Chẳng may, Roxie chọn đúng thời điểm ấy để khóc òa lên. “Thoạt tiên là Raymond, giờ lại đến chuyện này. Vài ngày nữa thì em chẳng còn gì rồi lại thất nghiệp! Em đã làm gì để đến nỗi phải chịu cảnh đời khốn khổ thế này. Ai đó nói cho tôi biết đi!”
Josie làm theo bạn mình và ngồi bệt xuống bãi cỏ. Bea và Ginger ngồi xuống theo, cả ba sáp lại gần an ủi Roxie đang khóc. Nhóm bạn ngồi như vậy khoảng năm phút, ngắm cảnh mặt trời ló lên khỏi những mái nhà, rải ánh dương bừng sáng không gian báo hiệu một ngày mới lại đến.
Bea là người lên tiếng đầu tiên. Chị đặt tay lên vai Roxie an ủi, “Tụi chị lúc nào cũng ở bên em mà Rox. Có cần giúp đỡ gì, em cứ cho bọn chị hay.”
“Phải đấy,” Ginger trìu mến vuốt lưng Roxie. “Dần dà rồi tất cả chúng ta cũng bị đuổi thôi, nếu tòa soạn cứ làm ăn lụn bại thế này. Vậy nên, chúng mình sẽ cùng nhau mạnh mẽ hơn. Chúng mình sẽ cùng nhau vượt qua thời điểm khó khăn này.”
“Vậy tuần tới em có muốn tụi chị cùng vào phòng họp với em không, Roxie?” Josie hỏi.
Roxie lắc đầu cười buồn. “Em nghĩ có đem theo một biệt đội nữ anh hùng cũng chẳng giúp cải thiện được tình hình gì.”
Đúng lúc ấy, Lilith nhảy chồm lên, gầm gừ, hung hăng đe dọa dù vẫn còn bị rọ mõm. Hóa ra là có người hay dạo công viên này vừa dắt chú chó huskey đực đi ngang qua.
“Suỵt, im nào cưng.” Roxie vuốt vuốt bộ lông xoăn ngắn ngủn của Lilith. “Có thôi đi không, hử?”
Lilith bắt đầu sùi bọt mép.
“Chị có sáng kiến này,” Ginger vui vẻ đùa. “Em dẫn con Lilith này đây đi họp cùng em - nhưng đừng đeo rọ mõm. Cứ để nó thoải mái xả cơn tức tối bị kìm nén lâu ngày một lần cho xong!”
Cả bọn cười rộ lên rồi tiếng cười lắng xuống, nhạt dần thành tiếng thở dài, trong đấy tiếng Roxie nghe não nề nhất. Nấn ná thêm ít phút nữa, họ cùng đứng lên và tiếp tục đi dạo. Càng đi, Josie càng nhận ra rằng Roxie vì quá kích động chuẩn bị cho trận đấu sắp tới nên loạng choạng đi không vững, ngay cả khi cô ấy nói liên tu bất tận.
Chính vì thế, Josie quyết định lời thú tội của mình có thể dời vài ngày sau, ít nhất là cho đến khi sóng gió của Roxie tạm thời lắng xuống. Chuyện cuối cùng mà bạn cô cần nghe lúc này là những chi tiết về cuộc khám phá diệu kỳ của cô để tìm ra người tri kỷ, một vị thần tình yêu triệu phú xăm mình, người đã cho cô biết thế nào là đam mê thực thụ và tuyệt đỉnh ái ân. Josie biết bất cứ cô gái nào cũng cần một tinh thần ổn định và sáng suốt để nghe một tin như thế từ bạn thân nhất của mình - đặc biệt là khi người bạn ấy đã trót thề cùng nhau mãi mãi không cần đến đàn ông.
“Muốn uống chút gì chứ?”
Đang chăm chú vào màn hình máy tính xách tay, Rick ngẩng lên nhìn Teeny chờn vờn bên bàn làm việc của anh, lại nữa. Lần này, bạn anh mang theo bình cà phê. Mười phút trước, Teeny cắt ngang sự tập trung của anh về một sự cố trong hệ thống máy quay an ninh của trang trại. Mười phút trước nữa, Teeny vào thông báo rằng họ đã định ra ngày cho chuyến dã ngoại dành cho nhân viên của tập đoàn.
Rick thở dài đánh sượt. “Thôi được, tớ chịu thua. Đóng cửa lại đi ông. Tớ không thể chịu đựng thêm một giây nào được nữa.”
