Cầm lấy quần áo trên tảng đá, trong ánh mắt "anh còn có chút tiết tháo" của Y Lộ Thước, Tây Tác chậm rãi mặc vào.
Đột nhiên Y Lộ Thước nói:
- Tôi nghĩ tới một sự kiện.
Khoác lên quần dài, mặc áo vào, Tây Tác xoay người nhìn hắn.
Người gặp việc vui, bình thường cần báo cho thân thích bạn tốt.
Y Lộ Thước có vợ, liền nói:
- Tôi có lão bà.
- !
Xoẹt một tiếng, tay run lên, quần áo bị xé hỏng.
Khuôn mặt Tây Tác chấn kinh, trong mắt lóe qua một tia ghét cùng sát khí.
Hắn không nghe nhầm đi!
Tiểu Y có lão bà sao?
Kể từ khi một đám muội giấy có cánh chim rớt xuống thợ săn thế giới, Tây Tác liền trải qua cuộc sống như nước sôi lửa bỏng.
Không ngừng bị quấy nhiễu, càng không ngừng cưới nàng dâu, khụ khụ..
Không biết vì sao hắn giống như trúng yêu thuật, khúm núm dưới váy đám nữ nhân tóc tai lông mao đều là màu sắc cầu vồng rực rỡ kia. Còn khoác lên nhẫn kết hôn, đi vào điện phủ hôn nhân.
Tây Tác cưới lão bà, sẽ nói với lão bà anh yêu em.
Nga ha ha, chuyện cười sao!
Lực ý chí của Tây Tác thật cường đại, đám nữ nhân bày chú ngữ kia cũng không thể luôn luôn duy trì, hắn luôn sẽ có lúc thanh tỉnh lại.
Có thể đặt tên cho những tiêu đề thế này: « Sau mỗi lần tỉnh lại, không hiểu vì sao lại cưới lão bà », « một lần lại một lần kết hôn sử », « cưới một đám sinh vật kỳ quái về nhà, sau khi thanh tỉnh ta dùng thủ đoạn giải quyết bọn họ », « đám điểu nhân kia con mẹ nó sao giết mãi không xong ».
Vì thế lão bà của Tây Tác đã chết một tiếp tục một.
Cuối cùng vừa nghe tới hai chữ « lão bà », hắn liền sinh lý tính buồn nôn chán ghét.
Y Lộ Thước cũng gặp phải tai nạn như hắn, nhưng trình độ thì nhẹ hơn hắn nhiều.
Nhưng bây giờ đối phương cũng đã có nàng dâu.
Nghĩ tới lão mẹ Cơ Cừu cực phẩm của Y Lộ Thước, Tây Tác tựa hồ đại khái nghĩ là mình đã hiểu tình huống chân thật trong chuyện này.
Ba năm trước Cơ Cừu mỗi ngày buộc Y Lộ Thước đi thân cận, mà đối tượng là đám điểu nhân thiên sứ gì gì đó.
Không thể nhẫn nhịn, Y Lộ Thước chạy vào trong rừng sâu tránh né.
Hiện tại Y Lộ Thước cưới lão bà, nhất định là vì không thể cãi mệnh lệnh của cha mẹ.
Tây Tác não bổ, Y Lộ Thước cũng không biết.
Hắn có hai sự kiện khẩn cấp phải làm.
Chuyện thứ nhất, về nhà.
Chuyện thứ hai, tìm Sở Lưu Hương.
Lần này xuyên qua tiêu hao hơn phân nửa năng lượng của hệ thống, hệ thống tạm thời còn đang cần bổ sung năng lượng.
Y Lộ Thước cần tìm được Sở Lưu Hương, đem người lĩnh về nhà, gặp gia trưởng.
Mặt khác còn cần Tây Tác hữu tình giúp việc.
* * *
Kể từ khi xuyên qua, vận khí của Sở Lưu Hương kịch liệt giảm xuống.
Vốn là xuyên thành một tra nam, mặc dù cũng không làm ra chuyện gì có lỗi với Y Lộ Thước, nhưng sau khi biết được nội dung chuyện xưa thì trong lòng luôn tâm hư. Không hiểu ra sao cả đem một loạt sự tình mà Sở Vương đã làm kéo lên người mình, đem sai lầm quy kết cho mình.
