Gian phòng khách tĩnh lặng, ngột ngạt lạ thường, Âu Mẫn Như lạnh nhạt nhìn người đàn ông đứng tuổi trước mặt, hờ hững không xu nịnh không sợ sệt chỉ có thản nhiên giống như với một người lạ vậy.
Người đàn ông khuôn mặt từng trải vô số sóng gió thương trường, cộng với vẻ tuấn tú bị thời gian phai nhạt đi nhiều làm người ta cảm thấy rất bức người.
_Bố đến đây có chuyện gì?
Cô lên tiếng để bắt đầu câu chuyện, Dương Tiết nhìn đứa con gái mà mười mấy năm qua nuôi dưỡng, trước đây dù chỉ được hỏi thăm qua loa cũng khiến cho cô vui vẻ, con bây giờ ông chỉ thấy một cô gái nhìn ông bằng ánh mắt xa lạ, không có mong chờ, yêu thương như trước đây, cảm giác mất mát lan tràn vào tâm làm ông khó chịu lạ thường.
_ Mai là mừng thọ bà nội con, nhớ tới dự.
Nàng cười nhạt, bà nội này trong lòng nữ chính chính là cái gai.
Nữ chính bị khinh rẻ, bỉ bám cũng do người bà nội này, bà ta giúp những năm tháng tuổi thơ của nữ chính thêm âm u, lạnh lẽo.
Cô thản nhiên mở miệng:
_ Lười biếng.
Dương Tiết nhíu mày khó chịu, giọng nói từ tính của một người chủ gia tộc:
_ Con nói vậy có ý gì?
Bộ dạng biếng nhác, lạnh nhạt nhìn thẳng vào mắt Dương Tiết, châm biếm mở miệng:
_ Bố à, con họ Âu không phải họ Dương.
Ông nín lặng hồi lâu, đứa con gái này, ông phát hiện mình không nắm bắt nội tâm của nó.
Nó giống như một cái hố sâu hun hút, cơ hồ không thấy đáy.
Ông nhàn nhạt mở miệng, giọng nói không nóng không lạnh:
_Dù sao cũng là con ta.Không thể không đi.
Cô nhíu mày, giọng có cợt nhã xen vào châm chọc :
_ Không sai là con cha.
Nhưng không có mang họ cha, xem ra chút mặt mũi cũng phải giữ cho cha.
Đáy mắt châm chọc nồng đậm, ý cười châm biếm mờ nhạt ẩn hiện.
Thâm tâm rất bất lực, hình như ông có sai thật rồi, sai vì lạnh nhạt với con ông, đứa nhỏ này căn bản vô tội, ông đặt hết sự chán ghét của mình đối với Âu Mỹ Hoa lên đứa con này, khiến nó đối với ông so với người xa lạ chỉ hơn chút.
Cảm giác nhức mỏi trong lòng ẩn ẩn khó chịu.
Không khí dường như eo hẹp hơn.Âu Mẫn Như cất tiếng nói phá tan không khí im lặng:
_Mai con sẽ đúng giờ? Có thể dẫn thêm người không?
_Có thể.
_ Liền vậy đi.
************†***************†*************
Dương gia, gia tộc thuộc đẳng cấp quý tộc lâu đời, giàu có và danh giá chính là nói về Dương Gia.
Dương Tiết là con trai trưởng, và là chủ gia tộc, tuổi trẻ tài cao, sự nghiệp phát triển và gia đình đều tốt cứ như vậy cho đến cách đây mười mấy năm trước bỗng nhiên có Dương Tiết có con riêng làm xôn xao dư luận một hồi.
Cho nên đối với mọi người trong gia tộc mà nói, Âu Mỹ Hoa và Âu Mẫn Như là vết nhơ đối với Dương gia, nhưng dù sao cũng là giọt máu của Dương gia có thể bỏ sao, vậy xem như chết rồi đi.
Sự xuất hiện của Âu Mẫn Như ở lễ mừng thọ, Làm mọi người nín thở, thân ảnh diễm lệ và quyễn rũ, mái tóc đen tuyền thả xõa, trang điểm đậm nhạt đều đặn xinh đẹp, váy đen đính ngọc trai tỉ mỉ, đôi khuyên tai đen ngọc trai làm cả người tóat lên vẻ bí ẩn xa mờ hồ làm người ta cảm giác không rời mắt.
Bổng nhiên cô dừng bước ngoái đầu về phía sau một chút,hai bóng nam nhân một lớn một nhỏ bước vào, khiến người ta nín thở.
Vân Vũ mặc bộ vest đen thiết kế tinh tế, mái tóc dài đen được buộc dải lụa đen, dáng người cao lớn và tuấn mĩ, khí chất không giận mà uy toát ra một cách hoàn hảo.
Âu Bảo Bảo áo thun quần jean đen, vừa đáng yêu vừa khả ái, đặc biệt đôi tử mâu lúng liếng làn người ta hận không thể ôm vào lòng mà hôn cho thoả thích.
Ba người bước vào làm đại lâm đình trệ, mãi tới khi cô bước tới người bà kia, không nóng không lạnh mở miệng cho có lệ:
_Chào bà nội, mừng thọ vui vẻ.
Tay cầm cái hộp, mở ra một bông tai phỉ thúy xinh đẹp, sắc màu đậm nhạt rõ ràng, nhìn cũng phải mhời mấy vạn đi.
Tâm đau như cắt a, ôi tiền của cô, đau xót không thành lời.
Nhìn đôi bông tai phỉ thúy phượng hoàng kia, Ngạn Nghê hơi chút ngây ngẩn, bà đặc biệt yêu thích phỉ thúy.Hơn nữa đây là kiểu mới nhất, bà đặt mua nhưng chỉ có hai đôi, sớm đã không còn, bà vô cùng tiếc hận.
Bà nhìn Âu Mẫn Như có phần dịu dàng hơn, nhưng nhìn sang Vân Vũ và Âu Bảo Bảo mắt bà ta tối lại:
_Này là sao?
Nàng lười biếng giải thích, lạnh nhạt cười cợt:
_ Trong đầu sớm có câu trả lời, vậy hỏi làm cái gì?
Bà ta nhíu chặt mày, bộ dáng khó chịu nhìn nàng như nhìn thứ căn bã bẩn thỉu, bộ dáng này là nàng cười lạnh không thôi.
Giọng bà ta tức giận:
_Thứ nghiệt chủng này, mày không biết xấu hổ, làm bẩn nhà họ Dương.
Tiếng ồn ào phỉ báng xung quanh, ánh mắt nàng càng vô cảm, đôi môi nở nụ cười lạnh lẽo:
_Cảm thấy sai sai trong lời nói không? Tôi 17 năm qua tôi mang họ Âu nha.
Không khí giả tạo xung quanh, những khuôn mặt xấu xí, ánh mắt nàng lạnh lẽo tự tula địa ngục, cả đời nàng hận nhất chính là bị khi dễ, con quỷ trong tâm nàng muốn thoát ra, muốn biến những kẻ đê tiện trước mặt thành xác chết, hận thù và đau xót từ nàng và ý thức xót lại của nguyên chủ cộng lại làm nàng như mất lý trí, đôi mắt đỏ vằn máu.
Dáng đàn ông cao lớn,tuấn tú nhanh nhẹn ôm nàng vào lòng, giống như mùi hương trên cơ thể hắn chính là thuốc an thần, cơ thể lạnh ngắt dần lấy lại hơi ấm, thần trí cũng dần quay trở về.
Thân thể vô lực mất ý thức, tâm nàng cười khổ, Vân Vũ hắn là khắc tinh của nàng mà, nàng lẩm bẩm:
_ Cảm ơn.
Nhẹ nhàng bế thân thể trong lòng tựa như trân bảo, ánh mắt hắn quét một vòng xung quanh, giọng nói ma quỷ vang lên:
_Từ khi nào nữ nhân của Vân Vũ này tùy tiện để các ngươi khi dễ.
Không khí lạnh xuống, nữ nhân của Boss trong thương giới, bọn chúng muốn tự vả miệng mình.
Âu Bảo Bảo nhíu mày nhìn quanh,ánh mắt ma quỷ nhìn bà lão trước mặt:
_Khi dễ mẹ ta, bà chuẩn bị trả giá là vừa.
( Tác giả trở lại ăn hại như xưa, ahihi, thời gian dài trốn mất hút đã trở lại, hi vọng không giận mh.).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...