Khí Xung Tinh Hà
Tác Giả: Lê Thiên
Chương 730: Miểu sát năm vị Trưởng lão.
Nhóm dịch: black
Biên: NguyenDuy84
Nguồn: Vipvanda
Trong Thiên Đế Môn, Trưởng lão Thiên Hồng đang bế quan, đột nhiên nhận được tin tức truyền thức, là do một thủ lĩnh tuần tra hộ pháp truyền đến.
- Trưởng lão Thiên Hồng, có người trong phân đội của ta phát hiện ra một số tình huống ngoài ý muốn, hình như nhìn thấy một linh thú Kỳ Diệu Huyền Cảnh ra vào sơn môn.
Trưởng lão Thiên Hồng mục quang lóe lên. Linh thú Kỳ Diệu Huyền Cảnh?
Trong lòng hắn nhất thời trở nên mừng rỡ. Hiên Viên Khâu mặc dù là Cấm địa của Thần nhưng cũng không phải là địa bàn mà Thú Tộc có thể hoạt động. Thần thú gần như có thể nói là tuyệt tích.
Linh thú cấp bậc Hư Võ Đại viên mãn đã rất hiếm gặp ở Hiên Viên Khâu rồi, nói gì Kỳ Diệu Huyền Cảnh.
- Ai phát hiện ra?
Trưởng lão Thiên Hồng hỏi.
- Là Vô Sầu phát hiện!
Trưởng lão Thiên Hồng suy nghĩ một lát, biết Tân Vô Sầu là một Đệ tử Trung tâm của Tân gia, thiên phú ở tầm trung trung nên lần này giao cho nhiệm vụ tuần tra.
- Dẫn hắn vào Thần Điện!
Trưởng lão Thiên Hồng đứng dậy, ánh mắt lộ rõ vài tia tha thiết. Linh thú Kỳ Diệu Huyền Cảnh. Nếu như có thể thu phục thì với Tân gia mà nói đúng là một tài phúc không bút nào tả xiết.
Bởi vì, linh thú Kỳ Diệu Huyền Cảnh chỉ cần được bồi dưỡng thích đáng, tuyệt đối có hy vọng vào được Thần đạo. Linh thú Thần đạo, sức chiến đấu mạnh hơn Thần đạo nhân loại cùng cấp gấp nhiều lần!
Cho nên, Trưởng lão Thiên Hồng trong lòng không khỏi nảy sinh một vài suy nghĩ:
- Nếu như có thể thu phục được con linh thú này thì sẽ tương đương với việc có thêm một đồng bọn. Tuyệt đối là một sự giúp đỡ lớn với con đường tu luyện sau này.
Bên trong Thần Điện, Trưởng lão Thiên Hồng và bốn vị Trưởng lão Động Huyền Cảnh đều đã có mặt đầy đủ.
Hộ pháp tuần tra dẫn theo Tân Vô Sầu đến trước cửa Thần Điện.
- Vô Sầu bái kiến năm vị Trưởng lão!
Tân Vô Sầu cẩn trọng nói.
- Vô Sầu, mau kể lại những gì ngươi nhìn thấy cho ta nghe.
Trưởng lão Thiên Hồng bình thản nói.
- Trưởng lão Thiên Hồng, sự việc là như thế này. Lúc đó, thuộc hạ đang đi tuần tra trong khu vực. Đến gần đống đá vụn, đột nhiên nhìn thấy có một thân ảnh chui ra từ rừng cây. Con linh thú nhìn thấy ngay đệ tử, đệ tử đang định gọi các đồng môn thì nó có vẻ như rất đề phòng, chui lại vào rừng. Sau đó, đệ tử không còn nhìn thấy nó nữa.
- Ồ?
Trưởng lão Thiên Hồng mi mục nhất động:
- Ngươi vẫn còn nhớ khu vực đó chứ?
- Đệ tử đương nhiên còn nhớ, nhưng tu vi của con linh thú đó mạnh hơn đệ tử rất nhiều nên đệ tử không dám đến gần.
Tân Thiên Hồng trầm ngâm nói:
- Đi xem sao!
Nói đoạn quay đầu nhìn bốn vị Trưởng lão:
- Bốn vị, nơi đó cách sơn môn chúng ta không xa. Linh thú Kỳ Diệu Huyền Cảnh không phải là tầm thường. Nếu như có thể hàng phục được nó, với Tân gia ta mà nói tuyệt đối có lợi!
- Trưởng lão Thiên Hồng, ở đây ngài là chủ sự, mấy huynh đệ chúng tôi đều nghe theo ý ngài.
- Được, vậy chúng ta cùng đi xem sao!
Tân Thiên Hồng đương nhiên không cảm thấy nghi ngờ, đệ tử của tông môn mình còn báo cáo quân tình giả sao?
Hiện nay mọi chuyện trong Thiên Đế Môn đều hết sức bình thường, trong ngoài đều có đệ tử tuần tra nên cũng không lo có người đột nhập.
- Vô Sầu, dẫn đường!
Tân Thiên Hồng lạnh lùng nói.
Một hàng người nhất thời phóng lên, rời khỏi Thần Điện, đi về phía khu vực mà Tân Vô Sầu chỉ. Trưởng lão Thiên Hồng cũng không muốn hưng sư động chúng bởi vậy ngoài năm vị Trưởng lão ra, chỉ có gã hộ vệ tuần tra và Tân Vô Sầu, tổng cộng bảy người.
Sau khi bọn Trưởng lão Thiên Hồng rời đi, Tân Vô Kỵ quay lại Thần Điện nhưng không nhìn thấy bóng dáng bọn Trưởng lão Thiên Hồng đâu, cảm thấy có chút kỳ lạ.
Vội vã đi tìm tên đồng tử tùy thân của Trưởng lão Thiên Hồng hỏi mới biết Trưởng lão Thiên Hồng đã rời đi.
Tân Vô Kỵ mặt mày đanh lại, thoáng giật mình, đột nhiên trong lòng cảm thấy hồi hộp một cách khó hiểu. Thần thức của hắn vô cùng cường đại, lại thêm nguyên thần được Ngưng Thần Chân Hồn Bảo Triện rèn luyện nên Thần hồn có thể nói là sắp tiếp cận được Thần đạo cường giả.
Bởi vì nguyên thần chi lực và Thần hồn chi lực tiếp cận nên mới khiến nguyên thần của hắn rời xa nhục thể, đào thoát, giữ lại được tính mạng. Giờ phút này, Thần hồn xuất hiện rung động này, theo trực giác mà nói, không phải chuyện gì tốt đẹp.
- Linh thú Kỳ Diệu Huyền Cảnh?
Tân Vô Kỵ lẩm bẩm:
- Trước sơn môn Thiên Đế Môn ta mấy tiếng trước xuất hiện linh thú Kỳ Diệu Huyền Cảnh?
Nghĩ đến đây, mục quang như điện, hỏi:
- Là ai mang tin tình báo đến?
- Là Vô Sầu sư huynh!
- Tân Vô Sầu?
Tân Vô Kỵ thì thào nhắc lại, mặc dù trong lòng hắn vẫn cảm thấy có vấn đề nhưng rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu thì hắn không biết.
Tân Vô Kỵ tuyệt đối không để bất cứ nghi ngờ nào trong lòng, thân ảnh nhất thiểm, cũng bay ra ngoài sơn môn. Tin tức Tân Vô Kỵ chết đi sống lại chỉ có tầng lớp hạch tâm của Thiên Đế Môn mới biết. Tân Vô Kỵ cũng không muốn làm lộ chính mình nên cố ý tránh khỏi mọi tai mắt của Tân gia.
Lúc này, bọn Trưởng lão Thiên Hồng đang ở bên ngoài, ba vị Trưởng lão chủ trì cấm chế của sơn môn đều không có mặt bởi vậy cấm chế tạm thời được mở ra.
o0o
Lại nói về bọn Trưởng lão Thiên Hồng lúc này đã ra khỏi sơn môn và tới được chỗ cánh rừng bí mật mà Tân Vô Sầu nói.
- Trưởng lão Thiên Hồng, là ở chỗ này. Lúc đó con linh thú chui ra từ đây rồi sau đó chạy trốn từ chỗ này, tốc độ rất nhanh.
Tân Vô Sầu cẩn trọng nói.
- Được rồi, ngươi tiếp tục đi tuần tra, tạm thời đừng tuyên truyền khắp nơi, giữ kín miệng. Biết chưa?
