung anh luôn mang theo bên mình kể từ sau buổi cầu hôn bị gián đoạn. Với anh, tối ấy như cách nay cả bao nhiêu năm rồi.
Rick quỳ xuống, mở hộp bên tay phải và giơ lên cao. Genghis ngồi xuống bên cạnh anh. Rõ ràng, đây sẽ là nỗ lực của cả đội.
“Josie em, giờ em mở mắt được rồi đấy.”
Cô sững sờ, hai tay vụt bưng miệng.
“Làm vợ anh nhé, Josie? Em và anh sẽ cùng vượt qua mọi thử thách nhé?”
“Em đồng ý!” cô reo lên, đăm đăm nhìn chiếc nhẫn, nửa muốn cười nửa lại muốn khóc. “Rick, chắc em lại sắp mất tự chủ nữa rồi.” Vừa dứt lời, cô lại nhào vào anh với niềm hạnh phúc vô biên.
[ alobooks ]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...