Khí Xung Tinh Hà
Tác Giả: Lê Thiên
Chương 469: Thần Chỉ Sơn.
Nhóm dịch: black
Biên: NguyenDuy84
Nguồn: Vipvanda
- Mục tiêu là chúng ta?
Bao Bao ngẩn ra rồi hiểu ra ngay lập tức:
- Đúng rồi, bây giờ tất cả tán tu của Bài Sơn Phủ đều biết chúng ta có một bộ cung tiễn vô cùng lợi hại. Xem ra khẩu vị của tên họ Tô đó cũng không nhỏ đâu.
Cô Đơn đang định mở miệng mắng, đã bị Tần Vô Song giơ tay ngăn lại. Biểu hiện của Tần Vô Song không tức giận cũng chẳng có chút sợ hãi, tất cả chỉ là một vẻ thong dong, bình thản.
- Đừng đứng đây chuyện phiếm nữa, Tô Tổng quản đã tìm ra chúng ta, có nói chuyện trời đất này nọ thì cũng là thừa. Thế cục hôm nay, chúng ta không thể đi nổi.
Đây không phải là những lời nói hăm dọa, nếu so sánh tốc độ ngự không phi hành của họ với tốc độ của Hóa Hư Cảnh cường giả thì khẳng định không thể thắng nổi.
Quan trọng hơn, Tô Tổng quản thi triển Phụ Đồng Thuật vô cùng huyền ảo trên người bọn họ. Dù bọn họ có thay đổi hình dạng thì cũng hoàn toàn uổng công. So tốc độ đã không bằng, thay đổi diện mạo cũng không được. Vậy sự lựa chọn dành cho họ chỉ có một, đó là phải chiến! Tử chiến!
Tần Vô Song nét mặt kiên quyết, mở miệng nói:
- Tô Tổng quản không truyền tin tức này ra ngoài, mặc dù là hắn ích kỷ, nhưng với chúng ta mà nói đây lại là một chuyện tốt. Chí ít, nếu như chúng ta có thể tiêu diệt Tô Tổng quản thì sau này sẽ miễn trừ được rất nhiều hậu họa!
- Lão Đại, vậy chúng ta sẽ đấu với chúng! Hóa Hư Cảnh thì đã sao? Ta không tin ba huynh đệ ta lại không giết được chúng! Lão Đại, chỉ cần huynh lợi dụng tốt Thần Tú Cung thì chúng ta vẫn còn đường thắng!
- Bây giờ, kế hoạch duy nhất của chúng ta chính là Thần Tú Cung!
Tần Vô Song trầm ngâm:
- Lão Nhị, Lão Tam, trận chiến này chúng ta phải dùng sách lược mới mong chiến thắng.
- Lão Đại, sách lược gì?
Bao Bao và Cô Đơn cùng hỏi.
Tần Vô Song phân tích nói:
- Giả sử bọn chúng đã đoán ra thân phận của ta thì nhất định sẽ biết ta có Thần Tú Cung và sẽ đề phòng ta hơn rất nhiều. Vì vậy, trận chiến này chúng ta nhất định phải dùng tới sách lược. Bao Bao, Cô Đơn, nếu như để hai đệ dùng Thần Tú Cung thì hai đệ có đủ tự tin bắn chết Tô Tổng quản không?
Bao Bao và Cô Đơn quay sang nhìn nhau. Bọn họ đều rất hiểu khả năng của mình, nếu như giao một binh khí chưa từng quen biết vào tay bọn họ thì khẳng định sẽ không thể dùng được tốt như Lão Đại. Mặc dù tu vi của bọn họ còn cao hơn Tần Vô Song một chút. Hai người này dù sao cũng biết tự lượng sức mình.