Teeny nhanh nhẹn chạy ra cửa rồi trở vào ngay, rồi ngồi xuống ghế tựa cạnh cửa sổ, nhàn tản vắt chân chữ ngũ và hỏi, “Sao, có chuyện gì đặc biệt cậu muốn kể cho tớ nghe nào?” Mắt anh sáng rực chẳng khác viên kim cương lấp lánh ở tai.
Rick bật cười lắc đầu, “Cậu đúng là nhiều chuyện, Teeny ạ.”
Rick gập màn hình laptop xuống rồi đan tay ra sau gáy. Hẳn tối qua anh chàng Teeny đã khổ sở đến thế nào, vì ngay khi vào xe, Rick đã giao hẹn rằng anh sẽ không tâm sự về buổi tối với Josie, rằng anh cần thời gian suy nghĩ thấu đáo trước đã.
Lúc ấy Teeny đã nhún vai như thể anh chẳng màng gì đến đề tài ấy, và im lặng lái xe đưa Rick về khu Pacific Heights.
“Cậu muốn nghe chuyện về Josie chứ gì,” Rick nói. Đấy chẳng phải là câu hỏi.
“Ừm, được thôi. Cậu cho gọi tớ vào đây vì chuyện này à.”
“Tớ nào có gọi cậu vào đâu nhỉ Timothy.”
Teeny bật cười, đôi vai nổi cơ cuồn cuộn của anh rung lên từng đợt kèm theo tràng cười sảng khoái kéo dài. Vừa cười, anh vừa dậm bàn chân đi giày Ý cỡ 14 vài lần xuống sàn nhà tre như để nhấn mạnh.
“Worrell này, cậu nên tìm chuyện làm để sống có ý nghĩa hơn tí đi.”
“Này, tớ cũng sống có ý nghĩa đấy chứ. Ý nghĩa lắm lận. Nhưng bây giờ, tớ muốn nghe chuyện đời của cậu kìa. Thế cậu đoán có đúng không? Có phải Josie Sheehan là con thú hoang ẩn dưới bộ quần áo của quản thư thư viện không?”
Rick buông hai tay sau gáy xuống và xoay ghế sang đối mặt Teeny. “Cô ấy nào có ăn vận như cô thủ thư.”
“Được thôi. Thì giống cô nuôi dạy trẻ vậy.”
“Cô ấy cũng không mặc giống cô nuôi dạy trẻ.”
“À phải. Tớ nói sai.” Teeny giơ bàn tay ra phân bua. “Để tớ nói lại từ đầu nào.” Anh hắng giọng. “Vậy thì, có phải Josephine Sheehan là một con thú hoang ẩn dưới bộ quần áo của nữ phóng viên chuyên viết cáo phó không?”
“Phải.”
“Quỷ thật!”
“Nhưng tớ sẽ không tiết lộ gì chuyện yêu đương hôn hít đâu.”
“Này ông bạn, cho mãi đến gần đây thì cậu có hôn hít ai đâu.”
“Cái này thì chính xác.”
“Vậy tiếp đến là gì nào?”
“Tớ hoàn toàn không biết.”
Nói đến đó, Rick rời bàn làm việc và thong thả đến bức tường bằng kính của văn phòng anh. Đứng từ đây, anh có thể thấy khuôn viên trường đại học UC Berkeley, vịnh San Francisco, và cả thành phố trải dài tít tắp.
“Thế...” Teeny xoa xoa cái đầu hói bóng lưỡng. “Thế là cậu không định gặp cô ấy nữa à? Bởi vì tụi tớ vừa tốn không ít thời gian và nhân lực để điều tra cái cô Sheehan này đấy.”
“Ồ có chứ. Chắc chắn tớ muốn gặp lại cô ấy mà. Suốt buổi sáng nay, tớ chỉ nghĩ đến cô ấy mà thôi. Thực ra, hôm nay tụi tớ dự định sẽ đi ăn tối. Tớ đang nghĩ đến chuyện đưa cô ấy về trang trại chơi cho biết.”
“Thế à.” Teeny nghiêm chỉnh gật đầu. “Vậy chắc tại hình xăm của cậu - hẳn cô ấy chẳng ưa gì cái hình hai con rắn gớm guốc ấy nhỉ?”
Rick quay lại nhìn bạn và lắc lắc đầu, cười nhẹ. “Cô ấy không thích thật, nhưng cũng chẳng chạy ra khỏi phòng kêu gào la thét gì.”
“Coi như là khởi đầu thuận lợi rồi còn gì.”
“Đúng vậy.”
“Thế cậu đã kể cho cô ấy nghe về...?”
