Chương 16
Cô gái không nói gì nhiều suốt hai tiếng qua. Thực tình, họ không phải nói gì thêm sau khi nguyên tắc nền tảng cho chuyến đi đã được thiết lập: nếu ông định chạm vào cô hoặc tỏ ra thiếu tôn trọng cô dưới bất kỳ hình thức nào, cô sẽ đá đít ông bay xuống Thái Bình Dương.
Ông Bennett luôn thích kiểu nói chuyện thẳng thắn.
Ông đánh liều liếc sang và phát hiện cô đã ngủ say, má phải của cô áp vào kính cửa xe. Ông đoán cô gái chỉ khoảng hai mươi, hoặc nhỉnh hơn một chút. Cô ăn mặc giống thanh niên bây giờ hay mặc, những người ông nhìn thấy trên đường - quần jean và áo thun bó sát phủ ra ngoài áo thun khác còn bó sát hơn. Chiếc áo khoác jean của cô sạch sẽ. Đôi giày thể thao của cô gái còn khá mới. Mái tóc đen của cô được bện sát da đầu những lọn xõa tự do trên vai, điểm xuyến bằng những hạt nhựa màu tím, trắng và xanh dương. Cô gái có đôi mắt to tròn, da dẻ mịn màng và hàm răng đều tăm tắp. Tuy nhiên ông chưa thấy cô bé cười bao giờ.
Ông phân vân tự hỏi cô có phải là sinh viên đại học chăng. Hay liệu cô bé có việc làm rồi. Nghe giọng nói, ông không đoán được cô là người vùng nào. Món nữ trang duy nhất cô đeo trên người là đôi khuyên vàng to tướng loại rẻ tiền đeo lủng lẳng hai bên tai.
“Nhìn thẳng lên đường đi nào,” vẫn tì má vào cửa kính, cô gái lẩm bẩm.
Con đường trước mặt là xa lộ liên bang số 80, cũng giống như con đường sau lưng họ. Và sẽ là y một đường thẳng như thế từ đây đến San Francisco. Ông Bennett nhìn ra cửa và chỉ thấy bình nguyên bằng phẳng. Thi thoảng trong ngày ông lại có cảm tưởng mình là Jonah, bị con quái thú đồng cỏ khổng lồ nuốt vào bên trong cái bụng lạ lẫm ảm đạm.
“Tên ta là Bennett. Thế tên cháu là gì?”
Cô gái ngồi thẳng lưng trên ghế cạnh ông và nguýt dài.
“Này ông kia, nếu không vì tình thế bắt buộc, tôi không bao giờ chịu đi nhờ xe của người lạ đâu. Tôi thông minh hơn thế đấy.” Cô chĩa ngón tay ngúc ngoắc về phía ông. “Tôi biết cân nhắc lợi hại trước khi quyết định. Tôi không mềm yếu và ngu xuẩn đâu. Trước nay vẫn thế. Sau này cũng thế.”
“Ta có thấy rồi.”
“Vậy thì đừng có giở trò với tôi nhé.”
“Ta không có ý định đó.”
Cô gái chăm chú nhìn ông giây lát. “Vậy chứ ý định của ông là gì nào?” Cô hỏi, vẻ hung hăng của cô dịu xuống thành sự nghi ngờ. “Tại sao ông mời tôi ăn trưa? Tại sao ông cho tôi đi nhờ xe sang bờ Tây chứ?”
Ông Bennett chăm chăm nhìn đường đúng như cô gái yêu cầu.
“Ta thấy rõ ràng cháu cần giúp đỡ. Đã là người, ai cũng có lúc cần được giúp mà.”
Cô gái với tay chạm vào lá cờ Mêhicô giắt trên kính chiếu hậu cạnh chai xịt thơm hương cây thông ông mới mua. Cô bật cười, “Ông là dân Mễ thì chắc tôi là Vanna White lừng danh quá.”
