Khí Xung Tinh Hà


Khí Xung Tinh Hà
Tác Giả: Lê Thiên

Chương 740: Nguy cơ của người nhà và đồng môn.

Nhóm dịch: black
Biên: NguyenDuy84
Nguồn: Vipvanda



Ánh mắt Thương Dạ khẽ lóe lên một tia quang mang kỳ dị, kinh ngạc nói:

- Bái kiến Tổ Long Tộc? Huynh đệ, chuyến đi đến Mộng Huyễn Thiên Trì vừa rồi, đệ đại xuất phong đầu, áp đảo Khương Quỳ của Quỳ Long Tộc khiến Đồ Đằng cường giả của Tổ Long Tộc đều không vui. Đệ đi bái kiến Tổ Long Tộc, e rằng không thuận lợi đâu.

- Đại ca, tiểu đệ phụng mệnh đi, cũng không còn cách nào khác. Nếu như Đồ Đằng cường giả của Hiên Viên Khâu can thiệp vào cuộc chiến với Thiên Đế Môn, Tần gia bọn đệ căn bản không thể chống đỡ nổi trong một thời gian ngắn. Cứu binh như cứu hỏa, đệ có hối hận cũng không còn cơ hội. Bất luận thế nào cũng phải khiến thế lực Đồ Đằng biết. Trước đây thế lực Đồ Đằng đã từng có ước định, không được can thiệp vào chuyện cuộc chiến của các thế lực thế tục.

Thương Dạ gật đầu nói:

- Cái này đương nhiên, các tộc trong Vô Tận Đông Hải đấu tranh với nhau, Tổ Long Tộc mắt nhắm mắt mở, không bao giờ can thiệp.

Nhếch nhếch khóe miệng, Thương Dạ lại nói:

- Không bàn bây giờ nữa, chúng ta về Vương phủ Bàn Long rồi tính sau. Có lẽ nhạc phụ đại nhân của ta sẽ cho đệ chút ý kiến.

Tần Vô Song gật đầu:

- Đại ca cứ an bài, tiểu đệ làm phiền rồi.

- Ha ha, nói gì khách khí vậy? Lúc trước nếu như không phải đệ trượng nghĩa tương trợ thì e là Thương Dạ ta đã trở thành oan hồn của Cửu Cung Phái rồi.

Tới Lạc Bảo Uyên, không còn cần phải bay nữa. Phi thuyền Bàn Long của bọn Thương Dạ tốc độ rất nhanh, hơn nữa còn tiện lợi và an toàn.

Ở Lạc Bảo Uyên, phi thuyền của Bàn Long Tộc chính là chiêu bài. Dọc đường kẻ nào định đến gây rối, nhìn thấy phi thuyền, ai cũng cung cung kính kính tránh sang một bên.

Trong thế giới Thú Tộc, sự sợ hãi với cường quyền trực tiếp hơn nhân loại nhiều. Cường quyền, có thể nói là tất cả!

Sau khi đến Vương phủ Bàn Long, Tô Mật với thân phận Công chúa của Bàn Long Tộc, đương nhiên có thể an bài một cách tốt nhất cho bọn Tần Vô Song và Mộ Dung Nhạn vào trong khách xá.

Không may là Long Đại Bảo lúc này không có mặt trong Vương phủ nên Thương Dạ và Tô Mật chỉ có thể tạm thời tiếp bọn Tần Vô Song.

Cũng may chuyến xuất hành lần này của Long Đại Bảo không quá lâu, mười ngày nửa tháng đã có thể quay về.


- Huynh đệ, đến Vương phủ Bàn Long rồi thì huynh đừng lo lắng gì nữa. Dù Thiên Đế Môn có biết huynh ở đây thì chúng cũng không dám làm gì đâu. Dám đến Bàn Long Tộc của ta gây chuyện, dù có là người của Thiên Đế Môn, đến kẻ nào giết kẻ đó, mắt không cần phải chớp.

Tần Vô Song nói:

- Đại ca, đệ liên hệ một chút người nhà và đồng môn.

