Khi Yêu Xin Đừng Quá Kiêu Hãnh

Ông Bennett cho rằng nổ tung là tin mừng trong ngành âm nhạc giải trí, không giống như loại việc ông làm. “Ý chí quyết tâm như thế sẽ đưa cháu đi rất xa đấy.”
LaShelle bất giác im lặng. Ông Bennett liếc qua khóe mắt, thấy cô bé vừa lén lau giọt nước mắt chảy dài trên má. Dáng điệu nghênh ngang của cô biến mất nhanh cũng như lúc nó đến vậy.
Thấy vậy ông quyết định không gặng hỏi thêm nữa. Cô gái thông minh là thế nên chắc chắn thực tại đã lén ngáng chân giữ cánh cửa đến thế giới của ước mơ của cô từ lâu rồi. Ý chí quyết tâm quan trọng thật, nhưng cô không thể dùng nó để trả tiền thuê nhà được, và cô biết rõ như thế. Chỉ ngồi ôm mơ ước không thể giúp cô no bụng mỗi ngày.
Ông không cần phải hỏi - ở Los Angeles không có ai đợi cô đến cả. Thậm chí cô còn không biết từ San Francisco, cô sẽ đến đó bằng cách nào. Cô gái đang sợ chết khiếp. Và cô đơn nữa.
Ông chợt nhận ra rằng, thuở sinh thời, Margot con gái ông không bao giờ phải kinh qua nỗi cô quạnh này. Con bé được trao cho bất cứ thứ gì nó muốn, nhiều khi còn cả trước khi là nó biết nó muốn nữa. Margot chưa khi nào bị buộc phải dựa vào nỗ lực và tài năng của chính mình.
Hai tay ông ghì chặt vô lăng bọc nhựa khi ông chợt hiểu một sự thật phũ phàng - con gái ông qua đời mà không có được một niềm đam mê đích thực. Muốn con được sung sướng, ông Bennett đã tách rời con khỏi niềm vui cơ bản trong cuộc đời của một con người - quyền được theo đuổi ước mơ của chính mình.
LaShelle mở tập bản đồ của ông ra xem và bảo, “Khoảng sáu giờ tối, ta sẽ đến thành phố Salt Lake, bác ạ.”
Ông gật đầu và dành vài giây nuốt nỗi buồn chặn ngang cổ họng mình. “Theo cháu tối nay ta nên ăn món gì nào?”
Cô gái đăm đăm nhìn tấm kính chắn gió trước mặt bằng cặp mắt vô hồn. “Gì cũng được trừ món tacos.”
Lần này Rick đã chuẩn bị tinh thần đón đòn tấn công anh biết chắc thể nào cũng xảy ra.
Trước tiên anh đặt gói đồ ngoài sàn hành lang, cẩn thận dựng nó vào sát tường, tránh xa nơi có thể sẽ xảy ra va chạm. Kế đến, anh đặt túi thực phẩm sang mé cửa bên kia. Rick tra chìa vào ổ, xoay chậm nắm cửa và khuỵu đầu gối ra trước che chắn cho phần bụng dưới.
“Xuống ngay!”
Con Genghis đã bay phóng ra, đâm sầm vào ống quyển của anh.
“Ngồi xuống.” Rick cố nhịn cười và nghiêm giọng bảo con chó của Josie. Làm thế không dễ gì. Cứ hễ nhìn cái mặt ngộ nghĩnh của con chó giống Labradoodle này, Rick lại phì cười. Rick lắc đầu không hiểu - với một cô nàng vừa mấy tuần trước dường như còn sốt sắng muốn chó được tỉa lông, thì hẳn là Josie không vội vàng gì đem nó đến sử dụng dịch vụ cả. Đến lúc này, lông của Genghis dài giống tóc của con gái thích cuốn lọn, làm nó trông càng ngộ nghĩnh hơn.
“Được rồi, mày ngoan lắm.” Anh cúi xuống âu yếm gãi sau tai con chó, rồi móc túi áo lấy bánh bích qui dành cho chó cho Genghis ăn. Thấy nó vẫn ngồi yên, anh thưởng thêm cái bánh nữa.