Ông Bennett mỉm cười. “Ta mượn xe của bạn. Ta là dân gốc Đức.”
Cái nhìn của cô gái như muốn khoan thủng thái dương của ông.
“Người ta có gọi ông bằng tên thân mật là Benny không?”
Ông bật cười thành tiếng. Nếu có ai trong đời ông từng gọi ông suồng sã như thế thì hẳn sẽ nghe thấy lố bịch làm sao! Ngay cả Julia cũng chưa từng. Hay nhỉ, mấy ngày gần đây dường như ông ít khi nghĩ về bà ấy. Cứ như thể bà là một phần của cuộc đời đã không còn tồn tại trong ông. “Cháu có thể gọi ta là Ben hay Benny đều được.”
“Tên cháu là LaShelle.”
“Rất vui được làm quen với cháu, cháu LaShelle.”
“Cảm ơn bác Benny đã cho đi nhờ xe ạ.”
“Đừng khách sáo.”
“Bác có phiền nếu cháu mở nhạc không ạ?”
“Ta không biết vùng này nghe được sóng phát thanh từ đài nào.”
“À, cháu có mang theo đĩa đây,” cô gái cúi xuống mở ba lô kẹp giữa hai chân và lục lọi một hồi. Sau đó, cô lấy một đĩa CD và nhét vào khe nhỏ dưới bảng đồng hồ, chỉnh độ bass và thoải mái dựa lưng hẳn vào ghế.
Nhịp trống thình thình quá mạnh khiến Bennett tưởng như nếu nhìn vào kính chiếu hậu hẳn ông sẽ thấy các bộ phận của chiếc Skylark tung tóe văng ra trên làn đường chạy sang hướng Tây của xa lộ I - 80.
“Loa nghe hay đấy!” LaShelle nhận xét, đầu lắc lư và tay hua loạn xạ theo nhịp trống thình thình.
Ông Bennett nắm chặt vô lăng, mắt nhìn thẳng quan sát đường đi trong lúc LaShelle hát theo ca từ của bài hát. Nếu ông đoán không nhầm thì nội dung bài hát nói về những thay đổi lớn sắp xảy ra. Ông thấy thích tính truyền cảm của bài này.
“Tên bài hát là gì vậy cháu?” ông Bennett gào lên hỏi.
“ ‘Big Shit Poppin’[9] ạ!”
Thật có tiên tri không cơ chứ, ông thầm nghĩ.
Khuya đêm ấy, trong phòng trọ ngay biên giới bang Colorado - đối diện phòng LaShelle qua hành lang - ông Bennett lấy tập bản đồ Rand McNally ra. Tuy đã biết trang bản đồ sẽ chỉ ra những gì, nhưng ông vẫn muốn nhâm nhi tận hưởng: cuộc báo thù chỉ còn cách ba ngày nữa thôi. Đúng là sắp có tai ương lớn thật rồi.
Josie không dắt chó đi dạo lúc sáu giờ sáng cùng nhóm bạn như thường lệ. Cô không còn cách nào khác - cô quá mệt. Rick đưa cô về đến nhà vào khoảng mười giờ đêm hôm trước và anh ở lại đến mãi ba giờ sáng. Một cô gái vừa trải qua 72 tiếng đồng hồ quay cuồng với bao cảm xúc mãnh liệt, tâm linh chất chứa và tình dục dữ dội thì làm sao còn có thể quan tâm đến cuộc đi dạo lúc sáng sớm thứ Hai được chứ?
[ alobooks ]
Vậy nên Josie chỉ dắt con Genghis chớp nhoáng vòng quanh dãy nhà, bụng biết rằng diện mạo mình bơ phờ như tâm trạng, và thầm mong không phải chạm mặt người quen. Cô xớn xác dẫm phải đống phân chó ngay giữa vỉa hè. Chúa ơi, sao mà cô ghét cay ghét đắng mấy người nuôi chó vô trách nhiệm đến thế kia chứ! Khi quay về căn hộ, cô còn chưa đầy một giờ đồng hồ để ổn định tinh thần và chuẩn bị đi làm.
