Khí Xung Tinh Hà
Tác Giả: Lê Thiên
Chương 482: Một đường sinh cơ.
Nhóm dịch: black
Biên: NguyenDuy84
Nguồn: Vipvanda
Con chim lớn này rõ ràng là linh thú bị phong ấn trên linh phù. Phần lớn đều là linh thú khôi lỗi.
Linh thú khôi lỗi không phải để chỉ những con khôi lỗi không có sinh mệnh, mà thần thức của những con linh thú này đã bị kẻ phong ấn đoạt lấy và thay thế bằng một thần thức phục tùng mười phần khác, khiến chúng chỉ có thể phục vụ cho riêng người sử dụng linh phù, không xảy ra bất cứ sự phản kháng nào hết.
Tần Thời Tốn chỉ vào con đại điểu, mỉm cười nói:
- Con Hỏa Vân Phượng này có thể đưa các ngươi vượt qua Cuồng Diễm Nhai. Đi theo ta, chàng trai trẻ.
Tần Thời Tốn đưa bọn Tần Vô Song một lần nữa đi sâu vào sơn động, không biết phải qua bao nhiêu ngã rẽ, cuối cùng cũng thấy một lối ra nho nhỏ nằm ngay trên lưng chừng núi.
Kết cấu của sơn động này có những điểm rất giống với sơn động trong khe núi Đại Thương Sơn. Nếu như không cảm thụ cẩn thận lại vài lần thì bản thân Tần Vô Song cũng có chút hoài nghi không biết Kê Quan Sơn này có phải là Đệ tứ hoàn của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận hay không.
- Nhìn thấy lối ra kia chứ? Đợi một chút, con Hỏa Vân Phượng sẽ đưa các ngươi rời khỏi đây. Nhớ là nhất định phải đợi ta quay về đến thạch lâm của Cuồng Diễm Nhai thì lúc ấy các ngươi mới được rời đi. Nếu không, các ngươi sẽ không thể qua được tai mắt của bọn chúng, chỉ khi dùng ta để thu hút sự chú ý, các ngươi mới có hy vọng thoát đi.
- Tiền bối, thế sao được?
Bảo Tần Vô Song dùng tính mạng của người khác để yểm trợ cho mạng sống của mình, những chuyện như thế này hắn không thể chấp nhận.
- Đây là mệnh lệnh, nếu như ngươi còn thừa nhận mình là con cháu Tần gia thì nhất định phải chấp hành.
Ánh mắt Tần Thời Tốn kiên định và chấp nhất, quyết không để cho Tần Vô Song có bất cứ phản bác gì.
- Tiền bối, không lẽ chúng ta không đủ khả năng để chiến đấu với bọn chúng sao?
Bản thân hắn cũng thấy bỏ đi như thế này thật không đủ nghĩa khí.
Tần Thời Tốn nét mặt nặng nề, lắc đầu dứt khoát:
- Ba người các ngươi đều chỉ là Luyện Hư Cảnh cường giả, bất cứ ai trong bọn chúng cũng đều có thể là sức ép rất lớn đối với các ngươi. Hai kẻ cầm đầu của bọn chúng đều là cường giả cấp bậc Hư Võ Đại viên mãn cả, cơ hội vào hang bắt hổ lại càng ít, chỉ có ba người, các ngươi nghĩ rằng thực lực của ba người các ngươi đủ để chiến đấu sao?
Tần Vô Song im lặng, không thể không thừa nhận. Nếu như nói tác chiến thì chẳng khác gì lấy trứng chọi đá, căn bản không có cơ may chiến thắng. Dù có dùng cả thần binh lợi khí như Thần Tú Cung.
Hư Võ Đại viên mãn đối với Tần Vô Song bây giờ mà nói, thật đúng là cách biệt một trời một vực.
- Tiền bối, nếu như trong tay người có một món Thần khí thì cũng không thể đánh lại được bọn chúng sao?
