Ngồi biệt thự của Âu Mẫn Như ở có hai căn phòng tách biệt và một nhà kính được phủ toàn bộ kính chống đạn được chia làm hai khu.
Hai căn phòng của nàng, một bên nghiên cứu độc dược và một bên nghiên cứu Y dược, căn nhà kính kia là nơi nuôi trồng thảo dược và độc thảo.
Trong không gian tối mờ, tiếng khè khè, tiếng kêu của côn trùng, tiếng kêu của con vật xã lạ.Không gian sặc mùi lá thuốc, mùi huyết tánh làm người ta khó thở tựa mùi trướng khi lâu.
Một bóng dáng thon dài, khoác tấm áo blua trắng, mọi thứ đều dấu sau lớp bảo hộ, chỉ trừ đôi mắt màu nâu nhạt chăm chú vào những dụng cụ thí nghiêm, đến khi trộn hai dung dịch 1 đen 1 đỏ vào với nhau thoáng chốc tao thành thứ dung dịch đỏ thẫm vô cùng đẹp mắt, nhanh chóng phân dụng dịch làm 3 phần đổ vào bình sứ nhỏ, cất cẩn thận rồi ngồi bệt xuống sàn nhà, mặc thế nào nàng liền chìm vào giấc ngủ.
Mấy hôm nay nàng thật sự rất mệt mỏi, đã 3 ngày liền ngoại trừ, thay thuốc và băng bó cho Vân Vũ thì hầu như thời gian còn lại nàng đều ở trong phòng thí nghiệm.
Thuốc giải nàng chế ra rất kì công, cẩn thận từng tí một sai một ly đi một dặm, ' Huyết xích thuỷ' bản thân là kịch độc nhưng với 'Mạc Phi Ly' đối chọi thì vừa giải độc vừa vặn khiến bản thân tiêu biến.
Cửa phòng bật mở, dáng một nam nhân cao lớn, con ngươi hổ phách, mang chút hiếu kỳ, lướt quanh phòng một lần, mày kiếm nhíu lại đầy nghi hoặc.
Dừng lại trên nữ nhân dưới sàn đã ngủ thầm nghĩ: Nữ nhân này...!quỷ dị.
Rồi cúi người bế nàng rời khỏi phòng, hơi thở đều đặn, khuôn mặt khi ngủ hiện lên vẻ hiền lành và ngoan ngoãn không có vẻ sống chết vì tiền của nàng.
Chân mày nhíu lại, hình như đang mơ điều gì đó, miệng lẩm bẩm:
_ Đệ đệ ngoan, tỉ sống rất tốt không nên....buồn a.
Vân Vũ nhíu mày, đặt nàng xuống giường, nữ nhân này có đệ đệ sao? Nhưng khi hắn điều tra thì không có thông tin này, Hắc Ảnh dạo này làm việc kém vậy sao? Hắn thở dài, đôi mắt hồ ly hiện lên vẻ gian manh, nữ nhân này trên người ngươi có bao nhiêu cái bí mật.
Bị ánh mắt ảnh hưởng, dù đang ngủ cũng khó chịu, không tình nguyện cự nự 1 cái, cái miệng nhỏ đỏ mọng vô thức kêu lên một tiếng: 'Nheo'.
Hắn nhìn nàng, bộ dạng nàng bây giờ như con mèo nhỏ thu vuốt, yếu đuối và phi thường khả ái, bộ ngực ẩn ẩn đường nứt nhìn phi thường gợi cảm, đây là muốn câu dẫn hắn sao? Ah, vậy hắn không khách khí ăn đậu hũ một chút, đột nhiên hắn rất muốn trêu cho con mèo nhỏ này xù lông a? (T.g: Vũ ca a, không phải đói quá ăn quàng chứ? Vũ: không phải nàng ta câu dẫn ta sao? T.g: Vũ ca, người có cảm thấy người rất vô sỉ không? Vũ: cái này không gọi là vô sỉ mà là thuận theo ý trời a.
T.g:......) Vân Vũ đưa tay sờ môi nàng, ân rất mền, hắn hôn xuống môi nàng, không tệ lắm cũng rất ngọt, hắn sờ ngực nàng qua lớp áo, ân không tệ, không lớn không nhỏ nắn rất có cảm giác.
Cái tiểu đệ đệ kia của hắn rất muốn phất cờ a, hắn cảm thấy rất khinh bỉ bản thân mới một chút liền muốn sao? Hắn rất biết điều, không dây dưa nữa, đứng dậy rời khỏi phòng, hắn có phần nghi hoặc bản thân, có phải quá lâu hắn không gần phụ nữ rồi hay không?
*****"""""""**********"""""""""********
Trong gian phòng, Vân Vũ với nàng đang nồng nhiệt với với nhau, lưỡi hắn càn rỡ từ miệng đến thân thể nàng, tay hắn không an phận đi chuyển tới nơi mẫn cảm của nàng, cả người nàng như châm lửa, rất nóng rất khó chịu, không nhịn được rên rỉ nhỏ, miệng ủy khuất kêu:
_ Vũ...ta muốn....a...
Vân Vũ tà mị, giọng hồ ly dụ dỗ nàng, pha chút trêu chọc:
_ Muốn gì à?ta liền cho ngươi.
_ Muốn ngươi a.
Ý cười càng đậm, tiếp tục trêu chọc nàng, tay tăng lực một chút nơi mẫn cảm:
_ Muốn ta làm gì à?
Bị bỡn cợt nàng ủy khuất nói:
_ Muốn ngươi ăn ta...a...
Hắn cười mị 1 cái, giọng hồ ly phi thường tà mị:
_ Ta liền ăn ngươi.
( Hãy để chí tưởng tượng của bạn bay cao bay xa)
*****""""""""************""""""""""""**********
Nàng hổn hển mở mắt thức dậy, phát hiện một mảnh xuân tình, nàng hung hăng gõ vào đầu vào đầu mình.
Vì cái lông gì mà nàng mơ mộng xuân với tên Vân Vũ khủng bố đó chứ? Mà trong mơ hắn rất mạnh mẽ a, nàng đỏ mặt, nếu thật sự....nàng hung hăng gõ vô đầu mình a.
Tự kỷ ngồi ôm mặt đỏ bừng, nhưng mà vô tình lọt vào mắt Vân Vũ thấy bộ dạng ngây ngốc vừa chột dạ của nàng, không tự chủ môi nhếch lên một đường cong hoàn mỹ.
Hắn nhớ lại chuyện khi nãy, con mèo nhỏ này rất biết cách câu dẫn người a.
Nếu như nàng biết màn ban nãy nhất định liều mạng lao vào bóp cổ hắn a, nhưng mà 1 hồ ly 1 mèo nhỏ ai thắng ai a, kết quả không cần phải hỏi nữa....kết quả đã ngay trước mắt không phải sao?
( T.g: Ta nói rồi thịt nóng rất ít a...!không thể trách ta a, hãy dùng chí tưởng tượng của mình a )
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...