- Dạ, đệ tử hiểu!
Tân Vô Sầu cung cung kính kính đáp lời, quay người bỏ đi. Sau khi quay đi khóe miệng mới lộ ra một nụ cười quỷ dị.
- Bốn vị, các vị chia ra trấn thủ bốn góc. Ta vào tìm con linh thú đó.
Trưởng lão Thiên Hồng có thể khẳng định như vậy, vì trong mật lâm này có một luồng khí tức vô cùng cuồng dã. Không biết là linh thú gì nhưng đúng là tu vi của Kỳ Diệu Huyền Cảnh.
Bốn vị Trưởng lão đang định lên tiếng trả lời thì đột nhiên có một tiếng cười khẽ vọng ra từ mật lâm. Nơi này khá vắng vẻ nên tiếng cười dù khẽ vẫn rất âm vang.
Ngay lập tức, Trưởng lão Thiên Hồng và bốn vị Trưởng lão Động Huyền Cảnh còn lại cảm thấy rùng mình.
- Là người nào?
Năm người gần như hét lên cùng lúc.
Một đường kim quang đột nhiên từ trong rừng bắn ra, kéo theo một thân ảnh như thiên thần giáng lâm. Người này vẻ mặt lạnh lùng, toàn thân phát ra một luồng sát ý lạnh lẽo. Dù còn trẻ nhưng nhìn khuôn mặt trưởng thành đã biết, phải trải qua vô số kinh nghiệm chiến đấu mới ma luyện ra được khí chất này. Trong lòng Trưởng lão Thiên Hồng không khỏi cảm thấy run sợ.
Chỉ cần tân trang lại khuôn mặt, biến đổi thêm một chút khí chất là đã khiến năm vị Trưởng lão không nhận ra là ai. Trên thực tế, bọn họ căn bản không hề nghĩ theo hướng Tần gia.
- Tân Thiên Hồng, Tân Thiên Lạc, Tân Thiên Du…
Tần Vô Song đếm như đếm gia bảo, kêu lớn tên mấy vị Trưởng lão.
- Ngươi là ai?
Tân Thiên Hồng ánh mắt lạnh lẽo, hắn đã cảm nhận được có chút gì đó không bình thường, quay sang ra hiệu cho bốn vị Trưởng lão.
- Là người sẽ tiễn các ngươi!
Giọng nói của Tần Vô Song lãnh đạm, sát ý toàn thân đột nhiên lóe lên, một khí thế ngợp trời đột nhiên trào lên khiến bầu trời xung quanh dường như cũng tối sầm lại.
- Hừ, khẩu khí lớn quá!
Mấy vị Trưởng lão cười nhạt.
Bọn họ không phải đồ ngốc nên đương nhiên có thể nhìn ra người thanh niên này vẫn chưa vào được Thần đạo. Không có tu vi của Vô thượng Thần đạo mà dám đứng ở đây lớn tiếng, bọn họ đương nhiên cảm thấy buồn cười rồi.
- Bớt phí lời đi. Cho các ngươi một cơ hội. Lên hết đi!
Nhãn thần của Tần Vô Song như một con độc xà, quét qua mặt năm người với cái nhìn sắc lẹm.
Năm người nhất thời cảm thấy xương sống ớn lạnh. Trưởng lão Thiên Hồng quát lớn:
- Ngươi nghĩ là dùng phương pháp khích tướng này có thể khiến bọn ta chơi trò một chọi một với ngươi sao?
Nói đoạn ra hiệu cho bốn người còn lại, năm thân ảnh đồng loạt khởi động, thôi động năm đường ngũ quang, dồn hết toàn lực đánh úp Tần Vô Song.
Tần Vô Song cười vang một tiếng. Âm Dương Tử Vân Dực đột nhiên dang rộng. Âm Dương Tử Vân Dực căng lên trước gió, bật mạnh thân hình, bay lên hư không, kéo căng Thần Tú Cung. Gần như đồng thời, năm mũi Xạ Nhật Tiễn cùng bắn ra, như lưu tinh cản nguyệt vẽ lên bầu trời một đường vòng cung tuyệt đẹp.
- Đi chết đi!
- Cái gì?
- Là Tần Vô Song! Mau lui!