Hắn đột ngột hỏi. Tần Thời Tốn cười khổ sở:
- Thần khí, cái này thì không cần phải thảo luận thêm nữa. Thứ nhất, chúng ta không có Thần khí, thứ hai, dù có trong tay Thần khí lợi hại nhất thì giờ này khắc này cũng vô dụng, vì nguyên thần của ta đã bị phá vỡ, không đủ lực để chiến đấu.
Tần Vô Song thấy chán nản lắm. Hắn biết, Tần Thời Tốn tiền bối đã lựa chọn hi sinh, biết là như thế nhưng bảo hắn bỏ lại Tần Thời Tốn mà đi vẫn là một lựa chọn khó khăn.
- Chàng trai trẻ, đi đi. Nếu như bọn chúng không đánh nát thi thể ta, nếu như sau này các ngươi vẫn còn quay lại Kê Quan Sơn thì hãy đưa tro cốt ta về Thiên Đế Sơn. Nếu không thì hãy mang sợi dây chuyền và búi tóc này chôn xuống tổ mộ thay ta.
Nói đoạn, Tần Thời Tốn hóa chưởng thành đao cắt một đoạn tóc trịnh trọng giao lại cho Tần Vô Song:
- Nhớ kỹ, sự do dự của ngươi sẽ làm ảnh hưởng đến những gì ta dặn dò. Ta hy vọng, sau khi nhận được tín hiệu, các ngươi sẽ rời đi mà không quay đầu nhìn lại.
Rồi vỗ vỗ vào vai Tần Vô Song nhanh chóng quay lưng đi vào sơn động. Vẫn cái dáng lom khom cũ, dù bước chân đã có phần mệt mỏi nhưng tuyệt nhiên không nhìn thấy dù chỉ một chút chần chừ, do dự trong bóng dáng và bước chân ấy. Đây là một kiểu bình tĩnh rất oanh liệt, một sự khẳng khái không cần lên tiếng.
Đây chính là là sự coi thường cái chết mà người ta hay nói! Bước chân Tần Thời Tốn bình thản như đang trở về nhà vậy.
Nghĩ đến đây, đột nhiên trong lòng Tần Vô Song lại bị một hành động nho nhỏ, một lời dặn dò vô tình tiết lộ của hắn mà cảm nhận được tình cảm sâu nặng đến chết với gia tộc Tần gia.
Bao Bao và Cô Đơn cũng trở nên rất kỳ lạ, không nói một câu nào. Hai kẻ này thường ngày vẫn thích tranh cãi, thích luyên thuyên trêu chọc nhau bây giờ cũng im lặng đột ngột. Mặc dù thân là Thú Tộc nhưng phong độ của Tần Thời Tốn xứng đáng để bọn họ bội phục.
- Lão Đại, đừng nghĩ nữa. Tần Thời Tốn tiền bối đã tặng cơ hội cho chúng ta thì chúng ta không thể bỏ qua. Nếu không, sau này sao có thể hoàn thành được những lời dặn dò của tiền bối? Nếu như huynh muốn làm điều gì đó cho Tần Thời Tốn tiền bối thì hãy cất hết đau thương vào lòng. Có thể, chuyện mang tro cốt về tổ mộ Tần gia chỉ là một tâm nguyện nhỏ. Nếu Lão Đại có thể khiến Tần gia phục hưng, ta tin rằng đó mới chính là sự an ủi lớn nhất dành cho tiền bối.
Đừng xem thường, Bao Bao nhìn thế thôi nhưng đầu óc rất linh hoạt. Những đạo lý này, Tần Vô Song đương nhiên cũng biết nhưng được Bao Bao khai đạo tâm trạng của hắn trở nên sáng sủa hơn rất nhiều, mọi lo lắng gần như tan biến hết.
Hắn phải thừa nhận, Bao Bao nói cũng có lý. Bây giờ nếu chỉ đắm chìm trong bi thương là đã cô phụ Tần Thời Tốn tiền bối rồi. Nguyên thần bị phá vỡ, Tần Thời Tốn tiền bối rõ ràng sớm đã chuẩn bị tâm lý đón nhận cái chết.