Rick vào trong căn hộ và mỉm cười. Căn hộ trông y sì như khi anh bỏ về giữa khuya qua - lộn xa lộn xộn. Ngó vào phòng ngủ, anh thấy chiếc va li nhỏ của cô vẫn mở nắp trên sàn nhà, quần áo vương vãi xung quanh. Tội nghiệp, anh không cho cô cả thời gian cất xếp đồ đạc, anh đã thèm muốn cô quá mức.

Rick thận trọng mang bức tranh vào nhà và đặt nó lên bàn ăn, tránh xa tầm của con Genghis. Rồi anh cất đồ ăn vào tủ. Anh đeo xích cho Genghis, dắt nó đi một vòng quanh dãy nhà, thỉnh thoảng gật đầu nhận biết chiếc Lexus đen chạy chầm chậm theo mình. Rick không thể hình dung sau này nếu anh không phải lo về Bennett Cummings nữa, cuộc sống của anh sẽ thoải mái đến thế nào. Anh rất mong đến ngày đó.
Rick gật đầu vẫy tay chào Teeny khi trở lại cửa nhà cô. Teeny hạ kính xe xuống.
“Khi nào muốn đi, cậu cứ nhắn tin cho tớ nhé.”
Rick gật đầu. “Teeny, cảm ơn cậu.”
Trở vào trong nhà, anh quyết định giải quyết lần lượt từng việc một. Anh kiểm qua bộ sưu tập đĩa CD của Josie để tìm chút nhạc hay ho, và, sau khi hơi sốc tí khi thấy đĩa nhạc của Clay Aiken chép lậu, anh cũng tìm được thứ mình cần. Rick bắt tay ngay vào việc, Nat King Cole ngân nga từ phòng khách.
Anh cắm hoa vào một chiếc bình thủy tinh xinh xắn. Anh xắt thịt thăn bò thành dải mỏng, rửa và thái nấm cremini cùng hẹ tây, lục tủ gia vị nhà Josie, thở phào nhẹ nhõm khi tìm được ngải dấm và hạt nhục đậu khấu, bởi vì anh quên mua cả hai thứ ấy. Sau đó, anh bật bếp đun nước để luộc mì.
Rick dọn phòng khách cho ngăn nắp. Trong lúc tìm một vị trí lý tưởng để treo bức tranh, anh lạc vào phòng ngủ của cô. Nhìn drap giường nhàu nát và chăn mền bừa bãi, Rick nóng bừng cả người. Anh không đừng được - anh vùi mặt vào tấm drap trắng tinh lạnh lẽo, hít hà mùi hương của cô và cả của anh, mùi yêu đương và ái ân của họ, hòa quyện vào nhau, giống như họ đã như thế cả một kỳ nghỉ vừa qua.
Rick biết mình hành động như thằng rồ. Anh rồ lên vì yêu. Đấy là trải nghiệm tuyệt vời nhất của cuộc đời anh.
Cuối cùng anh quyết định bày tranh trên bệ lò sưởi ngoài phòng khách, chỗ hiện giờ Josie treo gương. Anh sẽ sắp xếp lại theo ý của cô sau. Còn bây giờ anh muốn khi bước qua cửa Josie phải có ấn tượng mạnh mẽ nhất.
Rick hút bụi và bày biện bàn ăn. Sau đó, anh nhìn đồng hồ và cho rằng đã đến lúc trút bỏ quần áo để chuẩn bị ăn tối, một hành động khiến con Genghis cứ đứng trố mắt nhìn.
Mười phút sau, khi Rick vừa nấu chảy bơ trong chiếc chảo lớn vừa hát nghêu ngao, “ ‘Tôi là hoàng đế hạnh phúc, và có người bảo tôi ngớ ngẩn, nhưng đối với tôi đấy là tất cả...’ ” thì anh nghe tiếng cửa lạch xạch mở.
Rick không biết ai phấn khích hơn ai - anh hay Genghis.
Genghis rối rít mừng cô ngoài cửa chính trong nền nhạc bài “Khi anh nhớ về em” của Nat King Cole và trong cái mùi mà cô thề phải là mùi của món bò áp chảo Stroganoff tự nấu. Chuyện này chỉ có nghĩa là: mẹ cô đã chuyển đến ở hẳn với cô. Đó chẳng phải kết thúc hoàn hảo cho một ngày hoàn hảo đó sao?
