- ?
Sở Lưu Hương sửng sốt, cười nhẹ thành tiếng:
- Đúng.
Nghe thanh âm thở gấp mập mờ, Y Lộ Thước nói:
- Bọn hắn..
Cách vách lại truyền tới vài câu nói chuyện, hắn nghi hoặc hỏi:
- Trầm Lãng cũng sống lại sao?
Sở Lưu Hương mỉm cười nói:
- Đúng vậy.
Bỗng nhiên một tiếng rên rỉ du dương truyền vào bên tai.
Có chút lười nhác, có chút lẳng lơ, giống như thừa nhận thống khổ không thể chịu được, lại có chút run nhẹ.
Thanh âm mị hoặc vạch người, chỉ làm hồn phách người mê say.
Diễn cảm Y Lộ Thước chợt ngẩn ra, quay đầu nhìn Sở Lưu Hương nói:
- Bọn hắn đang.. hoan ái?
- Tiểu Y.
Ánh mắt Sở Lưu Hương híp lại, mỉm cười nói:
- Hiện tại cũng không phải lúc cần quan tâm người khác.
Giọng rơi xuống, cũng bắt đầu hưởng thụ "bữa ăn ngon" thuộc về chính mình.
Trăm năm sau, Sở Lưu Hương sớm trở thành truyền kỳ.
Hiện tại lại có một người viết lên truyền kỳ của chính hắn.
Gần đây, trên giang hồ xuất hiện một vị đại hiệp, đại hiệp có bốn cái lông mày.
Cho dù người không nhận thức hắn, chỉ cần nhìn thấy tiêu chí kia liền biết chính là hắn.
Cùng là nhân vật truyền kỳ, Sở Lưu Hương cùng Lục Tiểu Phụng có nhiều điểm tương tự như nhau.
Tỷ như là chuyện phiền toái vĩnh viễn giải quyết không xong.
Lục Tiểu Phụng là gia hỏa thích tự tìm phiền toái, gần đây lại dính dáng vào trong một chuyện phiền toái.
Trường sinh bất lão là chuyện mà mỗi người mộng mị dĩ cầu, Tần Thủy Hoàng, Hán Vũ Đế, Đường Thái Tông, Vũ Tắc Thiên, Đường Huyền Tông..
Đều từng muốn suốt đời bất diệt, đáng tiếc không ai thực hiện được.
Gần đây giang hồ bởi vì một quyển bí tịch võ công mà lâm vào phân tranh.
Quyển bí tịch võ công này thật thần bí, truyền thuyết sau khi tu luyện sẽ đắc đạo thành tiên.
Vì tranh đoạt quyển bí tịch này, người trong võ lâm đều tự tàn sát lẫn nhau.
Lần này phiền toái quá lớn, Lục Tiểu Phụng động viên toàn bộ bằng hữu.
Trải qua chín chín tám mươi mốt tai nạn, cuối cùng mới có thể bãi bình.
Đợi khi tìm được hung phạm sau lưng, trợn tròn mắt.
Hoa Mãn Lâu, Tư Không Trích Tinh bọn họ cũng trợn tròn mắt.
Nhân vật truyền kỳ trăm năm trước, đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, bất luận là ai đều sẽ há hốc mồm.
Ngay cả Tây Môn Xuy Tuyết cũng không ngoại lệ.
Sở Lưu Hương chỉ thản nhiên cười nói:
- Mời ngồi.
Đoàn người Lục Tiểu Phụng theo lời ngồi xuống, thần sắc thật hạn chế.
Sở Lưu Hương nói chuyện khôi hài, bác học uyên bác, cùng hắn trò chuyện là một việc thật khoái trá.
Còn nữa, nhân cách mị lực của Sở Lưu Hương đương nhiên không thể bày tỏ nên lời.
Đoàn người Lục Tiểu Phụng hiện tại đã là nhân vật trung tâm của thế giới võ hiệp này, cũng không kém hơn bao nhiêu.
Trò chuyện thật vui vẻ, kết quả chỉ chốc lát sau đã trở thành bạn tốt.
Lục Tiểu Phụng đưa tay muốn sờ râu, thật giận vì hắn muốn mời kiếm thần đại nhân giúp việc, cho nên đã bị cạo sạch sẽ!
Hắn than thở một hơi, nhìn nhân vật truyền kỳ tươi cười ưu nhã, nói:
- Hương soái, còn mời ngài nói ra nguyên nhân của việc này.
Biểu tình Sở Lưu Hương đột nhiên có chút kỳ quái, giống như ngượng ngùng giống như khổ não, còn có vài phần xin lỗi.
Hết thảy đều là lỗi ăn dấm chua quá nhiều!
Kể từ lần thăng cấp cuối cùng của hệ thống, Sở Lưu Hương cũng có thể nghe được hệ thống kêu leng keng, cũng có thể tự do ra vào không gian của Y Lộ Thước.
Đối với Y Lộ Thước, Sở Lưu Hương tràn đầy phong phạm của một nhân thê.
Đoạn thời gian trước nhàn rỗi chạy vào không gian sửa sang lại đồ vật.
Làm cho hắn phát hiện một ít đồ vật nguy hiểm, tỷ như hơn một ngàn chữ cảm nhận sau khi quan sát trực tiếp hiện trường.
Sở Lưu Hương vừa đọc vừa đoán, thấy thập phần cố hết sức.
Hệ thống luôn hiểu lòng người, được Sở Lưu Hương cảm tạ liền đem chữ giản thể biến thành chữ phồn thể.
Vừa xem liền hiểu.
Phốc!
Nếu không phải cần duy trì hình tượng của chính mình, hắn nhất định cười đến lăn lộn.
Đột nhiên nụ cười của hắn cứng đờ, nghĩ tới một sự kiện.
Có thể miêu tả cảm nhận, chẳng phải cũng ý nghĩa tận mắt chứng kiến?
Kết quả mặt Sở Lưu Hương đen thấu, suýt nữa bị tắc nghẽn cơ tim.
Thạch Quan Âm thật vô sỉ! Sao có thể khẩu vị nặng như vậy!
Thật đáng chết, làm ô nhiễm ánh mắt tiểu Y!
Sau đó hắn bay nhanh tìm được con đường phát tiết – rửa sạch không gian.
Những đồ vật lẻ tẻ vô dụng, toàn bộ ném xuống.
Nhưng quyển bí tịch làm cho giang hồ hỗn loạn bởi vì tên của nó có chút nghĩa khác, còn có bức tranh.. có chút hài hòa..
Tóm lại bị hắn xem thành quyển sách bất lương vô tình ném xuống.
Chân tướng sự thật thật quá quýnh người, Sở Lưu Hương đành bịa đặt chút lời nói dối.
- Sở hương soái.
Lục Tiểu Phụng chợt hỏi:
- Có thể hỏi ngài một vấn đề không?
Sở Lưu Hương:
- Ngươi nói.
Thần sắc Lục Tiểu Phụng vừa tò mò lại rối rắm hỏi:
- Ngươi thật sự cùng Tấu Địch Khách trang chủ ở chung một chỗ sao?
Sở Lưu Hương cười nói:
- Đúng.
Trong tươi cười cũng không che giấu vẻ ôn nhu, làm người động dung.
Tư Không Trích Tinh tò mò:
- Tấu Địch Khách trang chủ rốt cục là nam hay nữ nhân?
Sở Lưu Hương nghi hoặc:
- Tại sao lại hỏi như vậy?
Con mắt Tư Không Trích Tinh vừa chuyển, nói:
- Đồn đãi.
Sở Lưu Hương nhíu mày nhìn hắn.
Tư Không Trích Tinh nói tiếp:
- Đồn đãi Tấu Địch Khách trang chủ kỳ thật là nữ nhân, Sở hương soái chỉ là ở rể mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...