Khí Xung Tinh Hà
Tác Giả: Lê Thiên
Chương 681: Thời khắc đỉnh phong.
Nhóm dịch: black
Biên: NguyenDuy84
Nguồn: Vipvanda
Tân Vô Kỵ không thể ngờ trong hư không tự nhiên ở đâu nhảy ra một người, hắn giật mình, chém kiếm hai nhát, tạo thành hai đạo khí lưu giao nhau thành hình chữ thập.
Lực tóm này khiến hư không tạo thành vô số những đường gợn sóng dữ dội, những tiếng nổ vang lên trong không khí cho thấy uy lực mạnh mẽ của nó không phải những kẻ tầm thường có thể so sánh được.
Tân Vô Kỵ cười lạnh:
- Ngươi là ai? Trợ thủ của tên tiểu tử Tần gia kia mời đến sao?
Thôn Thiên Lục Ngô lúc này vẫn trong hình dạng con người, tuy không trong hình dạng chân thân nhưng tu vi đã mạnh mẽ dị thường. Chỉ một đòn tóm đầu tiên đã khiến Tân Vô Kỵ phải chống đỡ khó khăn.
Một chiêu của Thôn Thiên Lục Ngô lập tức khiến Tân Vô Kỵ không còn sự xem thường trước đó nữa, ánh mắt nhìn Thôn Thiên Lục Ngô đầy cảnh giác.
Thôn Thiên Lục Ngô bình thản nói:
- Tiểu tử, ngươi càng phản kháng thì sẽ càng chết thảm. Nếu không muốn chịu khổ thì tốt nhất nên tự sát đi!
Tân Vô Kỵ dường như nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian, hắn cười nói:
- Thực lực của ngươi không tồi, nhưng ngươi tưởng rằng, chỉ dựa vào sức mạnh của chiêu vừa rồi là có thể khoác lác như vậy sao?
Thôn Thiên Lục Ngô không thích nói nhiều, tiến lại gần hai bước nói:
- Vậy thì ngươi nếm thêm vài chiêu nữa!
Thân hình dao động, tựa như lá sen rung rinh trong gió, bước chân di chuyển không lớn nhưng bỗng nhiên Thôn Thiên Lục Ngô như biến thành Thiên Thủ Quan Âm, vô số cánh tay ảo ảnh hiện ra, mỗi cánh tay đều có năm ngón!
Nhất thời, hàng nghìn ảo ảnh móng vuốt bao trùm trời đất, ào về phía Tân Vô Kỵ.
- Mạn Thiên Hư Thần Trảo!
Thôn Thiên Lục Ngô chưa dùng đến chiêu số, cả cơ thể bỗng phát sáng, vẽ ra một đường cong tuyệt mỹ lao về phía Tân Vô Kỵ.
Trong quá trình đường cong đó di chuển, cơ thể Thôn Thiên Lục Ngô bỗng vươn to ra, tứ chi giang rộng, thân hình biến lớn, hiện ra pháp tướng chân thân.
Chân thân của Thôn Thiên Lục Ngô vô cùng hung dữ, tạo hình giống sư tử, đầu lại hình rồng, nhìn có phần giống Kỳ Lân.
Dáng người lại rất linh hoạt, khi tấn công, đường cong xung kích được điều chỉnh một cách chuẩn xác nhằm thẳng mạng sườn Tân Vô Kỵ.
Tân Vô Kỵ thất sắc, giơ kiếm chắn trước ngực, ép ra mấy chục đạo kiếm khí kết thành lớp phòng ngự cách người mười trượng.
Thôn Thiên Lục Ngô có thể nói là tốc độ nhanh như chớp, chỉ loáng cái đã đến trước mặt Tân Vô Kỵ.
Thôn Thiên Lục Ngô gầm lên, hai bàn móng vuốt cào xé tan lớp phòng ngự bằng kiếm khí, linh lực bắn tung tóe, ánh sáng tỏa ra chói lòa giống như màn pháo hoa bắn trên bầu trời.
Lúc này Tân Vô Kỵ mới biết có lẽ con hung thú này vẫn là Linh thú Phong ấn của Tần Vô Song. Trong lòng thầm chửi rủa Tần Vô Song giảo hoạt che giấu vũ khí.
Con linh thú này chắc chắn cũng là Thông Huyền Cảnh đỉnh phong, hơn nữa sức chiến đấu không hề thua kém Tân Vô Kỵ hắn. Linh thú Phong ấn đến từ thời Thái cổ này thân chinh bách chiến, sự rèn luyện trong chiến đầu xuất sắc hơn Tân Vô Kỵ không biết bao nhiêu lần.
Cũng may, dù gì thì Tân Vô Kỵ cũng là Thông Huyền Cảnh đỉnh phong, chỉ do dự chốc lát, tay cầm thanh trường kiếm Thần đạo, không lùi lại mà lao lên chém xuống đầu Thôn Thiên Lục Ngô.
- Nghênh Phong Phách Lãng Trảm!