Liên tục những tiếng hô không ngừng. Đầu tiên là phẫn nộ, sau đó là nghi ngờ rồi sợ hãi. Đợi bọn chúng ý thức được bộ cung tiễn kim quang đó là cái gì thì đã quá muộn rồi.
Kim quang với tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy được hoàn toàn xé rách hư không, trực tiếp lao thẳng vào bọn chúng. Cái gì mà hộ thể cương khí, cái gì mà hộ thân giáp trụ, lúc này đều trở thành phù vân hết!
Năm tiếng nổ lớn vang lên thảm thiết biến nhục thể của năm tên Trưởng lão thành tro bụi, thậm chí ngay cả mảnh vụn cũng không có.
Dưới Thần đạo căn bản không có Thần hồn, cũng không có sự đãi ngộ được như Tân Vô Kỵ để có thể có được Ngưng Thần Chân Hồn Bảo Triện trước khi Thần hồn bỏ chạy.
Cho nên, từ lúc xuất thủ cho đến lúc chết, tất cả chỉ diễn ra trong thời gian một hơi thở và năm gã Trưởng lão đã mất đi tính mạng.
Tần Vô Song thuận thế nhất chiêu, thu hồi năm mũi Xạ Nhật Tiễn về, khóe miệng khẽ động đậy, bình thản nói:
- Tân gia, Thiên Đế Môn, ta đến đây!
Giọng nói lạnh lẽo của Tần Vô Song được Âm Dương Tử Vân Dực thôi động, như thần binh giáng thế, thứ phá thương khung, Thần Tú Cung mở đường, trực tiếp sát nhập Thiên Đế Môn.
Đột nhiên, Tần Vô Song trợn tròn mắt, nhìn thân ảnh đang thậm thà thậm thụt trước mặt, quát lớn:
- Nếu không muốn trở thành bia ngắm bắn thì cút ra đây cho ta!
Thân ảnh kia run rẩy, không dám trốn nữa, giơ cao hai tay bước ra từ rừng cây, hoa dung thất sắc, mặt đầy vẻ hoảng sợ.
- Ngươi là ai?
Tần Vô Song nhìn người nữ tử đang hoảng hốt, nhíu mày hỏi.
- Ta… ta là Nhược Bình Tiên Tử của Nga Mi Đạo Trường. Ta biết ngươi, ngươi là Tần Vô Song của Tần gia.
- Nhược Bình Tiên Tử?
Tần Vô Song biết Đại sư tỷ của Nga Mi Đạo Trường tên Nhược Bình Tiên Tử nhưng chưa bao giờ được gặp qua. Hắn mới chỉ gặp Nhược Xán Tiên Tử, Nhược Đồng Tiên Tử và Thủy Nhược Lan.
Còn người tên Nhược Bình Tiên Tử thì chưa gặp bao giờ. Nhìn bộ dạng cô ta lúc này không khỏi có chút hoài nghi:
- Cô là đệ tử của Nga Mi Đạo Trường sao lại chạy đến đây?
- Ta với Tân Vô Kỵ có tình duyên một đêm, không ngờ hắn lại táng thân ở Mộng Huyễn Thiên Trì, nên ta lén thu nhặt hài cốt của hắn, mang về Thiên Đế Môn. Ngoài ra, ta phụng lệnh sư phụ, đến Hiên Viên Khâu tìm ngươi.
- Tìm ta?
Khóe mắt Tần Vô Song lộ ra một tia sát ý:
- Sao ngươi nhận ra ta là Tần Vô Song?
- Lúc ngươi đại chiến cùng Tân Vô Kỵ, ta đã lén nhìn thấy, nên nhận ra Thần Tú Cung của ngươi!
Nhược Bình Tiên Tử vì muốn chứng minh bản thân, huơ huơ lệnh bài:
- Đây là lệnh bài của Nga Mi Đạo Trường!
Tần Vô Song liếc nhìn lệnh bài, không còn nghi ngờ thêm điều gì nữa, lạnh lùng hỏi:
- Ngươi tìm ta có việc gì?
- Đương nhiên là vì chuyện của Nhược Lan sư muội rồi. Nhược Lan sư muội…
Nhược Bình Tiên Tử ấp úng, không nói tiếp.
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (adf.ly/4EmoB)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...