“Chưa.” Rick không cần nghe Teeny nói hết. Anh biết Teeny định hỏi anh đã kể cho Josie vì sao anh lại có hình xăm này chưa - sáu tháng hồi đấy của anh, một chuyến hành trình liên tục ngầy ngật ảo giác vì ma túy, xuyên qua khắp vùng Tiểu Á và kết thúc bằng việc thoát án tù trong đường tơ kẽ tóc ở Thái Lan, mà đó không phải lần đầu tiên bố anh phải ra tay cứu cậu con quý tử, và cũng chẳng phải lần cuối.
“Đấy, tớ bế tắc chính ở chỗ đấy đấy Teeny ạ,” Rick thở dài. “Tớ không biết cô ấy có thể chịu nghe được đến bao nhiêu phần sự thật mà vẫn còn muốn ở bên tớ. Thậm chí tớ còn không biết thời điểm nào là thích hợp để bắt đầu nói cho cô ấy hay. Mà giờ thì tớ đã biết mình sẽ không thể có tình yêu đích thực với cô nào trừ phi cô ấy biết được quá khứ của tớ.”
“Tớ hiểu,” Teeny đáp.
“Tớ chỉ biết là tối qua chưa phải lúc để đem chuyện xưa ra kể.”
Teeny gật đầu. “Tớ có thể hiểu được vì sao nội hình cặp rắn cũng đã quá sức chịu đựng cho một đêm rồi. Cậu phải tìm cách nói gần nói xa trước, có phải không?”
Rick cười lớn. “Tớ không biết mình phải làm gì bây giờ! Đó mới là điều đáng nói. Nói thật với cậu...” Rick nhìn Teeny và hoang mang lắc đầu. “Tớ bắt đầu nghĩ con đường chối bỏ bản thân trong suốt mấy năm qua không phải là đường đúng đắn... tớ đang nghĩ có lẽ là mình đã chỉ đóng cửa với đời để tránh không dám nhìn thẳng vào quá khứ.”
Teeny thôi không gác chân khi anh nhoài người ra trước nhíu mày nhìn Rick. “Tớ không hiểu ý cậu, Rick ạ. Tất cả những gì tớ chứng kiến cậu làm kể từ khi tớ quen biết cậu là cậu bồi hoàn cho những lỗi lầm của mình, sửa chữa những gì còn có thể hàn gắn được, và cố gắng làm theo lẽ phải ở mọi lúc mọi nơi. Tớ có thấy cậu tránh né bất cứ điều gì cả đâu hả trời - một lần cũng không.”
Rick đi tới đi lui dọc theo bức tường kính. Anh đã quyết định chào đón Josie bước vào đời mình và anh không hối hận vì điều đó. Anh cũng đã quyết định từ nay sẽ tin tưởng và đối xử tốt với cô - dứt khoát rồi. Nhưng những quyết định ấy không chỉ dựa trên tình cảm anh dành cho cô. Anh cũng còn có hàng xấp hàng xấp giấy chứa thông tin về mọi lãnh vực trong đời sống của cô - các mối quan hệ của cô, tình trạng tài chính, bạn bè, người thân, hồ sơ lịch sử lái xe của cô - không một chi tiết nhỏ nào trong cuộc sống của cô lại không được cái “thời lực nhân lực” mà Teeny đề cập đến ấy đụng đến.
Nhưng ngược lại, Josie đã biết gì về anh nào? Anh kể tới đâu, cô biết tới đó. Thậm chí nếu có tìm thông tin về anh trên Google, cô cũng chỉ tìm được vài bài báo nói về vụ tai nạn năm ấy, về vài tội danh truy tố bị hủy bỏ và một án dân sự còn treo đó. Rủi thay, những chi tiết đắt hơn phải được đích thân anh kể ra, những chi tiết mà anh sợ rằng sẽ đẩy những cô gái ngoan hiền như Josie một đi không trở lại.
Teeny bối rối xoa tay. “Cô ấy sẽ thấy là cậu đã thay đổi thôi mà. Nếu yêu cậu, cô ấy sẽ cho chuyện đã qua ngủ yên trong quá khứ.”
Rick gãi gãi bên má chưa cạo râu rồi tay anh hạ xuống thấp hơn trên cổ. Thế là anh nhớ đến những cái hôn anh để lại trên cổ cô tối qua. Cô mới thật là ấm áp và mềm mại làm sao. Cô còn thơm ngây ngất nữa chứ - như mùi bánh quế trong tiệm, như mùi da thịt đàn bà quyến rũ ngọt ngào. Lại còn cả tiếng cười của cô! Rick thầm mong anh sẽ được nghe tiếng cười thoải mái, trong trẻo ấy thêm cả triệu lần nữa trước khi anh nhắm mắt xuôi tay.
