Chương 930: Quy tắc của Dị tộc.
Sáu mươi nội ứng này, cho đến giờ vẫn là con cờ trong mạng lưới thế lực của Dị tộc, bị Trảm Nhạc và Đoạn Thủy điều khiển, Trong mắt bọn họ, hai người này chính là thần linh tuyệt đối.
Bây giờ nhìn thấy thần linh kính ngưỡng trong lòng bọn họ, lại có thể cung kính đối với Kim Ô Mẫu Hoàng. Còn Kim Ô Mẫu Hoàng, lại vô cùng cung kính với người tên là Nghịch Long đại nhân.
Tất cả bọn họ đều bị ánh mắt cổ quái của Nghịch Long đại nhân quét qua, trong lòng lóe lên một tia cảm giác chột dạ. Ánh mắt quá sắc bén!
Nghịch Long khẽ mỉm cười:
- Chư vị, các ngươi có lẽ cũng đã tới đây mấy vạn năm trước rồi, có lẽ là tiền bối các ngươi truyền thừa đến bây giờ. Chuyện này không sao cả, ta chỉ hỏi các ngươi, các ngươi có biết, cội rễ của các ngươi ở đâu không?
- Đại lục Phong Vân!
Đừng thấy những nội ứng này ở Đại lục Thiên Huyền mấy vạn năm, nhưng bọn chúng vẫn luôn tiếp nhận giáo dục tẩy não, cho nên, trong lòng bọn chúng chỉ có một tín ngưỡng, đó chính là Đại lục Phong Vân. Trong lòng bọn chúng chỉ có một sứ mệnh, đó chính là làm tốt vài trò nội ứng!
Nhìn thấy câu trả lời tất cả đồng thanh, Nghịch Long hài lòng cười cười:
- Rất tốt, trả lời không sai. Vậy thì vì Đại lục Phong Vân, vì sự nghiệp chưa hoàn thành của các ngươi, các ngươi có bằng lòng, cống hiến tất cả mọi thứ của các ngươi, bao gồm cả sinh mệnh, bao gồm cả Thần hồn?
- Đồng ý, đồng ý!
Một tiếng gầm rú kiên định.
Nghịch Long cười lớn ha ha:
- Rất tốt, nếu trong các ngươi, có người đã sống mấy vạn năm, có lẽ sẽ biết tên tuổi của Nghịch Long ta, có lẽ cũng biết lai lịch của bản đại nhân.
Bốn phía rỉ tai thì thầm, những cường giả Dị tộc thời đại Thái cổ ở đây, sau nghe nghe thấy Nghịch Long đại nhân tự giới thiệu, đều đột nhiên nhớ ra gì đó, tất cả sắc mặt đều đại biến, kinh ngạc, vui sướng, thậm chí là nghi hoặc và sợ hãi, các loại cảm xúc chen nhau mà đến.
Nghịch Long đại nhân, chính là người tiên phong trong trận chiến Chúng Thần mấy vạn năm trước, cường giả Thiên Thần Đạo năm kiếp!
- Bảy vị huynh đệ này của ta đều là cường giả theo ta chinh chiến đến Đại lục Thiên Huyền. Hiện giờ, thân thể của bọn họ bị hủy diệt, dự định mượn thân thể bảy người trong các ngươi dùng một chút!
Lời này nói ra không nhanh không chậm, nhưng khiến người nghe đều chấn động.
Sáu mươi người đó nghe nói muốn mượn thân thể, nhất thời lạnh ngắt không một tiếng động. Sắc mặt tất cả như chì, nhãn thần trở nên vô cùng mất tự nhiên, không dám nhìn Nghịch Long đại nhân. Phảng phất chỉ sợ ánh mắt vừa tiếp xúc, liền bị chọn lựa.
Đây cũng không phải là chuyện đùa, nói thì rất dễ nghe, mượn thân thể dùng một chút. Ai mà không biết, thứ như thân thể một khi bị mượn đi chẳng khác nào là mất mạng?
Những Thần hồn cường đại này chiếm cứ thân thể của bọn họ, lẽ nào còn lưu lại Thần hồn của bọn họ hay sao? Khẳng định là tiêu diệt tại chỗ.
Sắc mặt Nghịch Long phát lạnh:
- Thế nào, Kim Ô Mẫu Hoàng đức tính cao thượng, dâng tặng một đứa con cho Thần hồn của ta trú ngụ. Những nô tài các ngươi trái lại ra sức khước từ sao?