Đây cũng là tuyệt học của Tân Vô Kỵ, có thể điều động hoàn toàn sức chiến đấu của bản thân vào đòn kiếm này hình thành chiêu mạnh nhất!
Thôn Thiên Lục Ngô cười hắc hắc, thân hình đột ngột dừng lại, hai chân chạm đất tạo thành dáng nằm phủ phục, dáng người cong thành một đường tuyệt hảo.
Lông tóc toàn thân bỗng nhiên dựng đứng lên như gai, toàn thân như được cắm vô số ngân châm, ánh sáng lấp loáng.
Miệng há to, một đạo sức mạnh vô hình xuất phát từ đan điền Thôn Thiên Lục Ngô, nhanh chóng phun lên vòm miệng:
- Bí thuật thần thông, Thôn Thiên!
Grào!
Thôn Thiên Lục Ngô lúc này đã sử dụng thiên phú thần thông vốn có, Thôn Thiên!
Thần thông Thôn Thiên vừa được thi triển, sức hút mạnh mẽ như biến thành một cơn lốc xoáy lập tức không hề nể nang mà cuồn cuộn về Tân Vô Kỵ.
Nếu không phải Tân Vô Kỵ tâm chí kiên định, nửa đường bỗng linh quang lóe lên, có chút phòng bị, nếu không thì đã bị Thôn Thiên Lục Ngô hút vào.
Dù là vậy nhưng Tân Vô Kỵ vẫn có cảm giác đan điền rung chuyển, nguyên thần đã hơi dao động, không biết phải làm sao.
Bí thuật thần thông Thôn Thiên tuy không phá vỡ lớp phòng ngự của Tân Vô Kỵ nhưng đã khiến hồn phách hắn chấn động, nảy sinh một cảm giác sợ hãi.
Một khi cảm giác sợ hãi trước cái chết thì Tân Vô Kỵ không thể nào duy trì được sự trấn tĩnh một mười phần nữa!
- Lợi hại quá!
Tân Vô Kỵ lắc lắc đầu để tỉnh táo lại, lập tức phân tích tính thế. Trận chiến này Tần Vô Song có đến ba đầu linh thú, tuy Tân Vô Kỵ hắn còn vũ khí bí mật nhưng muốn thắng không phải dễ dàng.
Con linh thú Thông Huyền Cảnh đỉnh phong trước mặt đây quá khó nhằn. Bí thuật thần thông vừa thi triển, nếu không phải có khoảng cách đủ xa thì e là Tân Vô Kỵ đã bị hút vào trong bụng nó rồi.
Tuy con linh thú này không bằng Thần thú Bạch Hổ kia nhưng bí thuật thần thông mạnh mẽ như thế vẫn khiến Tân Vô Kỵ có cảm giác sợ hãi.
Tân Vô Kỵ suy nghĩ nhanh chóng, biết Tân Vô Kỵ dụ hắn đến đây quả nhiên là có vũ khí bí mật của hắn. Tân Vô Kỵ biết trận chiến hôm nay chỉ có năm phần thắng mà thôi.
Đối phó với một Tần Vô Song hắn đã chuẩn bị quá kỹ càng, lẽ nào Tân Vô Kỵ hắn lại phải liều mạng sao? Hắn nghĩ bụng:
- Xem ra phải thực hiện kế hoạch tấn công Tần gia rồi! Cứ để tên Tần Vô Song này thoải mái mấy ngày. Ngươi mạnh, có thể gọi ra linh thú Thông Huyền Cảnh đỉnh phong, vậy thì sao? Cũng giống như cái bao cát, to thì to đấy nhưng có thể chống lại được trận hồng thủy không? Không thể!
Nghĩ vậy, Tân Vô Kỵ lạnh lùng nói:
- Tần Vô Song, xem ra ngươi chỉ có bản lĩnh sai khiến linh thú bán mạng vì mình! Nếu ngươi có thể đỡ được ba mũi tên của ta mà không chết. Thần Đạo Quả là của ngươi, ta tuyệt đối không ý kiến gì, thế nào?
Tân Vô Kỵ dùng kế khích tướng.
Lẽ nào chút mưu kế đó mà Tần Vô Song lại không nhìn ra, đúng là nực cười, nhưng khẩu khí lại rất mệt mỏi nói:
- Tân Vô Kỵ, dù là bản lĩnh gì thì cũng là bản lĩnh. Trong thời khắc sinh tử cần đến bất cứ bản lĩnh gì ngươi có. Chỉ sợ ngươi không có bản lĩnh, hoặc là chỉ với chút bản lĩnh hiện nay thì ngươi chết chắc rồi!
Tân Vô Kỵ tim hơi thắt lại, dường như sau mỗi lần Tần Vô Song nói là hắn lại có dự cảm không lành, và lần này cũng vậy.
Đang chăm chú thì từ phía Tây bỗng tràn đến một thứ mùi tanh tưởi nồng nặc, tiếp đó, cả bầu trời như bị bao phủ bởi mây đen, một bóng đen khổng lồ đang giơ nanh múa vuốt lao tới.