Đêm hôm đó mĩ mãn đại kết cục, nhân lúc có ánh trăng xinh đẹp, cùng người trong lòng làm chuyện lãng mạn, ách..
Ít nhất.. đối với Y Lộ Thước mà nói đó cũng là một chuyện lãng mạn.
Nhưng đột nhiên lại xuyên qua một thế giới khác.
Một thế giới càng thêm kỳ quái, huyết tinh, bạo lực, tàn khốc, kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu.
Được, lần này ngay cả thân thể của chính mình cũng xuyên qua theo.
Nhưng lại chiếm được một phần ký ức không thuộc về mình.
Ký ức nói cho mình biết, nghề nghiệp của mình là nhặt ve chai, còn bị đội nón xanh.
Hương soái bị người cắm sừng, đây là chuyện buồn cười mà bi thương.
Cho tới bây giờ đều là hắn đội cho người khác..
Nhưng hắn cũng chưa từng làm qua chuyện thiếu đạo đức như vậy.
Nơi này là phố Lưu Tinh, thân phận hiện tại của Sở Lưu Hương là một thợ săn chán nản.
Thợ săn này từng có một đoạn thời kỳ huy hoàng.
Lúc đó hắn gặp được nữ thần của mình.
Hai người luyến ái nhanh như tia chớp, kết hôn, sinh con, ngày tháng còn tính là không sai.
Vì nữ nhân mình yêu, hắn bỏ qua thế giới rộng lớn bên ngoài, lưu lại phố Lưu Tinh bị thần bỏ quên này.
Nhưng hắn lại không biết tâm nguyện của nữ nhân đó là rời khỏi phố Lưu Tinh.
Có một ngày nam nhân phát hiện thê tử phản bội, cùng nam nhân khác làm lại với nhau.
Hắn giận dữ, thê tử lại khóc lóc nói là mình bị người bắt buộc, nàng có lỗi với hắn, nguyện ý dùng cái chết chuộc tội.
Thế là nam nhân đau lòng, nhẫn nhục chịu đựng tha thứ cho thê tử của mình.
Kết quả ngày hôm sau thê tử cùng người khác chạy mất.
Lại có một ngày, con trai của hắn bị bệnh.
Rồi mới hắn nghe được bác sĩ nói tiểu quỷ bệnh gần chết kia không phải con mình.
Dưới sự kích thích quá lớn, nam nhân thất bại hoàn toàn.
Sở Lưu Hương xuyên qua, nam nhân chết đã lâu.
Say chết.
Sở Lưu Hương thật vất vả tìm được mảnh đất an táng hắn dưới một gốc đại thụ khô héo.
An táng xong, một phần ký ức không thuộc về hắn xuất hiện trong trí óc.
Là ký ức mà nam nhân đã chôn sâu.
Làm một thợ săn, còn là có danh khí, không có khả năng chưa từng nghe nói qua về Tấu Địch Khách gia tộc.
Nhưng tài liệu liên quan tới họ đều là bí mật, nam nhân cũng chỉ biết tên của đại thiếu gia Tấu Địch Khách gia tộc mà thôi.
Đó là bởi vì đại thiếu gia từng làm ra sự tích anh dũng cứu vớt toàn bộ nhân loại, làm thế nhân nhớ tới hắn đều kêu danh hiệu của hắn.
Mặc dù hắn cũng không hiểu được vì sao một sát thủ máu lạnh đột nhiên biến thành thiện lương nhiệt huyết như thế.
Tiểu Y luôn thật thiện lương nhiệt huyết đó thôi!
Nghĩ tới Y Lộ Thước, Sở Lưu Hương vô cùng tưởng niệm.
Ngoài ra trong lòng còn có không yên.
Phải biết rằng con rể lần đầu gặp mẹ vợ, luôn tương đối khẩn trương.
Trước đó đầu tiên cần rời khỏi phố Lưu Tinh.
Sở Lưu Hương cởi ẩm y, đem quần áo ném xuống đất giẫm lên vài cước, nhẫn nhịn mặc lại trên người, cũng làm quần cùng giày vấy bẩn mới tiếp tục mặc vào.
Hiện tại một thân trang phục này nhìn như công tử thế gia chán nản mới gia nhập cái bang.
Tuy võ công cao cường nhưng hắn chưa từng giết người.
Nhưng ở trong phố Lưu Tinh đi vài bước lại có đối chiến, mặc quần áo sạch sẽ chẳng khác gì hấp dẫn tầm mắt sói đói.
Dọc theo đường đi, lại gặp không ít người.
Làm hắn cảm thấy kỳ quái chính là, những người đó vừa chứng kiến hắn thì lại có thái độ kỳ quái.
Hoặc là tách ra hoặc là cảnh giác, mắt lộ vẻ kính sợ cùng kinh cụ.
Hiện tượng này làm cho Sở Lưu Hương thật là khó hiểu, nhưng không bắt người hỏi thăm được nguyên nhân.
Trước mặt đi tới hai nam nhân, một cao một thấp.
Thanh niên có khuôn mặt như búp bê, vừa chứng kiến hắn thì hơi sững sờ.
Người còn lại dùng mặt nạ đầu lâu che mặt, không thấy rõ dung mạo.
Nhìn thấy đồng bạn dừng chân, cũng đi theo dừng lại.
Giương mắt lạnh lùng nhìn hắn, chờ thấy rõ hắn cũng hơi sững sờ.
Hai người này rõ ràng là đang nhận sai người.
Sở Lưu Hương chỉ lộ nụ cười thản nhiên, tiếp tục đi con đường của mình.
Trong lòng đã đoán ra phản ứng kỳ quái của những người đó, rốt cục là vì cái gì.
Nhìn theo hắn rời khỏi, thanh niên cũng chính là Hiệp Khách, kinh ngạc nói:
- Đoàn trưởng bị người đánh cướp sao?
Phi Thản cau mày, có chút mơ hồ nói:
- Đoàn trưởng biến cao.
- Nghe anh nói như vậy hình như là phải rồi.
Hiệp Khách lấy ra di động, phát một tin nhắn, nói thầm:
- Đoàn trưởng ăn thuốc tăng độ cao.. Phi Thản, anh cũng nên ăn một chút..
Phi Thản sát khí dày đặc nói:
- Anh muốn chết phải không?
Hiệp Khách lập tức xua tay cười nói:
- Thật có lỗi thật có lỗi.
Phi Thản lạnh lùng nhìn hắn, nói:
- Tiếp tục có lần sau, liền giết anh.
Hiệp Khách bồi cười nói:
- Được được.
Nói xong lại phát ra tin nhắn, ngoại trừ Khố Lạc Lạc.
Một bên khác, Mã Kỳ thu được tin tức, nghi hoặc nhìn qua Khố Lạc Lạc.
Khố Lạc Lạc đang chôn đầu trong đống sách chợt nâng lên, ưu nhã cười nói:
- Mã Kỳ, có chuyện gì sao?
Mã Kỳ không đáp, đem tin nhắn đưa cho Khố Lạc Lạc.
Khố Lạc Lạc vừa mở ra xem, tươi cười một trận, sờ cằm trầm tư.
- Đoàn trưởng bị người đánh cướp, trên người bị giẫm ra thật nhiều dấu chân – cao nhân dũng mãnh!
- Đoàn trưởng uống thuốc tăng độ cao, mắt trắc thân cao 1m87 sắp vượt qua Tây Tác – đáng thương lòng tự trọng!
- Đoàn trưởng mỉm cười với tôi cùng Phi Thản, tươi cười như gió xuân thổi vào mặt, con mẹ nó thật hãi người – đầu óc bị người giẫm hỏng!
Nghĩ tới nghĩ lui Khố Lạc Lạc cuối cùng cảm giác ra chút vấn đề, khuôn mặt tối đen, tươi cười càng thêm ôn nhu.
Thì ra đoàn viên không ngừng ở sau lưng thảo luận thân cao của hắn.
Hắn cao 1m77 làm sao vậy!
Ngại cho ai!
Thấp hơn Tây Tác thì thế nào!
Hắn mặc ba đờ xuy màu đen làm sao lại có thể lưu được dấu chân!
Chuyên chú bôi đen hắn một trăm năm phải không!
Trong lòng âm thầm phát thệ, nhất định phải bắt được kẻ dám giả mạo hắn, đem vào hình phòng.
Nơi xa, Sở hương soái đang lo lắng gấp rút lên đường, chợt rùng mình vì rét!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...