- Các con cháu yêu quý, đang tìm gì vậy?
Giọng nói của Tần Thời Tốn âm âm vọng ra từ khe núi, vang vọng dị thường.
Nhưng âm thanh vang vọng này lại khiến trái tim Tần Vô Song nhói đau như bị kim đâm vậy. Đây chính là cách Tần Thời Tốn nhắc nhở bọn họ đồng thời cũng để thu hút sự chú ý của kẻ địch, mở giúp họ cơ hội thoát thân. Đúng là tiếng gọi này vừa vang lên, quả nhiên tất cả kẻ thù cùng áp sát quây mấy vòng xung quanh Tần Thời Tốn.
- Tần Thời Tốn, lần này xem ngươi chạy đi đâu!
Khẩu khí Ô Lực Hổ đầy vẻ bất thiện.
Tần Thời Tốn bật cười ha hả:
- Cháu ngoan, lão gia có bao giờ nói là sẽ bỏ chạy đâu. Chưa giết đủ đám hỗn tạp các ngươi, ta sẽ không đi đâu hết.
- Giết chúng ta?
Ô Lực Hổ cười nhạt nói:
- Dựa vào chút lực tàn không chịu nổi một cơn gió của ngươi sao? Ta nói lại lần cuối, đưa đồ vậy ra đây!
Tần Thời Tốn ung dung chỉ xuống Cuồng Diễm Nhai:
- Nhìn thấy không, đồ vật ở dưới đó, có gan thì nhảy xuống mà lấy.
Yến Thanh Vân lạnh lùng:
- Tần Thời Tốn, đủ rồi! Đừng có diễn trò nữa. Dù ngươi có che giấu thế nào thì cũng không thay đổi được sự thật là nguyên thần của ngươi đã bị phá vỡ, ngươi sao còn đủ sức xuống được dưới đó!
Tần Thời Tốn thản nhiên nói:
- Ta nói sẽ đưa ra bao giờ. Đưa các ngươi đến Cuồng Diễm Nhai của Kê Quan Sơn này là để chọn giúp các ngươi một nấm mộ thiên nhiên mà thôi.
- Chết đến nơi còn rồi mà còn già mồm!
Ô Lực Hổ chỉ dám lớn tiếng thế thôi chứ cũng không dám làm việc tùy tiện. Mặc dù nguyên thần của Tần Thời Tốn đã bị phá vỡ, không còn thực lực để uy hiếp bọn chúng nữa nhưng nếu bảo hắn xung phong đánh trận đầu thì hắn tuyệt đối không muốn làm. Dù sao Lôi Đình Tông của hắn cũng chỉ là nhận lời giúp Thiên Phạt Sơn Trang lấy lại đồ mà thôi.
Đương nhiên, tru sát đệ tử Tần gia đối với Lôi Đình Tông mà nói luôn là một chủ đề hấp dẫn, một chủ đề có thể khơi gợi lòng nhiệt tình của bất cứ đệ tử Lôi Đình Tông nào.
Tần Thời Tốn xòe tay, hai luồng linh phù như hai con rồng lớn lao ra từ hai ống tay áo hắn, bay vọt lên không trung rồi hợp lại thành một cơn lốc lớn, gào rít bốn phía cuốn bụi đá tung mù mịt.
Linh phù này không hề đơn giản, Phong thuộc tính vừa được phóng xuất đã lập tức bùng nổ, gần như ngay lập tức bao phủ toàn bộ thạch lâm.
Không ít thạch sơn cũng phải lay động theo thậm chí một một số còn bay rào rào trong không gian, va đụng tứ tung.
Thạch sơn phi động, cả Cuồng Diễm Nhai như sôi lên sùng sục với khí thế điên cuồng như địa động sơn diêu, thiên băng địa tồi.
- Ha ha, Thiên Phạt Sơn Trang, Lôi Đình Tông, hôm nay đại gia ta sẽ thôi động hỏa sơn của Cuồng Diễm Nhai này, ta và đám con cháu hai tông các ngươi sẽ cùng nhau táng thân trong ngọn lửa này!