Tân Vô Kỵ ngẩng lên nhìn, bất giác toát mồ hôi lạnh:
- Đây là cái gì vậy?
Bóng đen này chính là chân thân của Hắc Bối Huyền Xà! Thân hình tuy to lớn nhưng Hắc Bối Huyền Xà lại vô cùng nhanh nhẹn, linh hoạt.
Xoẹt, xoẹt, xoẹt! Cái đuôi to lớn quất liên tiếp ba đạo khí thế sắc như đao quang về phía Tân Vô Kỵ.
Tân Vô Kỵ không dám chậm trễ, thân thể nhẹ nhàng khéo léo tìm được một lỗ hổng trong không gian mà tránh đòn.
Ba đòn đuôi không có hiệu quả, Hắc Bối Huyền Xà lại há cái mồm lớn phun ra màn sương độc dày đặc.
Tân Vô Kỵ không biết nó là cái thứ gì, nhưng nhìn đáng sợ như thế, Tân Vô Kỵ hắn cũng không muốn bị dính phải. Thực lực mạnh không có nghĩa là có thể kháng được độc tính!
Độc khí của Hắc Bối Huyền Xà đã chặn đường rút lui phía trên không gian của Tân Vô Kỵ!
Hắn đành liên tục hạ độ cao, mắt nhìn tứ phía, trường kiếm tấn công Tử Đồng Kim Ngưu và Phần Thiên Bạo Hổ, miệng quát:
- Cút ra!
Đối mặt với một Tân Vô Kỵ liều mạng, Tử Đồng Kim Ngưu và Phần Thiên Bạo Hổ luôn tránh sự đối diện trực tiếp với Tân Vô Kỵ, mà chúng dùng chiến thuật du kích để khống chế Tân Vô Kỵ.
Đến lúc này Tân Vô Kỵ đâu thể không biết mình đã rơi vào trùng vây, bị thủ hạ của Tần Vô Song bao vây hết đường rồi.
Trong số các linh thú, chỉ có Thôn Thiên Lục Ngô và Hắc Bối Huyền Xà mới đủ hình thành sức uy hiếp đến Tân Vô Kỵ. Nay Hắc Bối Huyền Xà nắm giữ bầu trời, chặn đường thoát của Tân Vô Kỵ. Còn dưới mặt đất, lấy Thôn Thiên Lục Ngô làm chủ công cùng với Tử Đồng Kim Ngưu và Phần Thiên Bạo Hổ phụ trách tấn công bốn phía.
Chiến thuật này nói thẳng ra là kiểu thập diện mai phục, biến Tân Vô Kỵ thành cái nhân, bốn phương tám hướng đều bị bao vây.
Tân Vô Kỵ tuy lợi hại nhưng lúc này cũng đã luống cuống. Hắn biết một khi đám linh thú này khống chế được Tân Vô Kỵ hắn, Tần Vô Song dùng Thần Tú Cung tập kích sau lưng, dù không giết được Tân Vô Kỵ thì cũng khiến hắn trọng thương. Khi đã bị trọng thương, Tân Vô Kỵ đơn thương độc mã rất dễ rơi vào tình cảnh bị vây đánh đến chết.
Vì thế Tân Vô Kỵ quyết định, nhất định phải rút lui! Trận chiến này không có cơ hội thắng!
Tân Vô Kỵ vung kiếm lên múa, Long Lân Giáp mày xanh được khởi động, bất chấp tất cả lao xuống lòng đất. Nếu bốn bề đều bị bao vây thì lòng đất là con đường chạy thoát tốt nhất, cũng là cách tốt nhất để tránh Thần Tú Cung tập kích.
Bay trên trời hay đi trên mặt đất đều để lộ thân hình. Vì thế Tân Vô Kỵ quyết định dùng Địa Hành Thuật để chạy trốn!
Tân Vô Kỵ đáp xuống mặt đất, mừng thầm, vận đủ sức mạnh tiềm phục dưới lòng đất. Tần Vô Song đột nhiên bắn ra từ trong hư không, khóe miệng lộ ra một nụ cười quái dị, tay ném ra một vật, một luồng sáng vàng bao trùm toàn bộ mặt đất.
Lạc Địa Truy Tông Ấn!
Một trong sáu món bảo vật mà Lỗ Tiên Lâu để lại. Không những có thể truy tông kẻ dùng Địa Hành Thuật mà còn có thể nâng cao trọng lực lên gấp mười lần!
Trọng lực tăng lên gấp mười lần khiến sức mạnh của Tân Vô Kỵ dưới lòng đất tụt giảm mạnh. Hắn đã cảm thấy điều gì đó không hay.
- Thôn Thiên, Hắc Bối, Tử Đồng, Phần Thiên hãy sẵn sàng, trò chơi cuối cùng!
Tần Vô Song cười điềm tĩnh, giương Thần Tú Cung lên.
Lúc này, trận chiến đã đến thời điểm quyết định thắng bại!
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (adf.ly/4EmoB)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...