Bao Bao cười khổ sở nói:
- Lão Đại, huynh và Thần Tú Cung kết hợp với nhau từng ấy năm, hơn nữa không ngừng dung hợp, Thần Tú Cung gần như đã hai hòa làm một với huynh. Hai người bọn đệ mà dùng nhất định sẽ không được tốt bằng huynh. Trừ phi hai người bọn đệ cùng vào Động Hư Cảnh, nếu không cho dù có là Hóa Hư Cảnh thì thao tác cũng không thể thành thạo được bằng Lão Đại, hiệu quả đương nhiên cũng không thể tốt như khi được Lão Đại thao tác.
Cô Đơn cũng thừa nhận điểm này:
- Lão Đại, vẫn nên là huynh thao tác Thần Tú Cung.
Tần Vô Song thở dài:
- Ta thao tác hiệu quả đương nhiên sẽ tốt nhất, nhưng Tô Tổng quản tính tình giảo hoạt, không thấy con mồi không xòe cánh, nếu như ta trốn không ra, chỉ có hai đệ, hắn nhất định sẽ cẩn thận đề phòng, chúng ta làm sao có cơ hội.
Cô Đơn chán nản nói:
- Vậy phải làm thế nào?
Bao Bao đột nhiên linh cơ nhất động, mặt mày hớn hở nói:
- Lão Đại, đệ có một kế sách, huynh xem có được không?
- Nói mau, nói mau.
Cô Đơn giục.
Bao Bao đảo tròng mắt, lộ ra một tia cười đắc ý, trầm giọng nói:
- Lão Đại, huynh xem, ta và Cô Đơn đều có thể chân không luyện hình. Tùy ý chọn một người bắt chước ngoại hình của huynh, mặc y phục của huynh. Còn huynh, trốn ở một góc nào đó, lén tấn công bằng Thần Tú Cung.
Cô Đơn vỗ đùi:
- Thật là một kế sách hay! Lão Đại, đệ thấy kế sách này của Bao Bao được đấy.
Đây đúng là một ý tưởng không tồi. Tần Vô Song ngẫm nghĩ một lát thấy cũng khá khả thi nhưng cũng không phải là không có sơ hở.
- Kế sách này không tệ. Nhưng bất luận là ai trong hai đệ đóng giả ta thì ta cũng đều phải nấp một chỗ. Ba người thiếu một, nhất định sẽ khiến Tô Tổng quản nghi ngờ.
- Lão Đại, hay là chi bằng huynh không phải trốn vào góc khuất nữa, cùng tham gia chiến đấu với bọn đệ. Đệ và Lão Nhị giúp huynh tranh thủ không gian, huynh dùng tốc độ nhanh nhất tập kích bất ngờ bằng Thần Tú Cung.
Tần Vô Song nói:
- Cách này cũng được, lợi dụng thời cơ xảo hợp mà ra tay. Chỉ cần có một chút tia cơ hội, ta tự tin là mình có thể dùng Thần Tú Cung bắn chết hắn.
- Được, vậy chúng ta cứ quyết định vậy. Lão Nhị, huynh hay đệ đóng giả Lão Đại đây?
Cô Đơn suy nghĩ một lúc, nói:
- Đệ đi, ta phụ trách trùng phong hãm trận, tạo thời cơ cho Lão Đại. Đệ vừa sách ứng, vừa xem tình hình, nếu như đồng bọn của tên họ Tô đó cũng cùng đến thì đệ phụ trách cầm chân hắn. Một chọi một, cho dù không đánh nổi Hóa Hư Cảnh bọn chúng, thì cố hết sức vẫn có thể kéo dài thời gian.
- Được, Lão Đại, đệ bây giờ sẽ biến thành huynh. Huynh tìm đại một cái mặt nạ thay đổi đi. Bọn chúng chủ yếu nhắm vào huynh, còn đệ với Lão Nhị có thay đổi ngoại hình thì bọn chúng nhất thời cũng chưa thể nghĩ nhiều được.
Ba người sau khi thống nhất nhanh chóng chạy lên Thần Chỉ Sơn.
Chân không luyện hình, biến hóa, tất cả chỉ trong nhất niệm, có một bản thể tham chiếu, Bao Bao biến hóa hình thể cũng dễ dàng hơn. Trừ những người đã quen với khí chất của Tần Vô Song ra thì ngoại hình này có thể che mắt tất cả mọi người.