“Mừng em mới về.”
Josie thét lên kinh ngạc. Bạn trai - phải, bạn trai của cô - đứng giữa cửa bếp, trên người chẳng mặc gì ngoài một nụ cười tươi tắn và cái tạp dề có in dòng chữ BỮA TỐI SẴN SÀNG KHI CHUÔNG BÁO CHÁY RÉ LÊN.

Josie đưa tay bưng miệng. Cô phá ra cười. Vài giây sau cô lại cảm động đến rơm rớm nước mắt.
“Anh làm em sợ à?” Rick đến bên ôm cô bằng đôi cánh tay trần. “Chắc có lẽ em không thích bị bất ngờ kiểu này. Đáng lẽ anh nên...”
“Ôi Chúa ơi!” Josie chỉ lên tường trên lò sưởi. “Cái kia làm gì ở đây thế này?”
“Mình có thể chuyển nó đến bất cứ chỗ nào em thích.”
Josie ôm ngực và không biết nói gì.
“Hy vọng anh không làm em sợ.”
Josie lao vào vòng tay anh mà đặt một cái hôn âu yếm lên cặp môi đầy đặn của Rick. Anh không làm cô sợ. Anh làm cô sững sờ. Món quà bất ngờ này vừa vui, vừa chu đáo vừa cực kỳ lãng mạn làm cô cảm động đến phát khóc.
Cô rời khỏi vòng tay anh. “Chưa ai từng tặng em món quà tuyệt vời như thế này cả,” cô thú thật, cố hết sức ngăn tiếng thổn thức. Mắt cô nhìn từ bức tranh đến bàn ăn có hoa, nến và trải khăn cẩn thận. Cô lại khóc to hơn.
“Thôi nào Josie.” Rick ôm người yêu vào lòng và hôn lên đầu cô. “Chuyện này có đáng gì đâu. Đây là những chuyện em phải được nhận lấy thường xuyên ấy chứ.”
Josie lắc đầu và chùi nước mắt lên tấm tạp dề của anh. “Chưa có ai bỏ ra từng này công với em cả.” Cô nhìn lên anh, đôi mắt xanh màu ngọc lục bảo chất chứa lo lắng. “Chưa có ai bày biện bàn ăn thế này. Chẳng ai cởi hết quần áo đứng nấu ăn chờ em về như anh.”
“Anh có mặc tạp dề cơ mà.”
“Rồi còn bức tranh kia nữa... Rick, em không dám nhận đâu!” Cô lắc đầu. “Thế thì nhiều quá. Tranh đó quá giá trị mà.”
Rick nhíu mày. “Em có thích nó không?”
“Em thích!”

“Vậy thì nó thuộc về nơi này. Nó là của em đấy.”
Josie lặng người đi, không nói được gì trong giây lát. “Rick à, em không biết nói gì bây giờ. Em cảm ơn anh. cảm ơn anh vì tất cả. Em sung sướng đến mê mụ cả người rồi. Còn nữa, em yêu anh.” Cô lại hôn anh, nhưng vội buông ra ngay. “Cái gì cháy thế anh?”
“Chết rồi,” Rick vội vã chạy vào bếp, cặp mông rắn chắc hoàn toàn trần trụi của anh phô hết ra cho cô thỏa thích ngắm nhìn.
“Không sao!” Rick gọi với ra. “Bơ mới chỉ chín vàng thôi!”
Josie thấy Genghis trố mắt nhìn mình, cô cúi xuống nói nhỏ với nó. “Tao biết. Chính tao cũng đang bị sốc đây này. Nếu mày có tay như người, tao đã nhờ mày cấu tao thật mạnh.”
Rick đã trở lại phòng khách, mắt mở lớn. “Em có nhận thấy là em vừa nói yêu anh không nhỉ?”
Sau giây phút kinh ngạc, Josie quyết định có chối cũng chẳng ích gì. “Em có nhớ. Em yêu anh thật. Nhưng đó không phải lần đầu tiên em thổ lộ tình cảm của mình.”
“Thế ư?”
