Là người đi đường nào nửa đêm không đi ngủ lại chạy tới bên sông vây xem, thần kinh có vấn đề đi?
Cho dù vô tình vây xem, cũng là bị bức bách, Hương soái cũng phải biết rằng, đây là còn chưa bán vé, phân cho người ta điểm cao một chút được không.
- Đinh! Diễn viên tình cảm sâu đậm đã vươn tới độ cao mà người phàm khó thể với tới, thưởng một quyển bí tịch "Phong lưu đa tình đạo hiệp truy thê kế", ký chủ mời nhớ kỹ tìm thời gian đem phần thưởng chuyển giao cho diễn viên.
Y Lộ Thước ngẩng đầu, mang theo kính ý cao thượng chiêm ngưỡng diễn viên một hồi, lại vì tình cảm cao thượng của diễn viên rung động thật sâu, cũng nói không nên lời một câu nào. Sau một lúc lâu ôm tấm ván gỗ vào lòng, lại nhìn hướng thuyền nhỏ.
Sắc mặt Sở Lưu Hương thoáng vặn vẹo, chỉ thấy hắn nghiêng người bám vào bên tai đối phương, gằn từng tiếng nói:
- Phú huynh, nhìn lén người khác.. không tốt lắm đâu.
Hơi thở ấm nóng phun ở bên tai, lỗ tai Y Lộ Thước mẫn cảm chuyển động, kéo ra chút cự ly giữa hai người, nghiêng mặt nói:
- Chỉ là cảm thấy bọn hắn rất kỳ quái.
Sở Lưu Hương:
- Kỳ quái?
Y Lộ Thước gật đầu, diễn cảm nghiêm túc nói:
- Hai người có tướng mạo tương tự nhau, mặt đối mặt phảng phất như là soi gương, lại làm loại chuyện kia. Hương soái, ngươi nghĩ tới điều gì?
Sở Lưu Hương nhíu mày nói:
- Thạch Quan Âm.
- !
Đáp án có chút bất ngờ, Y Lộ Thước lắc đầu:
- Ta chỉ là không tự chủ được nghĩ tới một từ.
Sở Lưu Hương hiếu kỳ hỏi:
- Từ gì?
Y Lộ Thước:
- Tự công tự thụ.
- !
Sở Lưu Hương.
- Đinh! Diễn viên sắp bị lôi ngã, mời ký chủ nhanh nghĩ biện pháp cứu vớt, đối với diễn viên tiến hành cứu chữa, hệ thống hữu tình đề nghị: Hô hấp nhân tạo.
Trợn mắt nói lời dối trá, diễn viên đứng được thẳng tắp, làm sao lại ngã. Xem ra trình tự của hệ thống nhị hóa lại xảy ra vấn đề.
- Đinh! Mời ký chủ đừng tùy ý nghi vấn chỉ số thông minh của hệ thống, mời tôn trọng tính quyền uy của hệ thống. Thuyền nhỏ đã dừng lay động, xxoo đã kết thúc, ký chủ nhanh đi cứu người đi.
Sở Lưu Hương hiểu được ý tứ, cảm thấy lời của Y Lộ Thước rất đúng, đang định nói gì thì một tiếng kêu thảm đánh vỡ đêm đen yên tĩnh.
Mây đen lặng lẽ dời, che khuất ánh trăng, bóng đêm, ảm đạm, thê lương.
Gió nhẹ thổi qua, sương mù lan tràn.
Sở Lưu Hương nhìn thấy Hùng nương tử ôm ngực đứng ở đầu thuyền, khuôn mặt quả nhiên cực kỳ tương tự Cung Nam Yến. Trong nháy mắt khuôn mặt hắn tối đen, càng thêm tán thành lời nói của Y Lộ Thước.
Sau đó hai người lại nói ra một đoạn yêu hận tình cừu. Sở Lưu Hương nhận chân nghe nhưng không hiểu lắm. Tử tế phân tích vẫn không hiểu, "hắn" trong miệng hai người là nam nhân hay là nữ nhân.
Nếu là nam nhân, hai nam nhân ở cùng một chỗ..
Sở Lưu Hương nhìn Y Lộ Thước, cảm thấy thật có khả năng.
Nếu là nữ nhân, quan hệ giữa Cung Nam Yến cùng đối phương càng đáng giá cân nhắc.
Quan hệ giữa ba người rất hỗn loạn, Sở Lưu Hương sờ mũi trực tiếp hỏi:
- Phú huynh, bọn hắn rốt cục lại có quan hệ gì?
Y Lộ Thước:
- Đơn giản mà nói, chính là ta yêu nàng, nàng yêu hắn, hắn không thích nàng, cuối cùng chết bởi tình sát, một nam hai nữ tam giác mến.
Sở Lưu Hương:
- !
Giải thích đơn giản, hiểu được rồi.
Phác thông một tiếng Hùng nương tử rơi vào trong sông, nhìn thấy Cung Nam Yến rời khỏi, hai người mới đi ra.
- Phú huynh, chúng ta không phải đến cứu người sao?
Hiện tại người đã chết rồi, còn cứu cái gì?
Y Lộ Thước nói:
- Ánh trăng thật đẹp, nhất thời thất thần, lỡ cơ hội tốt.
- !
Sở Lưu Hương.
Y Lộ Thước vớt xác Hùng nương tử, nghĩ thầm:
- Đây là khẩu vị của Tây Tác a.
- Đinh! Ký chủ, ngài thật sự là buồn cười quá. Nếu Tây Tác biết ý tưởng của ngài, đại khái sẽ khóc, không, sẽ cười điên cuồng không dứt. Theo hệ thống phân tích, so sánh với Hùng nương tử, Tây Tác thích mẫu người như ngài càng lớn hơn nữa.
- Đinh! Mời ký chủ một lòng đối đãi diễn viên, ở trước mặt diễn viên đừng nghĩ nam nhân khác.
Sở Lưu Hương nhìn thấy Y Lộ Thước đút cho Hùng nương tử một viên đan dược lớn cỡ hạt đậu nành, hiếu kỳ hỏi:
- Đây là thuốc gì?
Y Lộ Thước:
- Khởi tử hồi sinh đan.
Sở Lưu Hương:
- Thật lãng phí.
Ở trong mắt thế nhân, Hùng nương tử là hái hoa tặc lãng phí vô số nữ nhân, là cặn bã, ác quán mãn doanh, mỗi người đều muốn giết. Dùng đan dược quý giá cứu mạng hắn thật lãng phí.
Y Lộ Thước không cần nói:
- Không quan hệ, cần trả nợ.
Hắn chưa bao giờ làm sinh ý lỗ vốn.
Sở Lưu Hương:
- !
Lúc này nhân vật chính chết vì bị giết ho khan hai tiếng, từ từ tỉnh lại. Y Lộ Thước chỉ vào hắn nói với diễn viên:
- Ngươi không phải muốn nghe nguyên bộ chuyện xưa, hắn tỉnh, ngươi hỏi hắn đi.
Thế là Sở Lưu Hương nghe theo mệnh lệnh hỏi thăm Hùng nương tử.
Hùng nương tử còn tưởng chính mình chết rồi, vừa nghe đối phương là Sở Lưu Hương, không khỏi cảm khái vạn phần. Sở hương soái quả nhiên danh bất hư truyền, vì điều tra chân tướng sự tình đều đuổi tới âm tào địa phủ, tinh thần kính nghiệp lợi hại, cần tán dương tán dương lại tiếp tục tán dương.
Sở Lưu Hương sờ sờ mũi, một phen giải thích Hùng nương tử cuối cùng hiểu được, mình còn sống chưa chết, lại vui vẻ lại thương tâm, vạn phần cảm tạ Y Lộ Thước sau đó lại lâm vào trong trầm mặc.
Lẽ ra còn nghĩ sau khi mình chết là được gặp tiểu Tĩnh, hiện tại nếu không chết, vậy sẽ không gặp được.
Hắn chợt bật dậy, muốn đi xem phần mộ của con gái mình.
Nghĩ tới Hùng nương tử lợi dụng Cung Nam Yến thất bại, bị đối phương sát hại, Sở Lưu Hương đột nhiên phun ra một câu nói:
- Chết dưới hoa mẫu đơn..
Y Lộ Thước tiếp lời:
- Chết trên bụng nữ nhân?
- !
Sở Lưu Hương.
Hùng nương tử đỏ mặt, bởi vì khuôn mặt thật nữ tính hóa, trái lại cho người ta cảm giác thẹn thùng đáng yêu.
Sở Lưu Hương nhìn thoáng qua, lập tức quay đầu nhìn Y Lộ Thước, đem hai người so sánh thì cuối cùng khẳng định mình không thích nam nhân, chỉ là thích người tên Y Lộ Thước Tấu Địch Khách mà thôi.
Y Lộ Thước chợt nói:
- Ngươi đi xem nữ nhi?
Hùng nương tử gật đầu.
Y Lộ Thước:
- Tư Đồ Tĩnh chưa chết.
Hùng nương tử thất thanh:
- Không có khả năng!
Lại ho khan một tiếng, nói:
- Ngươi nói tiểu Tĩnh chưa chết?
- Chẳng những không chết, còn sinh một cháu nội cho ta.
- !
Lượng tin tức hơi lớn, Hùng nương tử nửa ngày mới hỏi:
- Là.. ý tứ sao vậy..
- Nhìn diễn cảm của ngươi, nói ngươi cũng không tin.
- !
Sở Lưu Hương cũng không tin.
- Tại hạ đều có thể khởi tử hồi sinh, còn có gì mà không tin tưởng.
Thân hình hắn chợt run rẩy, nước mắt tràn ra, sau một lúc lâu cắn môi nói:
- Ân công, xin hỏi tiểu Tĩnh hiện giờ đang ở nơi nào?
Y Lộ Thước không đáp lại nói:
- Hiện tại ngươi khóc thì quá sớm.
Hùng nương tử:
- ?
Y Lộ Thước nói:
- Chờ lúc trả nợ, lại khóc còn chưa muộn.
Nhìn thấy vẻ mặt mê mang của đối phương, hắn lạnh lùng nói:
- Ngươi ăn thần đan diệu dược của ta, chẳng lẽ muốn thiếu nợ không trả!
Hùng nương tử:
- !
Sát khí nặng nề.
Sở Lưu Hương:
- !
Quả nhiên, thiên hạ không có bữa cơm nào ăn không cần trả tiền.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...