Mặc dù trước khi rời Tần gia, Chưởng môn nhân đã bảo họ tốt nhất không được sử dụng Ngọc bài Truyền thức. Nhưng một là Tần Vô Song lúc nào cũng nhớ thương người nhà, hai là có những lời Thương Dạ nói, hắn cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Lấy ra Ngọc bài Truyền thức, Tần Vô Song bắt đầu liên hệ.

Đầu tiên là phụ thân Tần Liên Sơn, không thể liên lạc được.

Tiếp đó là sư phụ Truân Trung Trì của Tinh La Điện cũng không thể liên lạc được.

Tần Vô Song không khỏi giật mình. Đã xảy ra chuyện gì?

Ngọc bài Truyền thức này trừ phi bị phong ấn, nếu không dù có vượt qua Cấm địa của Thần cũng vẫn có thể sử dụng được.

- Đại ca, Lạc Bảo Uyên của mọi người có tiến hành phong ấn Ngọc bài Truyền thức không?

Thương Dạ cười nói:

- Phong ấn làm gì? Không có!

Tần Vô Song biến sắc:

- Vậy không đúng rồi. Sao đệ không liên lạc được với tộc nhân và đồng môn?

Mộ Dung Nhạn nghe thấy vậy, cũng giật mình, ân cần bước tới:

- Tần đại ca, liên lạc không được à?

Tần Vô Song ngưng trọng gật đầu:

- Đúng vậy, một chút tin tức cũng không có.

- Sau khi rời khỏi Vấn Đỉnh Sơn, huynh đã liên lạc qua chưa?

Mộ Dung Nhạn nói.

- Lúc đó, ta đã thông báo cho họ rời các quốc gia nhân loại, vào biên giới Vô Tận Đông Hải lánh nạn. Nếu tính toán thời gian, bọn họ hoàn toàn có thể đến kịp. Sau đó thì không liên lạc được nữa, cho đến tận hôm nay…

- Thiên Đế Môn không thể nhanh như vậy chứ? Hơn nữa trước đó bọn chúng cũng không biết huynh rời Vấn Đỉnh Sơn? Đợi bọn chúng biết rồi thì đã đủ thời gian để mọi người đến Vô Tận Đông Hải.


Mộ Dung Nhạn phân tích, cũng cảm thấy chuyện có gì đó không hợp lý.

- Huynh đệ, đệ nói tộc nhân và đồng môn của đệ vào Vô Tận Đông Hải lánh nạn?

Thương Dạ nghe thấy, thoáng giật mình, hỏi.

Tần Vô Song gật gật đầu:

- Đúng vậy!

Thương Dạ lại hỏi:

- Vậy đệ có thể xác định là họ rốt cuộc đã vào Vô Tận Đông Hải hay chưa?

Tần Vô Song lắc đầu:

- Cái này thì không rõ lắm. Để đệ nghĩ đã.

Thương Dạ gật đầu nói:

- Được, chuyện này không thể để chậm trễ. Đích thân ta sẽ đi với đệ. Tô nhi, muội ở đây với đệ muội, có được không?

Mộ Dung Nhạn chậm rãi lắc đầu:

- Thương Dạ đại ca, đệ cũng muốn đi cùng Tần đại ca.

Trong những thời điểm quan trọng này, Mộ Dung Nhạn không muốn để Tần Vô Song một mình đối mặt. Bất luận là cục diện thế nào, cô hy vọng, bên cạnh Tần Vô Song còn có cô, còn có cô gánh vác cùng hắn.

Nhẹ nhàng kéo cánh tay Tần Vô Song vào lòng, đôi mắt đẹp như tranh vẽ của Mộ Dung Nhạn lấp lánh quang huy mị nhân.

- Vậy thì cùng đi!

Thương Dạ cũng động lòng.

Bao Bao cùng Cô Đơn lúc này cũng không dám pha trò, biết sự tình có vẻ nghiêm trọng. Nếu như người nhà và đồng môn của Lão Đại mất tích thì đúng là không ổn thật. Đó là những người quan trọng nhất với Lão Đại, là cái vẩy ngược không nên chạm vào nhất.