Tần Thời Tốn cười lớn, khẩu khí tràn ngập sự điên cuồng.
Đám người kia ngỡ ngàng kinh ngạc, nhất loạt bay lên cao, rõ ràng là đã bị uy lực của Tần Thời Tốn làm cho hoảng sợ.
Yến Thanh Vân và Ô Lực thì ngược lại, không hề tỏ ra sợ hãi mà biến mất giữa những ngọn cuồng phong, tiếp tục múa may binh khí, lập tức hình thành vài tia lưu quang công kích trực tiếp bắn thẳng vào người Tần Thời Tốn.
- Đi!
Tần Vô Song thúc động con Hỏa Vân Phượng gần phóng ra khỏi sơn động gần như cùng lúc với khoảnh khắc Tần Thời Tốn bật cười lớn.
Cái nóng như ngấm vào tận xương cốt họ, mỗi tấc da thịt đều bị cái nóng vô tình khảo nghiệm, tàn phá.
Phải biết rằng, đây mới chỉ là lưng chừng vách núi, Hỏa Vân Phượng cũng không bay lên cao mà lượn một vòng về phía Đông rồi mới rời khỏi Cuồng Diễm Nhai.
Bốn luồng lưu quang như bốn vì sao rơi, tất cả cùng dồn về phía cơ thể Tần Thời Tốn.
Ầm!
Kim quang bắn ra tứ phía, thân thể Tần Thời Tốn mặc dù cũng có linh phù hộ thân nhưng vì bị bốn luồng lưu quang tấn công cùng lúc nên công kích vừa nổ, kim quang liền vỡ nát, lực phòng ngự của linh phù cũng nhất thời biến mất. Lực phòng ngự bị phá vỡ, với tình trạng thân thể hiện nay, Tần Thời Tốn căn bản không đủ sức triệt tiêu hợp kích cuồng dã này.
Chỉ nghe thấy nổ ầm một tiếng lớn, thân thể Tần Thời Tốn tan thành nhiều mảnh như một tấm gương vỡ, mảnh vụn bay khắp nơi.
Yến Thanh Vân và Ô Lực Hổ lúc này lúc này đang lơ lửng trên không trung cùng cảm thấy nhẹ nhõm. Chết rồi, cuối cùng cũng chết rồi, Tần Thời Tốn chết rồi. Cuối cùng hắn cũng không thể tiếp tục uy hiếp bọn chúng được nữa.
Nhưng ngay lập tức đồng tử của đám cường giả của Thiên Phạt Sơn Trang đột ngột co lại, cùng chỉ tay về phia Đông, nơi ấy, một bóng đen vừa kịp mất hút trên bầu trời.
- Yên Trưởng lão! Kia là cái gì?
- Có kẻ chạy trốn! Không lẽ là đồng đảng của Tần Thời Tốn?
Ánh mắt của Yến Thanh Vân và Ô Lực Hổ lập tức bị chấm đen đó hấp dẫn. Dù không muốn nhưng bọn chúng cũng phải giật mình kinh ngạc bởi tốc độ cực nhanh của chấm đen đó.
- Đuổi theo!
Suy nghĩ đó gần như xuất hiện trong đầu Yến Thanh Vân và Ô Lực Hổ cùng một lúc, hai bóng người lao nhanh trong không trung như hai con phi ưng chuẩn bị tấn công con mồi.
Hai tay Ô Lực Hổ vừa vung một cái liền xuất hiện ngay một bộ cung tiễn, hắn quay sang nói với Yến Thanh Vân:
- Vân huynh, giúp ta một tay.
Bọn chúng biết lúc này kẻ thù đã bay quá xa, lại thêm địa hình xung yếu lồi lõm thất thường của Cuồng Diễm Nhai, e rằng muốn đuổi cũng khó. Chỉ có tấn công tầm xa, hai người cùng hợp lực lại thì mới có hy vọng lưu lại được đối phương!
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (adf.ly/4EmoB)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...