Khí Xung Tinh Hà
Tác Giả: Lê Thiên
Chương 99: Thí luyện kết thúc.
Nhóm dịch: black
Biên: NguyenDuy84
Nguồn: Vipvanda
Tính thời gian, thời gian Thí luyện một tháng chỉ còn lại không đầy một canh giờ. Tần Vô Song dựa vào một gốc cây đại thụ, nhàn nhã thong thả, tâm tính có phần thả lỏng. Hắn đã hoàn thành xong nội dung Thí luyện, ngồi ở đây đợi cuộc Thí luyện kết thúc.
Trải quả một tháng chiến đấu hăng hái, thu hoạch của Tần Vô Song cũng không phải là ít.
Tổng cộng Vượt khu bảy lần, thêm cả vào khu của mình tức là tổng cộng tham gia tranh đoạt ngọc bài ở tám khu Thí luyện.
Bảy khu đầu đều là thu thập đủ 80 tích điểm. Tại khu Thí luyện cuối cùng này, tuy rằng chỉ trong thời gian ngắn ngủi hai ba ngày, Tần Vô Song đã thu được sáu ngọc bài. Một ngọc bài 20 tích điểm, hai ngọc bài 5 tích điểm, ba ngọc bài 2 tích điểm, tổng cộng là 36 tích điểm.
Thêm vào điểm số tích lũy từ bảy khu Thí luyện trước đó thì vừa tròn 600 tích điểm.
- Ha ha, không nhiều không ít, 600 tích điểm. Điểm số này coi như là may mắn, nhưng không biết tình hình của các Võ đồng khác thế nào? Dự đoán, số đạt được 300 tích điểm cũng không nhiều chứ đừng nói đến 600 tích điểm.
Về điểm này, Tần Vô Song tự tin cũng có phần đúng. Lần Thí luyện hắn tham gia lần này bản thân cũng không hướng về nội dung Thí luyện mà là muốn mượn cơ hội này để có một cấp bậc tồn tại cao hơn. Còn về phần thưởng Quán quân Thí luyện lại là ngoài ý muốn. Nghĩ đến phần thưởng hậu hĩnh kia, hắn không thể không lạc quan.
Liên tục ba thanh âm sắc bén vang lên, vang vọng cả năm mươi khu Thí luyện khắp khu Sơn mạch Thiên Khấp. Thí luyện chính thức chấm dứt!
Theo quy định, một khi đã chấm dứt Thí luyện, giữa các Võ đồng không được có bất kỳ hành vi tấn công hoặc cướp đoạt ngọc bài nào, ai vi phạm thì thành tích liền bị hủy bỏ. Như vậy, tự nhiên khiến cho các Võ đồng không thể lợi dụng sơ hở, thừa dịp lúc sắp kết thúc tập kích các Võ đồng khác.
Kết thúc nhưng không có nghĩa như ong vỡ tổ rời đi. Bước đầu tiên, là đến khu tập kết để thống kê thành tích.
Tần Vô Song nhảy từ trên cây xuống, đi thẳng đến khu tập kết, dưới sự dẫn dắt của các sứ giả dẫn đường của Chân Võ Thánh Địa, quay về tới khu Thí luyện Số 3 ban đầu.
o0o
Lúc này, phần lớn các Võ đồng đều đã tập trung bên cạnh khu Thí luyện.
Nhìn thấy Tần Vô Song từ bên ngoài vào, cả đám thở dài một tiếng, tràn ngập sự hâm mộ cùng sùng bái.
Dù sao thì đa số Võ đồng lưu lại nơi này đều không có tư cách Vượt khu. Có thể Vượt khu chứng tỏ thực lực cao hơn một bậc, thành tích chắc chắn cũng cao hơn những người khác. Khiến cho họ thở dài cũng là lẽ thường.
Ánh mắt đầu tiên của Tần Vô Song liền gặp ngay Số 19, chính là đệ đệ của Đồng Dao.
Hai người trao đổi một ánh mắt với nhau nhưng không nói chuyện cùng nhau. Tần Vô Song cảm thấy rất vui, đưa mắt lướt qua. Tiến vào khu Thí luyện có năm mươi Võ đồng, mà sau một tháng kết thúc, ở khu Thí luyện Số 3 này có không ít người bị thương hoặc mất chân, mất tay và còn lại chưa đầy ba mươi người. Cạnh tranh có thể nói là vô cùng khốc liệt!