- Lão Đại, thế nào, có giống không?
Tần Vô Song ngạc nhiên nhìn một lát, chưa kịp nói gì Cô Đơn đã bật cười:
- Quả thực quá giống. Với hình dạng này, tuyệt đối có thể lẫn lộn thật giả!
- Tốt lắm, bây giờ hai người đừng gọi ta là Lão Đại nữa. Từ lúc này, đệ sẽ là Lão Đại.
Tần Vô Song mỉm cười nói.
Ba người nhìn nhau, mỉm cười, đã tìm ra nơi có địa hình thuận lợi. Hạp cốc nằm giữa hai đỉnh Thần Chỉ Sơn, rừng cây rậm rạp, thảo mộc phồn đa, quả là nơi phù hợp để ẩn nấp, trốn ở chỗ này, khó bị tấn công.
Ánh mắt Tần Vô Song lóe lên một hàm ý đặc thù:
- Chính là nơi này, hủy diệt hay tiếp tục sinh tồn, tất cả đều nhìn vào trận chiến này!
- Tên họ Tô, đến đây, lão tử đang đợi bẻ xương ngươi đây!
Cô Đơn lớn tiếng quát.
o0o
Tô Tổng quản và Đồng Hùng hai người ngự không phi hành, vừa bay vừa dùng thần thức thăm dò, không đụng phải trở ngại hay uy hiếp nào hết. Hai mắt Tô Tổng quản lúc này đang ánh lên một tia lam quang kỳ quái, hắn đang thi triển Phụ Đồng Thuật của mình tìm kiếm nguồn gốc phụ đồng.
Môn thuật pháp này giống như một kiểu cảm ứng ánh sáng. Chỉ cần đồng quang của hắn tiếp cận được với mục tiêu của Phụ Đồng Thuật, tức là bọn Tần Vô Song, thì đồng quang của hắn sẽ lập tức sản sinh cảm ứng, từ đó xác định vị trí.
- Thế nào?
Đổng Hùng có vẻ sốt ruột. Miếng ngon đã đến miệng còn còn để chạy mất, thật là bực bội. Đồng Hùng rõ ràng là không thể bình tĩnh được nữa.
- Đừng có gấp, huynh càng sốt ruột thì chúng càng mừng.
Tố chất tâm lý của Tô Tổng quản đúng là siêu quần. Mặc dù đã tìm kiếm nửa ngày, trời có vẻ đã ngả về chiều, nếu như trước khi trời tối mà vẫn không xác định được vị trí thì chỉ có thể đợi đến ngày mai.
Bởi vì đêm tối, đối với những Hóa Hư Cảnh có ưu thể không trung như bọn chúng mà nói là một điều bất lợi. Bởi vì ở trên không trung sẽ tự mình biến thành đích ngắm, rất dễ bị người ta phát hiện. Còn mục tiêu đang mai phục dưới mặt đất, bọn chúng ở trong bóng tối, rất khó để định vị.
Lam quang trong mắt Tô Tổng quản đột nhiên bắn ra một tia lam quang thâm trạm, trực tiếp bắn về phía trước. Tô Tổng quản mừng rỡ:
- Hướng Tây Bắc, đi!
Hai người lập tức tăng tốc, bay thẳng về phía hướng Tây Bắc.
- Ồ, đó không phải Thần Chỉ Sơn sao?
Từ xa, hai bọn chúng đã nhìn thấy ba ngọn núi cao nối tiếp nhau trùng trùng điệp điệp đầy vẻ siêu quần, sừng sững phía trước, trực sáp vân tiêu.
- Ba tên đó không lẽ lạc vào Thần Chỉ Sơn?
Tô Tổng quản có vẻ khó xử, Thần Chỉ Sơn này vòng ngoài còn đỡ một chút, nếu tiến sâu vào trong cấm địa Thần Chỉ Sơn thì sẽ rắc rối to.
Đệ tam phong của Thần Chỉ Sơn không phải là chốn bình thường. Ở đó, có một tông môn thế lực không yếu. Hơn nữa nơi này cũng đã nằm ngoài vùng quản hạt của Bài Sơn Phủ thuộc về Hành Sơn Phủ.
Tông môn của Thần Chỉ Sơn vừa hay lại chính là tông môn cường đại nhất của Hành Sơn Phủ. Địa vị tương đương với Thương Vân Đạo Trường của Bài Sơn Phủ! Quan trọng nhất là lập trường của tông môn này lúc nào cũng đối lập với Thương Vân Đạo Trường. Rất khó chịu với người của Bài Sơn Phủ.
- Lão Tô, cơ duyên đang ở trước mặt, huynh không định rút lui chứ? Huynh đừng nghĩ nhiều, Nguyên Nguyên Tông này không dễ thương lượng vậy đâu, sao có thể để cho bọn chúng vào cấm địa. Huynh thử định vị lại coi…
Tô Tổng quản gật gật đầu, đồng quang nhất thời đại phóng, một lúc sau, Tô Tổng quản mừng rỡ ra mặt:
- Quả nhiên, bọn chúng chỉ ở giữa thủ phong và đệ nhị phong, vẫn chưa qua đệ nhị phong. Nguyên Nguyên Tông khẳng định sẽ không quản. Chúng ta đi thôi!
Hai người mặc dù nói vậy nhưng khi vào trong khu vực Thần Chỉ Sơn thì vẫn không dám quá hung hăng, đáp từ cao không xuống, chuyển sang đi bộ. Tầng cấm kỵ này khiến bọn chúng mất đi ưu thế cao không.
- Đổng lão ca, lần này, chúng ta đừng đùa nữa. Chỉ cần nhìn thấy Tần Vô Song, hai người toàn lực xuất thủ. Chỉ cần giết chết Tần Vô Song. Hai tên còn lại giết hay không không phải là chuyện lớn. Hơn nữa chỉ cần không có Thần khí thì chúng ta cần gì phải để ý tới Luyện Hư Cảnh cỏn con?
- Đúng, trực tiếp động thủ, nhanh nhẹn dứt khoát. Lần trước đã nên làm như vậy rồi!
Đổng Hùng cũng nói.
- Đổng lão ca, nếu như người của Nguyên Nguyên Tông ra mặt, tốt nhất huynh đừng để lộ thân phận của mình. Nếu không… sẽ rắc rối to đấy.
Tô Tổng quản vẫn còn chút băn khoăn.
- Yên tâm đi, huynh nghĩ đầu óc ta còn thiếu sợi gân nào sao? Hơn nữa, ta dù là đệ tử của Thương Vân Đạo Trường nhưng đã sống ở Đô thành Bài Sơn Phủ một thời gian dài, người ngoại giới biết thân phận của ta quả thực không nhiều.
Đổng Hùng còn một thân phận nữa, là đệ tử của Thương Vân Đạo Trường, là đồng xuất nhất tông với Đổng Thiên mà trước đấy Trần Thông mời đến, thậm chí còn cùng một mạch.
Hai người lướt qua thủ phong, càng cẩn thận hơn, tiến từng bước một, từ từ tiềm cận. Xét cho cùng, bọn chúng cũng không muốn đánh rắn động cỏ.
Đồng quang của Tô Tổng quản không ngừng lóe sáng, rõ ràng mục tiêu cách vị trí của chúng càng gần thì đồng quang cảm ứng càng mạnh.
- Trong vòng mười dặm nữa!
Tô Tổng quản thậm chí còn không dám mở miệng nói mà dùng truyền âm thuật.
Bọn chúng không ngờ rằng, giờ phút này, khi bọn chúng đặt chân lên khu vực thứ nhất đã hoàn toàn bị Bao Bao đang ẩn nấp dưới đất phát hiện.
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (adf.ly/4EmoB)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...