Kim Ô Mẫu Hoàng quát lên:
- Chư vị, đây là thời khắc tốt nhất để các ngươi hiến tế cho Đại lục Phong Vân. Ai trong các ngươi được lựa chọn, thì đó chính là quang vinh vô thượng. Sau khi trở lại cố hương, làm rạng rỡ tổ tông, vô cùng vinh dự. Bây giờ ra sức chối từ, chọc giận Nghịch Long đại nhân, thân thể trái lại rơi vào ác danh bất hiếu!
Nội tâm của những cường giả này đều chửi như tát nước, thì ra chúng ta nên tự động đưa đến tận miệng sao? Tính mạng của chúng ta không phải là tính mạng sao? Vì Đại lục Phong Vân bán mạng mấy vạn năm qua, kết quả lại rơi vào kết cục cống hiến thân thể sao?
Nếu còn không giữ lời, không chủ động cống hiến, còn phạm phải ác danh bất hiếu? Thiên hạ há lại có đạo lý như vậy sao? Trên sắc mặt tất cả, hiển nhiên đều có chút không phục.
Ánh mắt nhìn về hướng Trảm Nhạc và Đoạn Thủy.
Bọn chúng từ trước đến nay chỉ nghe lệnh của Trảm Nhạc và Đoạn Thủy, Kim Ô Mẫu Hoàng cũng không trực tiếp quản lý bọn chúng. Cho nên, bọn chúng muốn nghe xem, hai vị thủ lãnh sẽ nói thế nào.
Trảm Nhạc khẽ ho khan một tiếng, cười nói:
- Nghịch Long đại nhân, Mẫu Hoàng bệ hạ, tiểu nhân cả gan nói một câu. Hiện giờ Đại lục Phong Vân chúng ta chính là lúc dùng người. Người của mình tàn sát lẫn nhau, sợ rằng sẽ dẫn đến lòng quân không yên. Chúng ta tại sao không đem mục tiêu chuyển hướng đến những tông môn của Đại lục Thiên Huyền? Nếu nói những người tiến vào Thần Khí Mê Cung đều là tông môn có danh vọng của Đại lục Thiên Huyền, đều là một số cao thủ cực kỳ cường đại. Vậy một số tông môn nhị lưu kỳ thực cũng có rất nhiều cao thủ Thần đạo, lại không có tư cách tiến vào Thần Khí Chi Môn, chính là đối tượng săn bắn của chúng ta.
Nói đến đây, Trảm Nhạc cẩn thận liếc mắt nhìn Nghịch Long và Kim Ô Mẫu Hoàng.
Hai người này sắc mặt không có biểu tình, hiển nhiên đối với đề nghị của hắn cũng không làm sao thấy hứng thú.
Nghịch Long liếc mắt nhìn Trảm Nhạc:
- Những tông môn nhị lưu này, có Chân Thần Đạo cường giả sao?
- Việc này…
Trảm Nhạc có chút quanh co:
- Cho dù là tông môn nhất lưu, Chân Thần Đạo cường giả cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Chân Thần Đạo cường giả, chỉ có thế lực Đồ Đằng mới có số lượng đông đúc. Cộng toàn bộ Đại lục Thiên Huyền lại, cũng sẽ không vượt quá năm mươi Chân Thần Đạo cường giả.
Nghịch Long cười lạnh nói:
- Theo như ngươi nói, với thực lực này của chúng ta, đủ để quét ngang Đại lục Thiên Huyền sao?
Trảm Nhạc cười khổ nói:
- Chuyện này thuộc hạ không dám ngông cuồng. Nghe nói Đại lục Thiên Huyền cũng có một số át chủ bài, một số cường giả lánh đời.
- Hừ!
Nghịch Long có vẻ rất hờn giận, ánh mắt lạnh lẽo quét qua Kim Ô Mẫu Hoàng:
- Kim Ô Thú, xem ra những thủ hạ này của ngươi, cũng không được dạy dỗ tốt.
Kim Ô Mẫu Hoàng tâm thần rùng mình, khẩu khí của Nghịch Long đại nhân không tốt. Đừng lại khiến hắn có chủ ý với ấu thú của nó… Nghĩ đến đây, sắc mặt của Kim Ô Mẫu Hoàng lại trầm xuống, giọng the thé nói:
- Trảm Nhạc, chớ có nhiều lời. Những đại nhân thuộc hạ này của Nghịch Long đại nhân, đều là Thiên Thần Đạo cường giả, thời gian tu luyện cực kỳ quý giá. Là át chủ bài lớn nhất để chúng ta phản kích Đại lục Thiên Huyền. Không thể trì hoãn, bỏ gần tìm xa, nếu có một số thân thể Thần đạo cấp thấp đến, cũng không thể dùng!
Lời này vừa nói ra, Trảm Nhạc vâng vâng dạ dạ, cười khổ không thôi, không dám nói tiếp. Hắn biết, nếu bản thân còn nói nữa, có lẽ thân thể để cho mượn dùng không phải là thân thể của thủ hạ, mà trực tiếp hỏi mượn dùng thân thể của Thiên Thần Đạo hai kiếp hắn!
Đây cũng không phải là chuyện đùa.
Trong bảy đầu Thần hồn, còn có một tên Thiên Thần Đạo bốn kiếp, hai tên Thiên Thần Đạo ba kiếp, còn lại bốn tên cũng không phải dạng tầm thường.
Thanh âm của Nghịch Long giống như tuyên án, nhàn nhạt nói:
- Không muốn bị họa rơi vô đầu, thì đừng lộn xộn. Chỉ mượn bảy khối thân thể!
Lời nói của Nghịch Long còn chưa hết, một đạo tinh mang giống như thiểm điện trong mắt đã bắn ra, hóa thành mười mấy đạo quang mang giống như hàn tinh, bắn về hướng sáu mươi người.
Quang mang giống như hàn tinh, lại có thể giống như biết ảo thuật, trực tiếp đồng thời trấn định mười mấy người, phảng phất như một tấm bùa định thân dán ở trên người, không thể nào giãy dụa được.
- Động thủ!
Bảy đạo Thần hồn, hóa thành bảy luồng cầu vồng, trực tiếp bổ nhào xuống. Thanh thế cực kỳ lớn. Sức mạnh Thần hồn hình dạng khác nhau, trực tiếp vọt vào trong bảy khối thân thể.
Chủ nhân của bảy khối thân thế đó, tựa hồ đồng thời phát ra tiếng kêu thảm thiết, Thần hồn nhất thời bị Thần hồn của Thiên Thần Đạo hủy diệt, hóa thành tro tàn, toàn bộ cơ thể bị cướp lấy, đổi một chủ nhân mới.
Nghịch Long phảng phất như đang nhìn một chuyện hết sức bình thường, cánh tay nhẹ nhàng nhấc lên, những đạo hàn tinh phù ấn trên người những người khác mở ra, dung nhập hư không, hóa thành hư vô.
Sáu Thiên Thần Đạo cường giả cướp được thân thể, đều vô cùng mừng rỡ, quỳ rạp xuống trước Nghịch Long:
- Thuộc hạ bái kiến Nghịch Long đại nhân, đa tạ Nghịch Long đại nhân ban cho thân thể.
Những người khác đều giương mắt đờ đẫn. Rõ ràng là thân thể đồng bạn của bọn chúng, trái lại còn tạ ơn Nghịch Long đại nhân ban cho thân thể, việc này thực sự vẫn không phải chỉ là cường đạo bình thường.
Nhưng mà lúc này, những người này tinh thần còn chưa ổn định, trong lòng cho dù có muôn vàn ý tưởng, sao dám nói ra? Nội tâm ngoài sự may mắn ra, cũng không còn bất cứ ý niệm nào khác.
Thanh âm giống như đao phong của Nghịch Long lại một lần nữa vang lên:
- Ta chỉ nói một lần, vì Đại lục Phong Vân mà hiến thân, chính là tôn vinh cộng đồng chúng ta. Ở trong trường hợp này, hiến thân có lẽ là các ngươi, còn trong trường hợp khác quan trọng hơn, có lẽ đổi mạng lại chính là chúng ta. Cho nên, đừng cảm thấy không công bằng, đừng tâm sinh oán giận, quy tắc của Đại lục Phong Vân chỉ có một, đó chính là phục tùng cường giả!
Phục tùng cường giả, đây chính là định luật bình thường.
Kim Ô Mẫu Hoàng sau khi nghe thấy lời này, trong lòng cũng bang bang nhảy loạn không thôi. Chính là bị cướp đoạt thân thể của một ấu thú, nó phát hiện, bản thân thật sự lại không dám oán giận.
Quy tắc, đây chính là quy tắc!
Nghịch Long thản nhiên nói:
- Bảy vị huynh đệ, sắp tới sẽ bế quan cùng với ta. Ít nhất phải trăm năm, nhiều thì là mấy trăm năm. Kim Ô Thú, thế cục của Đại lục Thiên Huyền, các ngươi cần phải bẩm báo với ta bất cứ lúc nào. Còn nữa, đi điều tra một chút, người giết đệ đệ Nghịch Ngao của ta, rốt cuộc là ai!
Kim Ô Mẫu Hoàng vâng vâng dạ dạ, chỉ có thân phận nghe lời mà làm.
o0o
Đợi sau khi đám người Nghịch Long hoàn toàn bế quan, hô hấp của những người khác cuối cùng mới tự do trở lại, trên mặt tất cả đều viết một loại cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn.
Lúc này, cũng không có ai oán giận gì. Dù sao người chết không phải là bọn họ, hơn nữa trước mặt Nghịch Long đại nhân cường thế, bọn họ cũng không có bất cứ khả năng gì để oán giận.
Trảm Nhạc lau mồ hôi trên trán:
- Uy áp của Nghịch Long đại nhân, quá đáng sợ. Mẫu Hoàng bệ hạ, chúng ta tiếp theo nên làm thế nào?
Kim Ô Mẫu Hoàng không một chút do dự:
- Chuyện Nghịch Long đại nhân đã giao phó, phải xếp đầu tiên để làm. Nghịch Ngao đại nhân, chính là đệ đệ ruột thịt của Nghịch Long đại nhân, lần này lại bị người ta giết chết, chuyện này cần phải điều tra rõ ràng. Không tiếc bất cứ giá nào!
Trảm Nhạc cười khổ nói:
- Không phải nói những cường giả đó của Đại lục Thiên Huyền, đều trốn vào trong Thần Khí Mê Cung rồi sao? Chúng ta đi đâu điều tra chứ?
- Không phải cũng có người không vào Thần Khí Mê Cung sao?
- Đó là số ít, thuộc hạ đã điều tra qua, ngoài mấy nhóm người Tần gia và phụ thuộc Tần gia ra, những người khác đều không do dự tiến vào Thần Khí Mê Cung rồi.
- Tần gia, lại là Tần gia!
Kim Ô Mẫu Hoàng biết, đứa con thứ mười của mình trước kia có ân oán với Tần gia, còn Kim Ô Tộc đối với chủ nhân của Thần Tú Cung, trước nay cũng không có thiện cảm gì.
- Kiếm Nhiêm!
Trảm Nhạc vẫy vẫy tay.
Kiếm Nhiêm cẩn thận đi ra, lần này nó thật sự vô cùng may mắn. Chọn bảy khối thân thể, nó tưởng rằng bản thân lần này nhất định sẽ bị lựa chọn, không ngờ, lại có thể may mắn thoát khỏi kiếp nạn này.
- Trảm Nhạc đại nhân, có thuộc hạ!
- Tình hình của Tần gia, ngươi nắm rất rõ đúng không?
Kiếm Nhiên gật gật đầu:
- Ta và Tần gia đã giao thủ mấy lần, biết được một chút. Những người khác của Tần gia cũng bình thường, chỉ có Tần Vô Song đó là lợi hại. Hắn lợi hại nhất không phải là thủ đoạn thần thông của hắn, mà là tốc độ tiến bộ của hắn, phảng phất dọc đường đi, người khác đều là chậm rãi trèo lên từng nấc thang, còn hắn, lại trực tiếp bay lên. Tốc độ tu luyện, không phải biến thái bình thường!
- Ồ, những chuyện này trong tin tình báo đều có. Lần trước Thập Điện hạ đích thân tới Tần gia Vấn Đỉnh Sơn, không phá tan được phòng hộ sơn môn của Tần gia, chuyện này có hay không?
Kiếm Nhiên bất đắc dĩ thở dài:
- Thuộc hạ cũng cảm thấy kỳ quái, trước đây sơn môn Tần gia bị Tân Thiên Vấn công kích, một món vũ khí Chân Thần Đạo tầm thường chỉ hơi phát huy được một chút uy lực, đã gần như chắc chắn phá hủy được sơn môn của Vấn Đỉnh Sơn rồi. Lẽ ra, bản thân Thập Điện hạ còn siêu việt hơn những cường giả chí tôn Đồ Đằng Tộc, không đến mức tấn công không được chứ?
Khí Xung Tinh Hà
Tác Giả: Lê Thiên
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...