- Nghe cho rõ đây, từng người một theo số thứ tự trong khu Thí luyện bước ra ngoài, không được tranh giành, phải theo đúng trình tự, nghe được thì hô lên, nếu gọi ba lần mà không đi ra thì đến số kế tiếp. Người đầu tiên, Võ đồng Số 1 đi ra!
Thủ tục này mặc dù phức tạp nhưng là để bảo đảm cho thành tích của mỗi Võ đồng, bảo đảm rằng các ân oán bên trong khu Thí luyện không kéo đến cả cuộc sống bên ngoài.
Cởi áo bào Thí luyện ra, hạ mặt nạ, mọi người đều khôi phục lại bộ mặt vốn có. Hết thảy mây giông trong cuộc Thí luyện đều bay đi hết. Khi công bố thành tích cuối cùng cũng không công bố số Thí luyện lại càng không công bố số ngọc bài thu được cụ thể, chỉ công bố điểm số của các Võ đồng đối ứng mà thôi.
Tần Vô Song là Số 6, năm người phía trước đã có hai người không xuất hiện nên rất nhanh đã tới phiên hắn. Vị sứ giả phụ trách đăng ký cho Tần Vô Song nhìn thấy hắn không ngừng lấy ra ngọc bài, tất nhiên là rất kinh ngạc, cơ hồ quên luôn cả đếm.
Vị này biết Tần Vô Song Vượt khu nhưng lại không thể nghĩ tới hắn lại vượt nhiều khu như vậy. Dù sao thì hắn chỉ phụ trách khu Thí luyện Số 3, đối với tình hình ở các khu Thí luyện khác nhất thời không thể biết hết được.
- Xem ra, vị trí Quán quân không chạy thoát khỏi khu Thí luyện do ta phụ trách rồi.
Vị sứ giả lập tức vui mừng, cảm thấy vô cùng vinh dự:
- Làm người phụ trách khu Thí luyện Số 3 của ngươi, ta nghĩ ta nên chúc mừng ngươi trước.
Tần Vô Song khẽ cười:
- Cảm ơn, xin hãy kiểm tra lại không có lầm lẫn.
- Không vấn đề gì, 600 tích điểm. Trời ơi! Thành tích này thật đáng sợ!
Vị sứ giả cứng lưỡi, nói:
- Cởi áo bào Thí luyện của ngươi ra, hạ mặt nạ, theo thông đạo đi ra bên ngoài, đến tập kết tại bãi đất trống bên ngoài. Đợi đến khi kiểm tra xong tất cả các Võ đồng, kiểm xong điểm số, Đại Tôn giả có lời muốn nói.
Tần Vô Song cũng không muốn có gì gây chú ý đặc biệt, hoàn tất mọi thứ theo trình tự, mang theo đơn chứng minh nghiệm thu, theo thông đạo rời đi.
Đi vào nơi tập kết, các Võ đồng đi ra từ các khu Thí luyện khác lúc này cũng không nhiều. Một lát sau thì lại càng lúc càng đông.
Hắn vẫn đứng ở khu vực tập kết vốn thuộc về Xích Mộc Vương Thành, trong lòng cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ thầm nghĩ:
- Không biết Đạt Hề Dương và nha đầu điên Vân gia kia có thành tích thế nào?
Bởi vì đi cùng đường với nhau, lại là đồng hương quận La Giang, nếu bọn họ đạt được thành tích tốt thì Tần Vô Song tự nhiên cũng cảm thấy vui thay cho họ.
Đang suy nghĩ, Tần Vô Song đã thoáng thấy Đạt Hề Dương đi từ hướng đối diện đi tới, biểu tình trên mặt cũng không biết là tốt hay xấu.
Nhìn thấy Tần Vô Song, Đạt Hề Dương đi tới, hỏi:
- Thành tích thế nào?
- Tàm tạm, ngươi thế nào?
- Ha ha, ta cũng qua, tuy nhiên cái ‘qua’ của ta chỉ cần bằng một phần ba cái ‘tàm tạm’ của ngươi là đã vui lắm rồi.
Đạt Hề Dương cười khổ nói.
Lập tức nhớ ra điều gì, lại hỏi:
- Ngươi có Vượt khu không?
- Có, có vượt. Ngươi thì sao?
Đạt Hề Dương có chút đáng tiếc thở dài một tiếng:
- Đến khi còn hai ngày nữa thì kết thúc ta mới thu thập đủ 80 tích điểm, ngẫm thấy thời gian có hạn, lại chỉ cần ổn thỏa nên không xin Vượt khu.
Đây là một lựa chọn chính xác, nếu chỉ còn thời gian hai ngày, cho dù là có Vượt khu thì cũng khó làm được điều gì. Nếu đã không có thực lực áp đảo, lại đến một khu vực mới, chưa quen địa hình, để quen với địa hình cũng cần ít nhất hai ngày.
Nếu so với việc tùy tiện đi mạo hiểm thì thà bảo đảm thành tích đã đạt được còn tốt hơn.
- Vân đại tiểu thư còn chưa ra?
Đạt Hề Dương nhìn khắp xung quanh, người ở bốn phía đang dần dần đông lên.
Nhóm Võ đồng thuộc Nam Vân Châu cũng dần dần tập hợp lại, một lát sau, Tây Môn Tinh cũng đi từ lối thông đạo bước ra.
Mặc dù Tây Môn Tinh cố gắng kìm chế cảm xúc nhưng rõ ràng là vẫn lộ ra nét hớn hở.
- Vô Song huynh, ngươi xuất hiện thật sớm. Thành tích thế nào?
Tây Môn Tinh vừa đi đến, Võ đồng châu thành Nam Vân Châu cũng nhao nhao như ong vỡ tổ đi ra.
- Coi như không có trở ngại, không kéo thành tích của Nam Vân Châu chúng ta xuống.
Tần Vô Song không muốn khoe khoang, thành tích còn chưa công bố, giờ không nên biểu hiện gì. Cho dù công bố thành tích rồi thì cũng chẳng cần nói gì cả, thành tích sẽ nói hộ tất cả.
- Hắc hắc, xem lời của Vô Song huynh kìa. Nếu mà ngươi cản trở thì e rằng Nam Vân Châu sẽ không có chân mà đi mất.
Tây Môn Tinh cười trêu ghẹo.
- Tinh thiếu gia, nhìn tâm tình của ngươi rất tốt, chắc chắn là Vượt khu thành công hả?
- Ừ, lần này coi như thuận lợi, nửa tháng là ta đã Vượt khu. Đáng tiếc cuối cùng không thu thập đủ 160 tích điểm. Nếu có thể Vượt khu lần nữa thì thật tốt quá.
Tây Môn Tinh ít nhiều nuối tiếc.
Vài tên Võ đồng có quen biết với Tây Môn Tinh đều muốn hắn nói thành tích cụ thể, Tây Môn Tinh từ chối chẳng được, đành phải nói:
- Nhận được sự ưu ái của các huynh đệ, điểm số lần này của ta là 152 tích điểm.
- Oa, Tinh thiếu gia, đúng là ngươi mà! Thiếu chút nữa có phải là đã Vượt khu lần hai không?
- Hu hu hu, ta mới có 32 tích điểm, thật là buồn…
- Hắc hắc, ta lại được 54 tích điểm, không biết là có thể được vào vòng sau hay không.
Các Võ đồng trước mặt bàn luận liên tục, vô cùng hâm mộ với thành tích của Tây Môn Tinh. Chính lúc này, Tần Vô Song thoáng nhìn thấy Vân Khinh Yên từ trong thông đạo bước ra, vẻ mặt hoàn toàn không có chút lạc quan như ngày thường, chán nản mất hồn.
Tần Vô Song cùng Đạt Hề Dương ở đối diện liếc mắt nhìn nhau, thầm nghĩ thành tích của Vân Khinh Yên chắc chắn là rất bình thường.
- Vân tiểu thư, làm sao vậy?
Tần Vô Song không nói mà là một Võ đồng ở quận khác đã cất tiếng hỏi.
Vân Khinh Yên đôi mắt đỏ hoe, khóc òa lên.
Đúng lúc ngẩng đầu lên nhìn vào mắt mọi người, Vân Khinh Yên đột nhiên lau mắt, ngừng khóc:
- Tốt rồi, ta không sao. Chẳng phải là thành tích không tệ sao? Còn sống đi ra cũng không tính là đã thất bại.
- Đúng, đúng, còn sống là coi như thắng rồi. Ta nghe nói, lần Thí luyện này có những khu Thí luyện rất thảm khốc, mười phần còn bốn phần, bốn phần thì tệ hại vô cùng.
- Như thế cũng quá thảm khốc. Ở khu của ta, lúc ra ta có đếm thì chỉ còn thiếu năm, sáu người, như vậy là còn tạm được.
- Hai người các ngươi thành tích thế nào? Ta làm mất mặt quận La Giang chúng ta rồi.
Vân Khinh Yên cầm đơn chứng minh nghiệm thu trong tay, xé nát:
- Trong một tháng ta chỉ thu được có một ngọc bài, lại chỉ có giá trị 2 tích điểm. Nếu không phải vì sợ trở về sẽ bị quở trách thì ta đã mấy lần muốn xin ra.
2 tích điểm…
Đây đích thực là thành tích đáng xấu hổ, chả trách người như Vân Khinh Yên cũng cảm thấy buồn bực như vậy.
Khi không khí đang rơi vào sự ngượng ngùng, một đám Võ đồng bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng hô.
- Xung thiếu gia ra rồi!
Nghe được thanh âm Xung thiếu gia này, Tây Môn Tinh không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn. Nếu không đoán sai, Xung thiếu gia trong lời bọn họ chính là Tiểu Vương gia của Xích Mộc Vương Thành, cũng là con út của Xích Mộc Vương! Nghe nói từ nhỏ thiên phú xuất chúng, trong số các Võ đồng thiếu niên này đã dẫn đầu, vượt rất xa. Trước cuộc Thí luyện chính là người có khả năng giành giải Quán quân nhất.
Tây Môn Tinh sớm đã coi Tiểu Vương gia như đối thủ cạnh tranh, lúc này nhìn hắn bị một đám Võ đồng vây quanh, trong lòng cũng không khỏi gợn sóng, lại nghĩ:
- Không biết thành tích lần này của Tiểu Vương gia thế nào?
Vị Tiểu Vương gia khôi phục lại diện mạo của mình, đầu đội kim quan màu tím, điệu bộ kiểu cách. Những Võ đồng nghênh đón hai bên dàn hàng trái phải, càng tăng thêm không khí sôi nổi.
- Xung thiếu gia, thành tích lần này chắc cũng không tồi chứ?
Một gã Võ đồng tiến lên, nịnh nọt hỏi.
Một Võ đồng khác đứng bên người Tiểu Vương gia trách mắng:
- Vớ vẩn, lần này Xung thiếu gia hoàn thành hai lần Vượt khu, được hơn 200 tích điểm, không phải là ngài đội vòng nguyệt quế thì còn ai vào đây nữa.
- Hơn 200 tích điểm?
- Chậc chậc, quá lợi hại, chức Quán quân chắc chắn sẽ không rơi vào tay kẻ khác. Ha ha. Tuy rằng thành tích cá nhân của ta bình thường nhưng Xích Mộc Lĩnh có thể đứng đầu trong Tứ Đại Lĩnh thì cũng chuyện đáng mừng.
Tâm tình của Tây Môn Tinh đang tốt thì đột nhiên trở nên ảm đạm. Hắn vốn đang ôm hoài niệm tranh đoạt ngôi vị Quán quân. Tuy rằng hắn cũng hy vọng không lớn nhưng nghe nói thành tích của người ta tốt như vậy thì cũng cảm thấy bị đả kích.
Ánh mắt bất giác nhìn về phía Tần Vô Song, đã thấy vẻ mặt bình tĩnh mỉm cười của hắn, Tây Môn Tinh nhất thời dao động. Theo kinh nghiệm tiếp xúc trước đây, khi Tần Vô Song duy trì nụ cười này thì có nghĩa là hắn đang tràn đầy tự tin.
Chẳng lẽ…
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (adf.ly/4EmoB)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...