“Ê Rick?”
“Hử?”
“Trời ơi, ông ơi. Hóa ra ông không hề đùa.”
“Đùa cái gì?”
Teeny rời chiếc ghế tựa và đến đứng bên anh trước bức tường kính. “Cậu biết không, tớ luôn phục cậu ở một điểm là hễ đã quyết làm gì rồi thì cậu sẽ làm cho bằng được. Không vòng vo lèm bèm - cậu chỉ làm những gì cần làm để làm cho xong. Celestial Pet là một ví dụ điển hình. Cậu gây dựng từ con số không đến một công ty phát đạt chỉ trong sáu năm. Thật đáng nể.”
“Cảm ơn cậu. Nhưng có phải là tớ làm có một mình đâu - lúc nào cậu cũng ở bên trợ giúp tớ mà. Ngoài ra tớ thành công một phần nhờ vào nguồn lực của bố tớ để lại nữa.”
Teeny vịn một tai lên vai bạn. “Ý tớ muốn nói là cậu áp dụng cùng một phương thức đối với Josie.”
Rick cho hai tay vào túi quần soóc và nghiêng đầu hỏi. “Cậu nói thế là sao?”
Teeny mỉm cười. “À, có nghĩa là thế này này anh bạn, khi đã quyết định xa rời kế hoạch, cậu đã xa rời triệt để.”
Rick chậc lưỡi.
“Theo tớ thấy thì cậu chết mê chết mệt cô gái này rồi.”
Rick không nói năng gì, chủ yếu là vì đột nhiên anh thấy khó thở đến độ không thể nói lên lời. Thay vào đó anh lại ho khẽ. Rồi chớp mắt liền mấy cái.
“Cậu đã tăng tốc từ 0 đến 90 chỉ trong có vài ngày thôi đấy, Rousseau à.”
“Tớ biết lắm chứ.”
“Không được có thêm tai nạn nào nữa đấy, nhớ chứ? Tớ chỉ nói được nhiêu đó thôi.”
Rick ngước lên nhìn vào gương mặt của anh bạn cao kều và thấy mắt anh chàng ươn ướt. “Teeny, không có cậu thì tớ đã không sống sót.”
“Chứ còn gì nữa,” Teeny đáp. “Đây cũng thế thôi.” Anh lau má và hít một hơi sâu. “Được rồi. Nhân tiện đang nói chuyện bạn bè, ta nhất định phải bàn đến mấy cô yêu chó.”
Rick ngớ ra. “Mấy cô gì cơ?”
“Là bạn của Josie đó mà - một cô trông như giáo viên thể dục cho nữ sinh, một cô xinh như nữ diễn viên chính trong phim Gilligan’s Island, và cô em xinh như Demi Moore hồi còn trẻ.”
“Nếu tớ nhớ không lầm thì họ có tên cơ mà, Teeny.”
“Ừ thì, tối qua, ba người họ nấp dưới gốc cây trước nhà Josie cho đến khi cậu đi ra, Rick ạ. Và trước đó tớ có thấy họ ngồi bên bàn kê ngoài trời của quán Biko. Quan trọng hơn nữa là họ đã nhìn thấy tớ trông thấy họ. Vậy nên chắc bây giờ họ đang gãi đầu thắc mắc không hiểu vì cớ gì mà gã tài xế của người yêu Josie lại lén theo dõi họ như vậy.”
Rick nhăn nhó. “Chuyện này bắt đầu thấy khó xử rồi đây.”
“Rousseau này, hãy nhớ kỹ lời tớ đây.” Teeny thân mật vỗ vai bạn. “Hội mấy cô yêu chó sắp sửa chọc ngoáy cậu đấy.”
“Tại sao họ phải làm thế chứ?”
“Bởi vì cậu vừa phá bĩnh cái hội chị em bạn gái của họ chứ còn sao nữa. Với lại, họ đang rảnh, không có chuyện gì thú vị hơn để làm mà.”
Tiếng cửa kẹt mở khiến cả Rick và Teeny lần lượt ngoái đầu nhìn. Teeny bất giác đặt tay lên khẩu súng ngắn bán tự động anh đeo ngang thắt lưng.
“Ấy, chỉ là em đây mà,” Gwen Anders vội lên tiếng, mái tóc ánh vàng chảy dài xuống hai vai khi cô ló đầu qua cánh cửa. Cô gái mỉm cười nhìn cả hai người trong phòng. “Hy vọng em không làm gián đoạn câu chuyện của hai anh.”
[ alobooks ]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...