Đúng lúc cô đang sấy tóc, Howie đến gõ cửa và bảo anh muốn nói chuyện với cô về Beth. Với nửa mái tóc còn ướt rượt, Josie ngồi xuống sofa lắng nghe cậu em rể vừa trút bầu giận vừa khóc lóc. Cô khẳng định với Howie rằng cho em gái cô cơ hội sửa lỗi là việc nên làm. Howie ôm hôn cô, bảo rằng cô là người rất biết thông cảm lắng nghe, rồi nhắc cô nhớ rằng tối nay cả nhà sẽ đi ăn nhân dịp sinh nhật bố cô. Với mái tóc mới sấy một nửa, cô đến tòa soạn muộn cả tiếng đồng hồ.
Tất nhiên chị Bea là người đầu tiên thấy Josie bước vào phòng tin tức.
“Xin lỗi vì sáng nay em không đến được,” Josie không dám nhìn thẳng vào mắt chị.
Chị Bea nghiêng đầu, mím môi bảo. “Em phải nhớ kiểm tra hộp thư thoại thường xuyên hơn chứ Joze. Nhóm mình hủy hết mọi kế hoạch của tuần này rồi.”
Josie quá đỗi ngạc nhiên. Từ khi làm bạn với nhau đến giờ, chưa bao giờ nhóm hủy kế hoạch đi dạo cả tuần như lần này. Đôi ba ngày thì có, như khi cả nhóm hộ tống Ginger đến phiên tòa xử vụ ly dị. Nhưng cả tuần á?
“Có chuyện gì thế ạ?” Josie hỏi, cảm giác mình có tội làm trống ngực cô đập dồn. Cô đã biến mất liền mấy ngày và bây giờ phải ngỡ ngàng vì không biết những gì vừa xảy ra trong đời sống của các bạn mình. “Lạy Chúa, có phải Roxie bị đuổi việc rồi không vậy chị?”
Chị Bea lắc đầu. “Thứ Tư này ban thanh trừng mới hẹn Roxie lên họp, nhưng kế hoạch của Roxie là từ nay đến đó tiếp tục quắn lên vì sợ. Còn nữa, đêm qua một thằng con nhà Ginger bị cảnh sát bắt nhốt phạt vì xâm phạm đất tư và đi chơi đêm, thế nên Ginger quyết định nghỉ mấy ngày để giáo dục con.”
Josie đứng ngây như tượng ngay lối đi giữa phòng tin tức nghe Bea nói, những người khác phải lách qua cô để đi. Cô hối hận đến tê tái, xấu hổ trót bỏ bạn để đi chơi với người yêu - đặc biệt là khi bạn cô còn chưa biết Josie có người yêu.
“Chị ơi, em có chuyện này muốn nói thật...”
Chị Bea chạm vào cánh tay cô. “Sao em không đợi đến khi nhóm mình họp lại với nhau vào tuần sau hẵng nói? Chị tin dù có là bất cứ điều gì đi nữa thì cả Ginger và Roxie đều không muốn bỏ lỡ đâu.” Chị mỉm cười. “Chờ vài ngày nữa cũng được mà, phải không em?”
Josie nheo mắt, cố nghĩ cho ra vì sao chị Bea lại từ chối một tin độc quyền. Thật không giống chị chút nào. Josie có cảm giác mình đã bỏ lỡ nhiều chuyện hơn là những gì chị Bea vừa tiết lộ.
“Nhưng.”
“Chị muộn cuộc họp với ban biên tập mất rồi. Chị em mình nói chuyện sau vậy nhé. À này, chị thích kiểu tóc mới của em đấy.”
“Vâ... âng ạ.” Josie nhìn chị Bea đi theo tốc độ thường ngày băng qua phòng tin tức. Cô bất giác đưa tay vuốt bên tóc còn hơi ẩm.
Một cô sinh viên đại học đến thực tập ở tòa báo vô ý đụng mạnh vào người cô. Cà phê trên khay của cô ta bắn đầy lên ngực áo sơ mi trắng tinh của Josie.
Đến lúc ấy Josie thừa nhận với bản thân rằng có lẽ cô vừa kết thúc kỳ nghỉ cuối tuần tuyệt vời nhất trong đời, nhưng tuần sắp tới đây trông không có vẻ gì hào hứng cả.
“Tớ chỉ muốn thông báo tình hình để cậu biết được ta đang ở đâu trong buổi sáng thứ Hai đẹp trời này.”
Rick khoát tay mời Teeny vào phòng khách cùng ngồi bàn công việc. Teeny cầm theo một bưu kiện lớn hình chữ nhật, và anh hài lòng vì người gửi bọc tài liệu bằng nhiều lớp bóng hơi nilon trước khi gói giấy nâu thông thường ở ngoài cùng.
“Hay lắm, Teeny. Cậu vào đi.”
Rick hiếm khi nghỉ làm nhưng sáng nay anh quyết định nghỉ ngơi một chút. Kỳ nghỉ cuối tuần với Josie đòi hỏi nhiều kỹ năng thể chất - lẫn kỹ năng kiểm soát xúc cảm - mà bao nhiêu năm nay anh đã bỏ lơ hay đã chẳng hề dùng tới.
Và giờ thì anh mệt rã rời.
Teeny ngồi xuống sofa bọc da trắng muốt, bắt chéo chân và vào đề ngay. “Xem nào, Bennett Cummings thì đã chính thức là MIA[10], cô người yêu mới toanh của cậu biết hết mọi chuyện về cậu, kể cả mật mã vào cửa hai khu điền sản do cậu sở hữu và trị giá tài sản của cậu nữa - biết chính xác đến từng xu - và cuối cùng là Gwen Anders vừa đệ đơn xin từ chức.”
Teeny chìa ra một tờ giấy có logo của quỹ Meadowbrook. Rick với lấy, đọc ngay bốn dòng chữ đánh máy ngắn gọn và kết thúc bằng chữ ký bay bướm của Gwen.
Anh rên rỉ. “Tớ đã bảo cô ấy không cần làm thế này cơ mà.”
Teeny nhún vai. “Sáng nay cô ta đến sớm và vui vẻ đặt đơn ấy lên bàn làm việc của cậu. Lúc tớ hỏi có chuyện gì, cô ấy không thèm giải thích một tiếng.”
Rick nhíu mày trả tờ đơn cho Teeny. “Tớ sẽ gọi cho cô ấy sau.”
Teeny lại nhún vai. “Cậu muốn làm gì thì tùy, nhưng tớ có linh cảm cô Gwen của chúng ta định nghỉ thật chứ không đùa đâu. Chưa bao giờ tớ thấy cô ta phờ phạc như hôm nay.” Anh rùng mình. “Đáng sợ thật.”
Rick bật cười ngồi xuống ghế bành đối diện với Teeny. “Thế tin mới nhất về Cummings là gì vậy?”
“Chẳng có gì. Thế mới ngại chứ. Không ai trông thấy lão ở điền sản. Không ai nói chuyện với lão. Năm ngày qua, lão không dùng thẻ tín dụng, không giao dịch qua ngân hàng, không nhận cuộc gọi hoặc gọi điện cho bất kỳ ai từ điện thoại di động của mình.”
“Có lẽ ông ta thật sự là...”
“Cummings không đến bất kỳ bệnh viện nào mà ta biết cả.”
“Thôi được rồi Teen,” Rick thở dài. “Thế theo cậu, ta phải làm gì bây giờ?”
Bạn anh nhìn quanh căn nhà trên đồi Pacific Heights. “Cậu có thể ở trong này từ giờ đến cuối đời. Hết xem tivi lại đi ngủ.”
Rick cười. “Có lẽ hôm nay tớ cũng định thế thật, nhưng đấy không phải là kế hoạch cả đời của tớ.”
“Ồ thế cơ đấy? Té ra cậu có kế hoạch mà không cho tớ hay ư?”
Rick đứng lên và đến bên cửa sổ, bụng thầm nghĩ rằng nếu anh nói tất cả những gì anh nghĩ trong sáng nay, Teeny sẽ phát hoảng cho xem. Anh biết Teeny muốn anh được hạnh phúc, nhưng trên tất cả, bạn anh muốn anh phải được an toàn và hết sức tỉnh táo.
“Tớ định sẽ cầu hôn Josie cậu ạ.” Anh quay lưng lại với bạn và chờ phản ứng anh đoán thể nào cũng xảy ra từ phía Teeny. Khi không thấy động tĩnh gì, Rick bèn quay lại. Teeny dựa hẳn vào lưng ghế hai tay ôm lấy cái đầu hói, như thể anh đang cố giữ cho bộ não khỏi rơi ra ngoài.
“Cuối tuần này tớ sẽ đi mua nhẫn. Tớ sẽ chọn một món đơn giản nhưng phải tráng lệ để làm cô gục ngay.” Khi thấy Teeny vẫn không nói gì, Rick đến trước mặt Teeny và cúi sát xuống.
“Đừng có cố mà bàn ra đấy nhé.”
Teeny lắc đầu. “Chẳng mơ.”
Rick trở lại ghế ngồi. “Cậu cho rằng tớ quá hấp tấp chăng?”
Hai tay Teeny rơi ra khỏi đầu và anh đập mạnh xuống đầu gối. “Hấp tấp ư?” Anh cười to. “Nếu cậu quen cô ấy hai năm rồi đòi cưới, đó mới là hấp tấp. Còn chuyện này là cấp tốc vãi tè đấy, Rick ạ. Cậu mới quen Josie vài tuần chứ mấy!”
Rick gật gù. “Nói vậy có nghĩa cậu không thích Josie à?”
Teeny đứng bật dậy. “Trời đất, tớ rất quý cô ấy là khác. Josie rất tuyệt vời. Trong chuyện này, tớ không thắc mắc về con người. Tớ chỉ thắc mắc về thời gian thôi.”
“Tớ không cần phải chờ lâu nữa làm gì. Tớ biết mình làm đúng. Josie chính là người tớ tìm.”
“Thôi được.” Teeny giơ tay hàng và ngồi xuống ghế.
Hai người bạn cùng im lặng rất lâu. Mãi sau, Teeny mới nói, “Nếu cậu tin việc mình làm là đúng, thì nó đúng thật.”
“Cảm ơn cậu.”
“Mà này, cậu cũng biết tớ không ngại ra vào mấy cửa hàng kim hoàn cao cấp, nên khi nào đi nhớ rủ tớ nhé.” Teeny đứng dậy và đi ra cửa.
“Này, khoan đã nào, anh bạn.” Rick lục túi quần jean và lấy ra một mảnh giấy nhỏ. Anh liếc xuống dòng chữ viết tay của Josie và mỉm cười khi nhớ lại - cô đã nguệch ngoạc những dòng ấy lúc sáng sớm nay trước khi anh sắp rời khỏi căn hộ của cô. Lúc ấy Josie không mặc gì, cuộn mình trong chăn ấm, má và ngực cô hồng hào, hai mắt ngái ngủ. Rick trao tờ giấy cho Teeny. “Khi nào rảnh, cậu kiểm tra thông tin về người này hộ tớ nhé. Cảm ơn cậu nhiều.”
Teeny nhíu mày nhìn tờ giấy và đọc to. “Gloria Needleman, 84 tuổi, Cayuga Terrace ư?” Anh nhìn lên vờ nặn ra nụ cười đểu cáng. “Ta cũng mua nhẫn cho cả bà ấy nữa à, Rick?”
Rick vờ như không nghe thấy. “Có vẻ như, bà lão này báo trước cho Josie biết tớ đang gặp nguy hiểm. Bà ấy còn khuyên nếu muốn yêu tớ, cô ấy cần có lòng vị tha.”
“Cái quái gì thế nhỉ?” Mọi nét tươi vui hóm hỉnh trên gương mặt Teeny vụt biến mất. “Làm sao cậu quen bà lão này chứ?”
“Tớ không quen bà ấy, đó mới điều đáng nói. Tớ không hề biết bà ta là ai cả.”
Teeny gấp mảnh giấy lại cẩn thận và cất vào túi áo khoác. “Vậy Josie quen bà ấy trong hoàn cảnh nào?”
Rick bật cười. “Mấy tuần trước Josie có gặp bà lão để lấy thông tin viết bài cáo phó cho chồng bà ta, rồi bà lão khuyên Josie vài câu giúp cô ấy cải thiện đường tình duyên.”
Teeny lắc đầu. “Tớ không thích chuyện này.”
“Dường như dạo gần đây câu nói này là câu thần chú của cậu ấy nhỉ,” Rick vỗ vai bạn. “Chiều nay tớ định đến nhà Josie. Tớ muốn cho cô ấy bất ngờ bằng buổi ăn tối khi cô ấy về đến nhà.”
“Cậu định làm gì vậy? Phá cửa nhà người ta mà vào chắc?”
Rick cười. “Cô ấy đưa cho tớ chìa khóa mà.”
“Hay nhỉ, rất vui khi được biết là cô ấy coi thường an toàn cá nhân cứ y như là cậu vậy.” Teeny thở dài. “Bốn giờ tớ đến đón cậu nhé.”
“Cháu khờ nên mới tin chuyện ấy, cháu biết rồi,” LaShelle kể lể. “Hắn nói hắn có bạn là nhà sản xuất băng đĩa ở Los Angeles, tay này sẽ thu bản demo cho cháu. Đấy là nơi bọn cháu đang đi đến, trước khi hắn đã bỏ cháu lại Nebraska.”
“Xin lỗi, nhưng bác không hiểu demo là gì cả.”
LaShelle cười khanh khách. “Là đĩa CD thu vài bài hát của ca sĩ thử giọng ấy - là bản demonstration[11] tài năng mình ấy mà.”
“À phải.”
“Bác ngố quá Benny ạ,” cô gái nghịch ngợm đấm nhẹ vào cánh tay ông. “Vậy chứ ở Rhode Island, bác làm nghề gì nào?”
Ông Bennett mỉm cười khi thấy cô bé vừa vi phạm nguyên tắc không-đụng-chạm do chính cô đặt ra lúc đầu. “Trước bác làm cho công ty sản xuất dược nhưng bác mới về hưu. Bác làm ở đó suốt 45 năm đấy.”
“Trời đất!” LaShelle than. “Sao bác làm công việc tẻ ngắt ấy lâu như vậy? Cháu mới làm cho cửa hàng bán thức ăn nhanh Taco Bell được hai tháng mà cháu đã chán muốn chết rồi đây.”
Ông Bennett bật cười. “Làm mãi rồi cũng quen thôi, cháu ạ.”
LaShelle cười khẩy. “Cháu thì cháu không định sống cả đời như thế đâu.” Cô lắc đầu và vênh mặt lên. “Cháu sẽ làm tới thôi, bác ạ. Cháu sẽ xách đít đi ra khỏi đây, sẽ tấn công Los Angeles rồi cả thế giới, và một ngày nào đấy bác sẽ nghe giọng cháu khắp nơi - trên sóng phát thanh, trên truyền hình và trong phim nữa.”
“Bác biết lắm chứ.”
“Cháu sẽ nhanh chóng nổ tung. Chỉ ngày một ngày hai thôi, bác Benny ạ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...