Josie khúc khích. Ngay cả trong giấc mơ viển vông nhất - mà so với nó thì những giấc mơ viển vông của mọi người khác đều sẽ lấy làm xấu hổ - Josie cũng chưa từng mơ là khoảnh khắc thay đổi cuộc đời cô mãi mãi lại sẽ diễn ra với một anh chàng không mặc gì ngoài một cái tạp dề. Nhưng mà này, cô cũng có ngờ đâu khoảnh khắc trọng đại nhất ấy lại đến dễ dàng, thật tự nhiên như thế.
Josie đến bên Rick và cầm lấy tay anh. “Hôm qua, lúc ngồi sau xe anh ngoài vườn nho, em có nói là em yêu anh rồi.”
Rick cau mày. “Anh chẳng nghe thấy gì cả.”
Cô cười thẹn thùng, “Em nói nhỏ sau lưng anh thôi.”
“À, chính vì thế nên anh mới không nghe thấy.”
“Em nói thầm vì đó là cảm xúc của em lúc ấy - em không thể kiềm chế tình cảm của mình nên buộc phải thốt lên thành lời. Em chỉ sợ anh chưa sẵn sàng nghe thôi.”
Rick nghiêng đầu cúi xuống nhìn cô, vẻ mặt băn khoăn. “Nhưng anh sẵn sàng rồi mà.”
“Thật không?”
“Thật. Em nhắc lại lần nữa được không, Josie?”
Cô bật cười. “Em yêu anh, Rick. Anh làm toàn bộ cuộc đời em đổi thay chỉ trong chớp mắt. Em mừng là chúng ta đã tìm được nhau. Em yêu anh nhiều lắm.”

Anh âu yếm vuốt má cô. “Anh si mê em ngay lúc anh nhìn thấy em và Genghis bước vào tiệm Celestial Pet.”
“Thật không?”
“Thật mà.”
“Thế còn bây giờ, tình cảm của anh đối với em thế nào?”
Rick chậc lưỡi, đoạn cúi xuống hôn lên đầu mũi cô. “Anh tôn thờ em, Josephine ạ. Khi có em ở bên, cuộc đời tươi đẹp bội phần. Anh ngỡ ngàng vì em luôn sâu sắc và luôn làm anh cười. Anh hoàn toàn tin tưởng ở em, mà đấy là điều xuất phát từ một người đã từ lâu, không tin ai ngoài Teeny đấy nhé.”
Josie gật đầu.
“Anh chỉ muốn cảm nhận mãi cơ thể em trong tay anh, cảm nhận mùi hương, vẻ mặt và hương vị từ em. Anh yêu em, và tình yêu ấy lớn lên, mãnh liệt hơn qua từng ngày chúng ta bên nhau.”
“Em cũng thấy như thế.”
Ánh mắt Rick nhìn xuống đôi môi cô. Anh cúi đầu và áp môi anh lên môi cô. Josie nhắm mắt, mặc cho cơn rạo rực dâng lên lan tỏa, lòng ngạc nhiên biết bao khi thấy nụ hôn của họ càng lúc càng nóng bỏng hơn, với mỗi bí mật mới được sẻ chia và một lần mặt nạ khác được gỡ đi, nụ hôn của họ lại càng nồng nàn sâu lắng hơn. Riêng nụ hôn này lại như quả bom tấn - bỏng cháy, ngọt ngào, biết ơn, khao khát, hy vọng. Chắc món bò Stroganoff sẽ phải bỏ tủ lạnh thôi.
[ alobooks ]
Bất ngờ, một tiếng gõ mạnh ngoài cửa chính khiến con Genghis sủa ầm lên.
Josie cau mày dứt môi khỏi môi anh và bực mình vì sao có người cả gan làm gián đoạn giây phút cô đã định đầu hàng cơn ham muốn nhục thể mãnh liệt.
“Em có hẹn ai đến à?” Rick hỏi.
“Không. Còn anh?”
Rick bật cười nhìn xuống phục trang của mình, hay nói đúng ra là sự thiếu trang phục của mình. “Anh chờ mỗi mình em thôi.”
Josie đi nhanh ra cửa, nhón chân nhìn qua mắt cửa. “Chết thật,” cô rít lên, nhắm nghiền mắt và thốt nhiên thấy mệt mỏi vô cùng. Tự cho mình một giây để trấn tĩnh, cô nhìn anh rồi bảo, “Cả nhà em đang kéo đến đây. Chắc có lẽ anh nên mặc quần vào thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui