Khi Y Lộ Thước Xuyên Qua Võ Hiệp Thế Giới

Hồ nước trong xanh, hai bên ven bờ hoa đào ảnh ngược, sương mù quanh quẩn, phảng phất tiên cảnh.

Một chiếc thuyền nhỏ từ xa chạy đên, mặt nước nổi lên từng đạo vằn sóng.

Chỉ thấy một lam y nam tử đứng ở đầu thuyền, mặt mang ý cười, đang thưởng thức cảnh đẹp ven đường.

Một bạch y thanh niên đang nằm ngang trên thuyền thở to ngủ.

Lam y nam tử nhìn thấy, trong mắt cũng không nhịn được hiện lên ý cười ôn nhu.

Lúc này một trận gió nhẹ thổi qua, hoa đào rơi xuống mặt hồ, mê hai mắt người, làm người nhìn thấy quên hết ưu phiền.

Sau khi cập bờ, lam y nam tử đi tới bên người bạch y thanh niên, ngồi xổm xuống thanh âm trầm thấp ôn nhu:

- Tiểu Y.

Lông mi run nhẹ, Y Lộ Thước hừ một tiếng, quay người không thèm nhìn.

Sở Lưu Hương sờ sờ mũi, hạ giọng cười lại khẽ kêu:

- Tiểu Y, nhanh tỉnh lại, chúng ta tới bờ.

Y Lộ Thước vươn vai, dụi mắt, từ từ tỉnh lại.

Sở Lưu Hương dùng khăn tay nhúng vào trong hồ nước, vắt khô đưa cho đối phương.

- Cảm ơn.

Y Lộ Thước lặng đi một chút, tiếp lấy khăn tay chậm rãi lau mặt, thần sắc có chút kỳ quái.

Vẻ tươi cười của Sở Lưu Hương càng thêm dịu dàng.

Chờ ánh mắt dừng trên bả vai của đối phương, hắn hơi khựng lại, rồi sau đó đưa tay phủi đi đóa hoa dính trên vai hắn.

- Sở Lưu Hương.


Đem khăn trả lại cho diễn viên, Y Lộ Thước nói:

- Lỗ mũi của ngươi hiện tại đã tốt rồi sao?

- Tốt lắm.

Kể từ khi ăn vào Tẩy Tủy đan, thân thể bị cải tạo một phen, cái mũi của hắn cũng tốt lắm.

Y Lộ Thước:

- Mùi của khăn tay rất nặng.

Sở Lưu Hương:

- .. phải không?

Chẳng lẽ dùng nhiều uất kim hương.

Y Lộ Thước nhìn diễn viên, do dự một lúc lâu cuối cùng cũng nói:

- Kỳ thật ngươi đem khăn tay này cho ta dùng không tốt lắm.

Sở Lưu Hương giật mình hỏi:

- Vì sao?

Y Lộ Thước không nói, chỉ đem ánh mắt đặt lên khăn tay màu lam.

Trong mắt Sở Lưu Hương lộ vẻ nghi hoặc, thuận theo cúi đầu nhìn lại, giống như nghĩ tới điều gì, sắc mặt chà một chút liền tối đen.

Không sai, khăn tay màu lam này cũng không phải của Sở Lưu Hương, mà là của một vị hồng nhan tri kỷ tặng cho.

Bởi vì kiểu dáng cùng màu sắc quá trùng hợp, nếu không cẩn thận phân biệt liếc mắt sẽ khó thể nhìn ra có điểm gì khác nhau.

Thế là Sở hương soái cứ tưởng là của mình, lấy ra lau mặt cho người mình thích..

Tóm lại sự kiện này nói cho mọi người biết, lúc hiến ân cần nhất định phải chú trọng tiểu chi tiết.

Nhân sinh lần đầu tiên phạm sai lầm cấp thấp như vậy, Sở Lưu Hương sờ mũi, trong lòng ngượng ngùng buồn bực, nhưng lại không biểu lộ trên mặt.

Mặc dù rất muốn ném bỏ khăn tay này, nhưng làm như vậy lại không được tốt, bèn đem nó thu vào trong tay áo, nghĩ thầm:

- Vì tránh những phiền toái không cần thiết, nên tìm thời gian đem những vật thế này bỏ vào đáy thùng, khóa chặt kỹ lưỡng vĩnh viễn cũng không tiếp tục mở ra mới tốt.

Nghĩ như vậy lại lấy ra một khăn tay khác, nghĩ nghĩ lại lo lắng đặt dưới mũi ngửi lấy.

Tốt lắm, là mùi uất kim hương.

Lại nhúng nước vắt khô, hắn xin lỗi nói:

- Thật có lỗi, vừa rồi không kịp chú ý.. ta tiếp tục giúp ngươi lau một chút đi.

Nói xong còn chưa đợi đối phương phản ứng, trực tiếp ngồi xổm cầm khăn cẩn thận lau mặt cho đối phương.

- !

Sau thoáng kinh ngạc, Y Lộ Thước tiếp nhận diễn viên bồi tội.

Mắt mèo hơi nheo lại, thanh thản hưởng thụ đối phương nhiệt tình phục vụ.


Không hổ là diễn viên, kỹ thuật lau mặt cũng tốt hơn người bình thường.

Ba đời, lần đầu tiên được người đối đãi như vậy, trong lòng Y Lộ Thước dâng lên cảm giác ấm áp.

- Đinh! Độ hảo cảm của ký chủ +10.

Sở Lưu Hương khẽ nhếch môi, đợi mặt của đối phương chỉ còn lại mùi uất kim hương mới giãn mày thoải mái.

Đầy khắp núi đồi, hoa đào nở rộ, gió nhẹ thổi qua, hoa rụng rực rỡ, cảnh sắc đẹp không kém mùa thu.

Hai người xuyên qua rừng hoa đào, rất nhanh đi tới bên kia.

Ở bên đầu kia, có một ngọn núi cao đột ngột dựng lên, đứng vững xuyên vào trong mây.

Tấu Địch Khách sơn trang, đang nằm trên đỉnh ngọn núi cao này.

Thân hình hai người vừa động, như trận gió nhẹ lướt bay lên trên.

Đi tới đỉnh núi, Y Lộ Thước nói:

- Tiêu Diêu quyết luyện được không sai.

Mới tu luyện vài ngày thế nhưng miễn cưỡng theo kịp hắn, cho dù là diễn viên, cũng quá nghịch thiên, hệ thống thật bất công!

Trong lòng chua, lại nói:

- Cần siêng năng luyện tập, không thể lười biếng.

Khóe môi Sở Lưu Hương nhếch lên, cười theo:

- Ta sẽ siêng năng luyện tập.

Tiêu Diêu quyết đối với Sở Lưu Hương mà nói chính là lượng thân tạo ra, đây cũng xem như hệ thống cấp ngoại cúp cho hắn.

Nên nhớ Tấu Địch Khách gia tộc xưa nay việc cưới gả đều tìm thực lực cường đại, sẽ không kéo chân sau.

Hương soái muốn đuổi theo lão bà, thực lực không đủ làm sao mà được.

Cửa thí luyện của Tấu Địch Khách gia tộc phi thường hùng vĩ tráng lệ, ngửa mặt vừa nhìn khí thế bàng bạc mà rộng rãi, thập phần chấn động lòng người.

Sở Lưu Hương là một nam nhân có phong độ thân sĩ, việc mở cửa nhỏ nhặt đương nhiên cần giành làm.

Đẩy cửa, dùng sức, không mở ra.


- !

Ở trước mặt người trong lòng bị mất mặt mũi, Sở Lưu Hương hơi ngượng ngùng liếc mắt nhìn đối phương.

Quả nhiên nhìn thấy đối phương dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn mình..

Rất mất mặt!

Sờ sờ mũi, Sở Lưu Hương đã dùng hết toàn lực, cuối cùng mới mở ra được cánh cửa.

Nhìn thấy diễn viên mệt đẫm mồ hôi, Y Lộ Thước thản nhiên nói:

- Dùng sức đẩy không ra, có thể dùng nội lực.

- !

Sở Lưu Hương.

Hèn chi hắn cảm thấy hình như mình quên mất cái gì, nguyên lai là chuyện này.

Hương soái muốn hiến ân cần, lại hồ đồ.

Tấu Địch Khách sơn trang rất lớn, hai người đi thật lâu cũng không nhìn thấy một người, không khỏi cảm thấy một tia kỳ quái.

Đột nhiên nơi xa truyền tới tiếng đánh nhau, hai người liếc mắt nhìn nhau, cùng phi thân chạy tới.

Chỉ thấy trong một mảnh rừng hoa đào, bốn hắc y nhân che mặt đang vây khốn một đôi nam nữ.

Lại có năm hắc y nhân che mặt khác đang giao đấu với bốn nữ tử mặc trang phục thống nhất.

Chờ đợi thấy rõ hai người bị vây công, dưới chân Sở Lưu Hương vừa động, đang muốn tiến qua trợ giúp thì bị Y Lộ Thước kéo lại, nói:

- Nhìn xem rồi hãy nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui