Khí Xung Tinh Hà
Tác Giả: Lê Thiên
Chương 806: Uớc chiến Đại Quang Minh sứ giả.
Nhóm dịch: black
Biên: NguyenDuy84
Nguồn: Vipvanda
Trong lúc Tần Vô Song la lên, thế nhưng thân hình cũng hoàn toàn không chậm, hai cánh chấn động, một đạo quang mang màu tím chợt xẹt qua bầu trời đêm, một tia lưu tinh giống như ánh sáng ngọc trong khoảnh khắc lóe lên.
Thân thể lóe lên một cái, đã phóng đến phía trên đài cao tại vị trí của Tần Thái Trùng.
- Đại sư huynh, thấy ngươi vẫn khỏe a!
Nhìn thấy Tần Thái Trùng thân lâm hiểm cảnh, thế nhưng lại vẫn có thể bình thản châm rượu mà uống như thế, Tần Vô Song không khỏi nở nụ cười.
Không thể không nói, chỉ tính phần bình tĩnh như thế này, những đệ tử Tần gia khác cũng không thể nào so sánh được.
Ánh mắt Tần Thái Trùng thâm trầm, chăm chú nhìn Tần Vô Song, sau đó đột nhiên ha ha cười to:
- Hảo tiểu tử, tiến bộ không ít a! Ngu huynh bây giờ không thể nhìn ra nông sâu của ngươi nữa rồi. Trong mười năm qua, ngoại giới vẫn mãi thịnh truyền tin tức ngươi ở Vô Tận Đông Hải gặp nạn, xem ra đây chỉ là tin vịt thôi.
- Đại sư huynh, ngươi như thế nào lại ở đây?
Tần Vô Song tò mò hỏi.
- Haizz, việc này nói ra rất dài. Ta ở tại Đại Quang Minh Thành, cũng ước chừng đã ba năm rồi.
- Ba năm?
Tần Vô Song thoáng rùng mình một cái.
- Đúng vậy, vốn dĩ là ta định đi bái kiến Thần Nông Tộc, lại không tìm ra cách nào cả, chỉ đành phải đến Đại Quang Minh Thành. Đại Quang Minh Thành này ở Thiên Hỏa Nam Cương có địa vị chẳng khác nào Thiên Đế Môn tại Hiên Viên Khâu cả. Ta vốn dĩ là muốn gặp Thành chủ tại Đại Quang Minh Thành, xem có cách nào để mà bái kiến Đồ Đằng cường giả hay không. Lại không nghĩ tới… Haizz…
- Tại sao?
Tần Vô Song trong lòng vừa động.
- Thiếu Hồng sư đệ, cùng với một nữ đệ tử của Thành chủ Đại Quang Minh Thành phát sinh chuyện tình cảm, bị Chấp Pháp Giả của Đại Quang Minh Thành tầm nã, giam giữ trong Đại Quang Minh Ngục, ngày ngày chịu cảnh địa hỏa dày vò thống khổ. Thân là đồng môn, ta đành phải nghĩ phương pháp để mà cứu hắn, gần như thành công rồi, thế nhưng lại gặp phải cường giả của Đại Quang Minh Thành…
- Cường giả?
Ánh mắt của Tần Vô Song lại hướng về phía dưới nhìn lại, khóe miệng bĩu ra một chút, nói:
- Chính là người vừa mới tới này?
Tần Thái Trùng nghiêm nghị nói:
- Vô Song, ngươi nhất định phải cẩn thận. Người này chính là Đệ nhất Sứ giả của Thành chủ Đại Quang Minh Thành, tu vi cực cao, chính là Hóa Thần Đạo bốn kiếp. Hắn đã thiết kế một đạo cấm chế ở bên ngoài tòa tửu lâu này, đã đem ta giam giữ trong này ba năm nay. Hắn còn nói, ngày nào mà ta có thể phá tan được đạo cấm chế này, đó chính là lúc ta khôi phục được tự do.
Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Giờ phút này, cấm chế đã được giải trừ rồi, Đại sư huynh, ngươi tự do rồi!
Tần Thái Trùng cẩn thận nói:
- Vô Song, không thể khinh địch!
Tần Vô Song bình tĩnh tự nhiên, tay áo phiêu phiêu, đứng trên chỗ cao, phảng phất như là một vị Thần linh hạ phàm vậy.
Một trận gió nhẹ nhàng thổi quét qua, bên trong bầu trời đêm có vô số những ảo ảnh giống như là từ bốn phương tám hướng mà đến. Những cái ảo ảnh này không ngừng ngưng tụ, trùng điệp, cuối cùng ngưng tụ lại thành một cái pháp thân cao đến hơn mười trượng. Toàn thân vật thể bằng lửa đỏ, mãi đứng ở phía trước gian lầu cao kia, toàn bộ thân hình, so với gian lầu cao này còn cao hơn một chút.
Đây chỉ là một cái ảo ảnh khí thế hùng hồn mà thôi, thế nhưng lại ẩn chứa Hỏa thuộc tính cực kỳ cường đại. Trong lòng Tần Vô Song cũng là hít một ngụm lãnh khí thật sâu.
Có thể đem lực lượng Thần đạo Hỏa thuộc tính phát huy lên đến tận cùng như thế này, ngưng kết thành một loại pháp thân cường đại đến như thế. Tu vi này, quả thật không hỗ là Hóa Thần Đạo bốn kiếp.
Chẳng qua, Tần Vô Song có thể dễ dàng phá hủy được cấm chế của hắn, tự nhiên cũng sẽ không bị một cái pháp thân dọa sợ, thần thái vô cùng thoải mái mà khoanh tay đứng nhìn.
Ánh mắt Tần Vô Song đột nhiên ngưng lại, lại nhìn thấy bên trong cái pháp thân tràn ngập ánh lửa kia, không ngờ lại có ẩn chứa một đạo thân ảnh. Cái đạo thân ảnh này, hiển nhiên chính là chân thân của đối phương.
Đem chân thân ẩn giấu bên trong pháp thân, loại thần thông như thế này, quả nhiên là không tầm thường.
- Đệ tử Tần gia, Tần Vô Song?
Một tia thanh âm lãnh khốc, giống hệt như một làn gió địa ngục băng hàn đến thấu xương, nhất thời thổi quét qua.
Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Các hạ là ai?
- Vô Song, người này chính là Đệ nhất Sứ giả dưới trướng của Thành chủ Đại Quang Minh Thành, Đằng Vân Trùng.
Tần Thái Trùng ở trong tai của Tần Vô Song nói thầm một câu.
Hiển nhiên, cái tên gia hỏa cũng có cùng tên chữ ‘Trùng’ này, khiến cho Tần Thái Trùng một sự kinh sợ rất lớn.
- Đằng Vân Trùng, ha ha, tên rất hay!
Tần Vô Song sang sảng cười:
- Người quang minh không nói lời hắc ám. Đằng Đại sứ giả, Tần Vô Song ta cũng không giấu đầu lòi đuôi.
Nói xong, Thần Tú Cung trong tay nhất thời giương cao, lớn giọng nói:
- Lúc trước ở Vô Tận Đông Hải, vì đạt được cây cung này, các cường giả của Cấm địa của Thần gần như dốc hết mà ra, chính là vì nó!
Thần Tú Cung này bị thần lực của Tần Vô Song thúc giục, câu động khí tức thiên địa, nhất thời có loại cảm giác thôn thiên thực địa mãnh liệt.
Bản thân Thần Tú Cung cũng không phải là phàm vật, bị khí thế của Tần Vô Song nhất thời thúc giục, lại tản mát ra một loại khí tức Thần đạo vô cùng mạnh mẽ, quang mang sáng ngời, phảng phất như có thể đem tất cả hào quang chung quanh cũng hoàn toàn áp chế đi hết.
Ngay cả Đằng Vân Trùng cũng không khỏi phải hít một ngụm lãnh khí, ánh mắt híp lại thành một cái khe, điềm nhiên nói:
- Không hỗ là Đệ nhất Thần cung thiên hạ. Tần Vô Song, xem ra ngươi cũng không hề sợ hãi chút nào sao?
Tần Vô Song thản nhiên cười nói:
- Không, Đằng đại sứ giả, có hứng thú nghe ta nói mấy câu không?
Đằng Vân Trùng hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói:
- Nếu như ngươi là nghĩ muốn dựa vào một cái lưỡi không xương dài ba tấc kia mà thuyết phục ta phóng thích đồng môn của ngươi, vậy thì ta khuyên ngươi hãy đừng mở kim khẩu thì tốt hơn.
- Ha ha… Ha ha ha…
Tần Vô Song bỗng nhiên ngửa mặt lên trời mà cười rộ một tràng dài, tràng cười này bay thẳng lên trời cao, hào khí ngất trời.
Đằng Vân Trùng nhìn thấy tràng cười kia của Tần Vô Song, ngược lại có chút không vui, kỳ quái hỏi:
- Ngươi cười cái gì?
Tần Vô Song nghiêm mặt nói:
- Tuy rằng ta tại Hiên Viên Khâu còn các ngươi ở Thiên Hỏa Nam Cương, không liên quan gì với nhau, nhưng cũng đều là trong thế giới võ giả, có một số suy nghĩ cũng là tương thông. Võ giả, ở lần đầu tiên gặp mặt, nghĩ đến chuyện muốn thuyết phục đối phương, dùng miệng biểu đạt, hiển nhiên là không có sức thuyết phục bằng dùng nắm tay để mà nói chuyện. Những lời này của ta, cũng không phải là muốn thuyết phục các hạ buông tha cho, mà là muốn đưa ra một cái đề nghị tương đối thú vị mà thôi.
- Sao?
Đằng Vân Trùng nhất thời nhận không ra ý tứ của Tần Vô Song, trầm giọng hỏi:
- Là đề nghị gì?
- Đơn giản mà nói, hai người chúng ta so đấu một trận. Nếu như ngươi thắng, Thần Tú Cung này của chúng ta, cùng với Xạ Nhật Tiễn phối hợp với Thần cung, nhất định sẽ đưa tặng cho các hạ.
Lời đề nghị này vừa nói ra, ngay cả Tần Thái Trùng cũng cảm thấy tiền đặt cược quả thật quá lớn, hắn nhịn không được mới túm lấy tay áo của Tần Vô Song, nhắc nhở nói:
- Vô Song, thực lực người này không thể khinh thường!
Tần Vô Song khẽ phất phất tay áo:
- Đại sư huynh, ta tự có quyết đoán!
Lời đề nghị này, đừng nói là Tần Thái Trùng giật mình, ngay cả Đằng Vân Trùng, cũng là nhịn không được hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn. Không thể không nói, lời đề nghị này của Tần Vô Song, rất có lực hấp dẫn.
Nhìn thấy Đằng Vân Trùng im lặng không nói, Tần Vô Song tiếp tục nói:
- Lúc trước nhiều Thần đạo cường giả như vậy, lao tới Vô Tận Đông Hải, cửu tử nhất sinh cũng muốn cướp đoạt vật ấy. Nếu như nói Đằng đại sứ giả không động tâm, tiểu đệ nhất định sẽ trong lòng cười nhạo người dối trá. Một hồi đặt cược này đối với các hạ chính là một cơ hội tốt, chỉ cần các hạ có thể thắng, vật ấy liền của ngươi.
Tần Vô Song vì để tăng thêm sức thuyết phục, lại giơ giơ lên Thần Tú Cung trong tay mình. Cây Thần cung kia ở trong bầu trời đêm tản ra quang mang sáng lóe như ánh sáng ngọc, có vẻ cảng thêm chói mắt.
Nếu như nói không động tâm, đó quả thật là chuyện dối trá. Đằng Vân Trùng cũng không phải là loại người thích che dấu ý tưởng chân thật của mình, trong mắt rốt cuộc cũng dâng lên một tia nóng bỏng.
Hắn như thế nào lại không rõ, Tần Vô Song này lấy Thần Tú Cung kia đưa ra làm tiền đặt cược, như vậy thứ mà hắn đưa ra để ứng cược, tất nhiên cũng phải là rất kinh người.
Tiền đặt cược này, Đằng Vân Trùng hắn có thể lấy ra được hay không, hay là cần phải lấy ra bao nhiêu?
Trong lúc nhất thời, lo được lo mất, Đằng Vân Trùng ngược lại cũng không vội mà mở miệng. Sau khi trầm ngâm một lúc thật lâu, Đằng Vân Trùng mới đưa ánh mắt đang liếc nhìn về phía Tần Vô Song mà thu hồi lại, ngữ khí ít nhiều có chút phức tạp:
- Thần Tú Cung… ngươi đưa ra cái loại tiền đặt cược như thế này, ta cũng không tìm ra được vật đặt cược ngang bằng với nó được. Hay là… Ta và ngươi tiến hành một hồi sinh tử quyết đấu đi, kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, như thế nào?
Tần Vô Song cười lạnh nói:
- Ở địa bàn của Đại Quang Minh Thành của ngươi, cùng ngươi tiến hành sinh tử quyết đấu, nếu như ngươi thắng, tự nhiên không sao, nhưng nếu như ta giết chết ngươi, liệu có ra khỏi được Đại Quang Minh Thành này hay không?
Đằng Vân Trùng hừ nhẹ một tiếng:
- Vậy theo như ý của ngươi, cần phải làm như thế nào? Ngươi muốn tiền đặt cược gì? Trước hãy nói ra xem.
- Rất đơn giản, vị đồng môn Tần gia của ta bị ngươi nhốt tại Đại Quang Minh Ngục kia, trả lại cho ta. Ở trong cảnh nội Thiên Hỏa Nam Cương, Đại Quang Minh Thành ngươi không được đụng đến chúng ta nữa. Đây chính là tiền đặt cược mà ta muốn.
- Chỉ như vậy?
Đằng Vân Trùng ngược lại cảm giác si ngốc ngơ ngác. Hắn vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị đối phương dùng sư tử há mồm rồi.
Thế nhưng cái điều kiện mà Tần Vô Song này nói ra, khiến hắn ngược lại sợ đến ngây người.
- Chỉ như thế thôi. Thế nào, chê nhiều à?
Tần Vô Song thản nhiên hỏi.
Đằng Vân Trùng ngược lại cảm thấy chần chờ. Hắn nghĩ rằng nếu như đối phương đem tiền đặt cược đề cao hơn một chút, ngược lại cảm thấy càng có cơ hội hơn. Nhưng đối phương lại yêu cầu thấp đến như vậy, khiến cho hắn không khỏi nghi ngờ, trong chuyện này có âm mưu gì hay không?
- Tần Vô Song, ngươi không phải là đang trêu đùa ta đó chứ?
Lông mi Đằng Vân Trùng nhướng lên, trừng mắt hỏi.
- Đằng đại sứ giả, nếu như ngươi cũng cảm thấy cái món tiền đặt cược này không công bằng, vậy thì ngươi có thứ gì tốt, lấy ra thêm vào cũng được. Nếu như tiền đặt cược không công bằng, tin tưởng rằng ngươi cũng sẽ cảm thấy băn khoăn.
Đằng Vân Trùng nói:
- Được, ta thật sự có một bảo vật!
Nói xong, Đằng Vân Trùng đem tay áo vung lên, một đạo kim quang pha trộn với bạch quang từ trong cánh tay áo hắn bay ra, một đạo quang mang từ trong hư không đón gió mà bay tới.
Chính là một gốc đại thụ màu vàng kim, ánh vàng rực rỡ phát ra quang hoa vô cùng lóa mắt.
- Vật này, chính là Thất Bảo Hoàng Kim Thụ, chính là Thái Cổ Cực Kim, ẩn chứa Thái Cổ Kim Mẫu. Đối với những tu luyện giả Thần đạo có Kim thuộc tính mà nói, uy lực của Thất Bảo Hoàng Kim Thụ này chính là không thể đánh giá hết. Đại Quang Minh Thành ta, những tu luyện giả Hỏa thuộc tính chiếm đến chín phần, bản thân ta cũng không phải thiên phú Thần đạo Kim thuộc tính, bởi vậy, vật này liền lấy ra làm tiền đặt cược, ngươi cảm thấy như thế nào?
Tần Vô Song cười cười:
- Những tiền đặt cược lúc nãy ta từng nói, cũng không phải ít a!
- Chuyện này đơn giản, chỉ là một tên tù phạm mà thôi. Ta có thể quyết định được!
Tần Vô Song ánh mắt lành lạnh, hỏi:
- Những lời mà Đằng đại sứ giả đã nói ra, có khi nào phủ nhận hay không?
Đằng Vân Trùng giận dữ nói:
- Một lời nói ra, tứ mã nan truy. Chẳng qua, ngươi hãy nói thử xem, làm sao mà đặt cược? Như thế nào để tính thắng thua? Mấy cái này cũng cần phải xác định rõ ràng.
- Chuyện này đơn giản. Chúng ta mỗi người đều đưa ra cho đối phương một cái nan đề. Đằng đại sứ giả đưa ra cho ta một cái nan đề, ta đưa ra cho ngươi một cái nan đề, ai có thể giải quyết xong trước cái nan đề của đối phương, kẻ đó sẽ là người thắng, như thế nào?
Đằng Vân Trùng vừa nghe xong, tảng đá trong lòng nhất thời thả xuống. Hắn cũng chính là đang lo lắng Tần Vô Song sẽ yêu cầu đối mặt quyết đấu. Đối mặt với một kẻ có được Thần Tú Cung, hơn nữa lại từng sáng tạo ra vô số chuyện thần thoại, Đằng Vân Trùng ít nhiều sẽ có chút kiêng kỵ. Loại kiêng kỵ này liền bởi vì hắn chính là một cường giả đã từng gặp nhiều biết rộng, bởi vậy bản thân hắn có một loại trực giác vô cùng đáng tin như thế.
Trong lòng hắn tuy rằng rất tự tin vào bản thân, nhưng mà những cường giả đi đến Vô Tận Đông Hải mà đuổi giết Tần Vô Song, cũng đều có cả những Hóa Thần Đạo cường giả sáu, bảy kiếp, cũng phải ngã xuống trong tay hắn, đành phải chết tha hương.
Đối với Tần Vô Song sau khi mất tích mười năm lại tái xuất giang hồ như vậy, Đằng Vân Trùng quả thật không dám có chút khinh thường. Dù sao Thần Tú Cung năm đó, uy danh thật sự là rất hiển hách, hiển hách ngất trời!
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (adf.ly/4EmoB)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...