Cũng may, biên duyên giữa Vô Tận Đông Hải và các quốc gia nhân loại lại chính là địa bàn của Lạc Bảo Uyên. Trong mảnh đất này, Bàn Long Tộc có tuyệt đối phân lượng.

Phi thuyền Bàn Long bay đi, mười ngày sau đã đến được biên duyên.

Thương Dạ đến ở nơi này cũng có vô số kỷ niệm. Hắn xâm nhập vào Vô Tận Đông Hải bằng đường này, vô tình được Tô Mật cứu mới có được cuộc sống như mơ ngày hôm nay. Bây giờ ngẫm lại, đúng là không thể tin nổi.


Nhưng mà, bây giờ không phải lúc để hoài niệm. Nhìn nét mặt ngày càng trở nên nghiêm trọng của Tần Vô Song, trong lòng cũng có chút lo lắng. Nếu như mất tích ở Vô Tận Đông Hải thì vấn đề đúng là nghiêm trọng rồi. Ai dám bảo đảm sẽ là cục diện gì.

- Nhạn nhi, ta qua bên đó xem sao.

Tần Vô Song và Mộ Dung Nhạn nhảy lên trên, lên hòn đảo mà lúc ban đầu cùng tộc nhân hẹn gặp.

- Nơi này có những dấu chân còn rất mới…

Tần Vô Song nói một câu với khẩu khí phức tạp, cẩn thận nhìn lại một hồi, sắc mặt cũng dần trở nên phức tạp.

- Là bọn họ, bọn họ đã tới Vô Tận Đông Hải rồi. Tin tốt là họ vẫn chưa bị Thiên Đế Môn bắt đi. Còn tin xấu là đến tận bây giờ vẫn chưa có dấu vết gì của họ.

Tần Vô Song trong lòng thoáng cảm thấy một tia bất an. Nếu như đã vào Vô Tận Đông Hải trừ phi gặp phải tình cảnh khó khăn, nếu không sao có thể không thôi động được Ngọc bài Truyền thức.

Thương Dạ và Tô Mật cũng lên đảo, quan tâm hỏi:

- Huynh đệ, sao rồi?

Tần Vô Song nói lại một lượt tình hình, nét mặt Thương Dạ cũng trở nên ngưng trọng:

- Nói như vậy, bọn họ rất có khả năng đã xảy ra chuyện ở Vô Tận Đông Hải.

Tần Vô Song nói:

- Gặp chuyện ở Vô Tận Đông Hải…

Thương Dạ xua xua tay:

- Huynh đệ, đệ đừng lo lắng, đây là Lạc Bảo Uyên. Nếu như họ không bị sóng thần nuốt chửng, không bị quái thú tập kích thì ta sẽ nói Tô Mật truyền thức cho tất cả các động phủ, các thủ lĩnh động phủ trong Lạc Bảo Uyên, bảo bọn họ hỗ trợ điều tra. Chắc chắn ở Lạc Bảo Uyên chúng ta có đủ tư cách này.

Thương Dạ và Tô Mật liếc nhìn nhau, Tô Mật quay về phi thuyền Bàn Long, khởi động Bàn Long Lệnh, lập tức truyền tin.

Trong nháy mắt, chủ nhân tất cả động phủ và lĩnh vực đều nhận được Bàn Long Lệnh.

- Huynh đệ, bây giờ, chỉ có thể chờ đợi thôi. Nếu như có tin tức gì bọn họ không dám không báo đâu.

Thương Dạ an ủi Tần Vô Song.

Tần Vô Song cũng đã bình tâm lại một chút nhưng vẫn chưa thực sự yên tâm. Vô Tận Đông Hải hung hiểm như vậy, nếu như nói xảy ra chuyện gì thật thì cũng chưa chắc.

Tu luyện giả các quốc gia nhân loại bây giờ mạnh nhất là Đại Điện chủ, Nhị Điện chủ và tỷ phu Đạt Hề Minh, tu vi đều đã tiếp cận Động Hư Cảnh.

Những người khác, bao gồm cả phụ thân Tần Liên Sơn và ba vị Điện chủ còn lại mới chỉ vào đến Luyện Hư Cảnh. Có thể nói, thực lực này ở các quốc gia nhân loại tuyệt đối quét ngang thiên hạ.

Hay ở những Châu thành bình thường của Hiên Viên Khâu đảm bảo cũng có được địa vị cao, nhưng so với các vị Phủ chủ hay cường giả của các thế lực tam lưu, nhị lưu thuộc Cấm địa của Thần thì chênh lệch là rất rõ ràng.

Cho nên, với thực lực thế này, ở Vô Tận Đông Hải, dù chỉ là khu vực biên cảnh thì cũng chưa thể chắc chắn an toàn mười phần.

o0o

Ba ngày đã trôi qua, vẫn chưa có tin tức gì cũng không có tình báo gì truyền tới.


Tần Vô Song càng thêm lo lắng.

Thương Dạ thì tích cực hơn, hỏi Tô Mật:

- Tô nhi, liệt kê tất cả các thế lực động phủ và lĩnh vực gần đây ra, để ta xem có những ai.

Tô Mật nói:

- Được, nếu như đám hỗn đản đó dám giở trò gì, bổn tiểu thư sẽ lột da chúng! Ngay cả người nhà của em chồng ta cũng dám ra tay, làm phản rồi!

Rất nhanh, liệt kê ngay ra một danh sách.

Một vạn dặm xung quanh hải vực này, có thể uy hiếp được người nhà Tần Vô Song có ba bốn nhà. Suy nghĩ cẩn thận một hồi, Tô Mật còn liệt kê thêm mấy thế lực quanh đó đủ khả năng uy hiếp.

Linh Ngao Đảo, Bách Chiến Đảo, Khiếu Nguyệt Đảo, Lưu Sa Lĩnh, Đại Thứ Động Phủ, Xích Minh Động Phủ, tổng cộng sáu nhà. Tô Mật liệt kê danh sách sáu nhà này, lại nói:

- Để ta phát thêm một lần Bàn Long Lệnh, để thủ lãnh của họ đều đến đây tập hợp, nghe ta thẩm vấn.

- Chị dâu, như vậy khó khăn cho tỷ quá.

Tần Vô Song nói với giọng áy náy.

- Vô Song huynh đệ, đây là đâu chứ? Mấy tên này nếu thực sự có liên quan đến họ, đệ nói phải làm thế nào ta sẽ làm thế ấy.

Tô Mật rất thoải mái.

- Chỉ mong mọi người không sao là được rồi, xử họ hay không, lúc ấy tính sau. Bọn họ đều là thế lực của Vô Tận Đông Hải, có địch ý với tu luyện giả ngoại lai cũng là đương nhiên.

Tần Vô Song cũng không phải là người không hiểu đạo lý. Đương nhiên, những lời này của hắn cũng chỉ để Tô Mật cảm thấy không bị mất mặt.

- Thủ lãnh của Khiếu Nguyệt Đảo, Xích Minh Động Phủ đều không có nhà?

Tô Mật lớn tiếng mắng:

- Chết ở đâu hết rồi? Nhưng thủ lãnh của bốn thế lực còn lại đều đã đến rồi.

o0o

Ở một nơi bí mật trên Khiếu Nguyệt Đảo, một tên tiểu đầu mục ung dung vắt chân chữ ngũ, hưởng thụ mỹ nhân Kình Ngư Tộc, cảm thấy cuộc sống không còn gì tuyệt hơn.

- Đảo chủ đại nhân, sao còn chưa quay về? Lần này, ta đã chuẩn bị cho ngài ấy một món đại lễ. Ha ha ha. Hy vọng Đảo chủ đại nhân có thể cho một chức Phó Đảo chủ.

Tên tiểu đầu mục nghênh ngang nói.

Mấy tên thủ hạ bên cạnh gật đầu lia lịa nịnh nọt.



Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (adf.ly/4EmoB)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui