Khí Xung Tinh Hà
Tác Giả: Lê Thiên
Chương 459: Mộ Dung Lâu chủ.
Nhóm dịch: black
Biên: NguyenDuy84
Nguồn: Vipvanda
Một đội võ sĩ mặc chỉnh tề trang phục đến tuần tra.
Một tên võ sĩ thủ lãnh đứng đầu, quơ trong tay cây kích của mình quát lên:
- Mấy tên nhàn tản này mau đi tìm khách điếm đi. Trong ba ngày tới không có việc gì tốt nhất đừng có ra đường. Bài Sơn Đô thành phải thực hiện trạng thái giới nghiêm. Nếu không muốn phiền toái thì hoặc nhanh chóng rời đi, hoặc tìm địa phương mà đặt chân. Có môn hộ thì cũng về nhà mà tu luyện đi. Đừng có lang thang trên đường nữa.
Mấy tên võ sĩ này đều là quân đội chính phủ của Bài Sơn Phủ, sức chiến đấu rất mạnh, thân thể thực lực mạnh mã, năng lực chiến đấu cao, lại có sự huấn luyện nên so với mấy kẻ tu luyện này hơn không ít lần.
Thành ra, đám tán tu bị quát mắng trong lòng không lấy làm vui vẻ gì nhưng cũng không kẻ nào dám có ý ngỗ nghịch, càng không ai dám nói ra nửa câu oán hận.
Bọn họ đều biết lắm miệng lúc này chỉ có rước họa vào thân, giỡn với tính mạng của chính mình. Mấy tên võ sĩ này của chính phủ có tiếng là nói không giảng lý. Cùng tranh luận với bọn chúng thì chỉ có tìm tới chỗ chết.
Bọn chúng như ong vỡ tổ lặng lẽ tản ra bốn phía.
Tần Vô Song đương nhiên không đi trêu chọc mấy kẻ này, cũng hướng nội thành địa đi tới. Bên đường khắp nơi đều có thể thấy đội võ sĩ tuần tra của chính phủ.
Những người này, giễu võ dương oai bốn phía, hoành hành ngang ngược. Đi tới chỗ nào cũng làm loạn gà bay chó nhảy.
- Gặp quỷ rồi, quy mô của Bài Sơn Đô thành rất khí khái nhưng phong cách làm việc thật không xứng với nó chút nào. Những kẻ này một thân giễu võ dương oai dường như là rất giỏi.
Cô Đơn như tức giận, nhìn không thuận mắt liền nói thầm hai câu.
Bao Bao ngược lại lại thấy lạ mà không lạ:
- Lão Nhị, tình thế này một chút cũng không có gì ngạc nhiên. Ta xem những kẻ này không phải là xưa nay đều như vậy, bằng không ở Bài Sơn Đô thành ai sẽ chịu đến, chỉ sợ ngay cả bóng ma cũng chẳng thấy. Bọn họ làm như vậy khẳng định là có nhân vật lớn nào đó sắp tới Bài Sơn Đô thành.
Vẫn là Bao Bao tâm tư lanh lợi, Tần Vô Song mỉm cười gật đầu:
- Chính là đạo lý đó!
Cảnh tượng này với Tần Vô Song vô cùng quen thuộc rồi, kiếp trước loại tình huống như thế này hắn đã gặp qua rất nhiều. Phàm là kẻ thích sĩ diện trước tới đều làm cho huyên náo một trận sao.
Tìm được một khách điếm, ba người đi xuống. Khách điếm này ngay khu vực tốt nhất ở Đô thành, Tần Vô Song chọn tầng trệt cao nhất bởi thế mà giá tiền cũng tăng gấp bội.
Chẳng qua chỉ là giá cả thị trường, giá tiền cao thì hưởng đãi ngộ ắt cũng cao hơn. Vào cư trú ở khách điếm này cũng không giống như khách điếm nhỏ ở Châu thành.
o0o
Khi đêm đến, Bao Bao cùng Cô Đơn như cũ tới phòng của Tần Vô Song. Vừa bước qua khỏi cánh cửa, Bao Bao có chút tâm trạng chán ngán:
- Thật là nhàm chán, Bài Sơn Phủ này chẳng có cái gì mà chơi. Ngay cả trên đường cũng giới nghiêm, không để cho người ta sống mà. Sớm biết thế thì chúng ta bỏ qua cái nơi này cho rồi.
- Đúng rồi, Lão Đại, ngươi nghĩ thấy kẻ lần này tới đây rốt cuộc có bao nhiêu phân lượng?
Tần Vô Song nhún nhún vai, cười khổ nói:
- Ta thật cũng không biết bao nhiêu, ta cũng thật tò mò, kẻ lần này tới đây rốt cuộc có bao nhiêu tên, đến Bài Sơn Phủ này mục đích là vì cái gì?
- Lão Đại, ngươi sẽ không còn lo cho Tần gia châu Bách Diệp nữa chứ?
Cô Đơn hỏi.
Tần Vô Song lắc đầu thở dài:
- Tần gia châu Bách Diệp có số mệnh của họ, ta gặp lúc thì giúp họ một lần. Sau này Tần gia có bình yên hay không thì phải coi tạo hóa của bọn họ thế nào. Kẻ lần này tới đây chắc mối quan hệ với Tần gia không lớn.
- Sao lại có thể nói vậy?
- Đối phó với Tần gia châu Bách Diệp tất nhiên là đối địch với Tần gia Thiên Đế Sơn. Nếu bọn hắn đã đến thì quả quyết sẽ không phách lối như vậy. Vậy không phải là nhắc nhở cho Tần gia châu Bách Diệp chuẩn bị hay sao? Ta nghĩ bọn chúng không ngu xuẩn đến như vậy.
- Hắc hắc, nói cũng đúng.
Bao Bao nghiêng nghiêng đầu:
- Ai da, ta cũng không phí não mà nghĩ tới nó nữa. Dù sao thì muốn đến thì cuối cùng cũng sẽ đến, đến lúc đó xem một trận náo nhiệt.
- Lão Đại, có thể là người của La Thiên Đạo Trường không?
Cô Đơn ngưng thần nghi hoặc hỏi.
- Cũng không phải không thể.
Tần Vô Song không để tâm lắm.
- Cuối cùng không phải là La Thiên Đạo Trường đích thân giá lâm đi bôn ba chứ?
Bao Bao chớp chớp mắt.
Cô Đơn lại phân tích nói:
- Theo lý thuyết, La Thiên Đạo Trường cũng chỉ là thế lực nhị lưu ở Hiên Viên Khâu. Bài Sơn Phủ có thế lực nào tiếp cận thế lực của Thương Vân Đạo Trường sao chứ?
Bao Bao vội hỏi:
- Thương Vân Đạo Trường, dường như là thế lực trong khoảng giữa thế lực tam lưu và thế lực nhị lưu. Chỉ có thể nói là gần sát với thế lực nhị lưu. Nhưng La Thiên Đạo Trường, Ngân Hầu Vương bệ hạ lại nói bọn chúng ở trong thế lực nhị lưu cũng là cấp cao, tiếp cận sự tồn tại lớn mạnh của thế lực nhất lưu!
- Xem ra Hiên Viên Khâu này thế lực phân chia thật đúng là huyền diệu vô cùng. Chỉ sợ cũng chỉ có thế lực nhất lưu mới là không hề tranh luận sự tồn tại cao nhất.
Cô Đơn than thở.
o0o
Ở khách điếm một đêm, ngày hôm sau Tần Vô Song bọn họ cũng không trả lại phòng mà tiếp tục ở lại khách điếm. Chẳng qua là ban ngày trên đường phố vẫn có thể dạo vài vòng. Nhưng vẫn có thời gian quy định. Đêm vừa tới mới hoàn toàn bị giới nghiêm.
Tới ngày thứ ba, Bài Sơn Đô thành trên đường đột nhiên náo nhiệt hẳn lên. Chẳng qua sự náo nhiệt này đều là cách làm văn vẻ của chính phủ.
Âm thanh khua chiêng gõ trống, không khí Bài Sơn Đô thành nhất thời nồng hậu hẳn lên.
- Đến rồi, có nhân vật lớn đến rồi!
- Đúng vậy, vừa rồi có người nhìn thấy dường như là Phủ chủ đại nhân của Bài Sơn Phủ đích thân đi đón.
- Chậc chậc, Phủ chủ đại nhân của Bài Sơn Phủ, ở Hiên Viên Khâu coi như là địa phương có thế lực không nhỏ, thật không hiểu kẻ này lớn thế nào mà đại nhân cũng phải nể mặt.
Bên ngoài cửa thành, Phủ chủ đại nhân Bài Sơn Phủ mang theo rất nhiều tùy tùng cùng với mọi kẻ trên người dưới của Bài Sơn Phủ đều có mặt ở đây.
Bên ngoài quan đạo, một đám kỵ sĩ mở đường, đằng sau là đoàn người đi theo lại chỉ có ba bốn người. Trong đó có một kẻ trung niên, bước từng bước phiêu dật, tướng mạo thanh kỳ, lúc hành tẩu khiến cho người ta cảm thấy một loại khí độ phi phàm.
Sắc mặt của những kẻ này không giấu một chút buồn bực. Tuy rằng đường dài bôn ba lại cũng có không ít phong trần mệt mỏi nhưng trong ánh mắt tụ đầy khí kia không khỏi làm kẻ khác thấy hắn hoàn toàn phiêu lãng tuấn nhã.
Người này nhìn thấy một đám đông người tập trung ở ngoài cửa thành biết là do chính phủ Bài Sơn Phủ sắp xếp cũng không lấy làm vui vẻ gì trong lòng, ngược lại lại có chút cười khổ lắc đầu. Hiển nhiên kiểu này có chút phô trương lãng phí, cũng chẳng có gì lấy làm vui mừng.
- Tới rồi, tới rồi!
Phủ chủ đại nhân Bài Sơn Phủ hiện nét mặt vui mừng vội vàng lên trên cười ha hả, dường như bằng hữu xa cách nhiều năm nay mới gặp lại, thân mật vô cùng:
- Mộ Dung Lâu chủ đại giá quang lâm, tiểu đệ Tạ Tam Tài đón tiếp có chút chậm trễ.
Tạ Tam Tài này có thể làm kẻ đứng đầu một Phủ tại Hiên Viên Khâu tuy rằng không phải là nhân vật nhất lưu nhưng cũng gần tồn tại tới nhân vật nhất lưu.
Người này bất luận là về mặt tu hành hay là về trí tuệ thì cũng là thuộc dạng cao thâm. Ở trong lòng hắn, rõ ràng có sự tính toán, trên mặt vô cùng tinh tế. Ở Hiên Viên Khâu, dạng người gì không thể đắc tội, cũng không thể nịnh bợ. Dạng người gì không thể đắc tội nhưng nịnh bợ được. Dạng người gì thì không thể đắc tội cũng không cần nịnh bợ nhưng có thể kết giao là tốt nhất…
Vị mới đến này hôm nay, hắn tính toán xem là dạng không thể đắc tội nhưng có thể nịnh bợ. Bởi vậy trong mắt Tạ Tam Tài, vị Mộ Dung Lâu chủ còn không thuộc loại bậc nhất.
Bậc cao nhất, trong mắt Tạ Tam Tài là thuộc loại không thể đắc tội cũng không thể nịnh bợ. Nhân vật này, Tạ Tam Tài không muốn đi nghĩ nhiều nữa.
Nhưng trước mắt vị Mộ Dung Lâu chủ cũng có thể nịnh bợ được. Hắn đường nhiên là rất để tâm. Tất cả sự nỗ lực của hắn đều là để nịnh hót người này.
Kẻ trung niên phiêu lãng tuấn nhã kia, đúng là một nhà thế lực lớn ở Hiên Viên Khâu, Lâu chủ của Phiêu Tuyết Lâu, Mộ Dung Thiên Cực. Người này ngoài là Lâu chủ của Phiêu Tuyết Lâu còn có một thân phận khác nữa, đó chính là cô con gái của lão đã kết giao với Tần Vô Song. Đương nhiên, giờ phút này là Tần Vô Song vẫn chưa biết được điều đó. Lại càng không biết nhân vật lớn đi vào Bài Sơn Phủ này về sau lại cùng hắn có liên quan đến nhau mật thiết.
Mộ Dung Thiên Cực nhìn thấy Tạ Tam Tài mang theo một đống người này đến, dừng bước mỉm cười nói:
- Tạ ơn Phủ chủ đại nhân xuất động đón tiếp, tại hạ hổ thẹn vô cùng.
- Mộ Dung Lâu chủ sao lại nói vậy?
Tạ Tam Tài vừa mừng vừa lo, đưa tay ra thân thiết nắm lấy tay Mộ Dung Thiên Cực:
- Có thể được Mộ Dung Lâu chủ từ xa xôi tới Bài Sơn Phủ hẻo lánh này. Trong lòng Tạ mỗ thực xúc động nhiều hôm nay.
- Tạ Phủ chủ thật biết cách nói vui, Thiên Cực lần tới quý địa phương, vô ý quấy rầy sự thanh nhàn của Đô thành. Thực vì vướng bận việc chuyện của tiểu nữ nhà ta nên đến đây hỏi thăm.
Tạ Tam Tài nét mặt lập tức hiện lên thần sắc tiếc nuối, dường như cũng sốt ruột thay cho Mộ Dung Lâu chủ, nói:
- Tạ mỗ cũng nghe nói Mộ Dung tiểu thư ra ngoài giải sầu mấy năm chưa về. Nửa năm trước nghe đồn nói có kẻ ở Chi Kỳ Sơn gặp qua Mộ Dung tiểu thư, lại có kẻ nói tiểu thư đi đến các quốc gia nhân loại. Lúc ấy chỉ hận ngàn núi vạn sông cách quá xa chứ nếu không ta nhất định sẽ tự mình đi báo thư tín.
- Ài, tính cách con nha đầu nhà ta đều là do ta làm hư nó.
Mộ Dung Thiên Cực thở dài. Tuy nói rằng như thế nhưng trong khẩu khí lại vốn không có nhiều ý trách cứ.
Tạ Tam Tài thăm dò ý tứ qua lời nói và nét mặt biết Mộ Dung Thiên Cực đối với con gái bảo bối vô cùng cưng chiều, một mực thương yêu, lập tức nói:
- Mộ Dung Lâu chủ, Tạ mỗ nghĩ nàng chỉ vui chơi bên ngoài giải sầu một thời gian thôi, thêm chút thời gian ắt sẽ quay trở về. Không nghĩ lại khiến cho Lâu chủ đại giá tự mình đi tìm. Chỉ cần Tạ mỗ nhận được tin ắt sẽ báo cho Mộ Dung Lâu chủ.
Mộ Dung Thiên Cực đúng là bá vương một vùng, bằng không hắn cũng không phải chỉ mới đến Đô thành Bài Sơn Phủ đã khiến cho Tạ Tam Tài đích thân ngênh tiếp.
Tạ Tam Tài thấy hắn trầm ngâm không nói, lại ân cần nói:
- Không phải Tạ mỗ nói khoác, ở Bài Sơn Phủ, nếu thiên kim tiểu thư ở đây thì Tam mỗ nhất định sẽ lưu ý tới. Lâu chủ ngàn vạn lần không cần khách khí. Tuy rằng Bài Sơn Phủ cách Phiêu Tuyết Lâu xa vạn sông ngàn núi nhưng Tam mỗ với đại danh của ngài ngưỡng mộ đã lâu.
Mộ Dung Thiên Cực trong lòng biết tên Tạ Tam Tài này là kẻ bợ đỡ, nhưng vì tìm con gái sốt ruột nên hắn vẫn phải dùng khẩu khí:
- Như thế thật làm phiền Phủ chủ.
- Đâu có? Ha ha, chúng ta lên thành trước, Bài Sơn Đô thành đơn sơ, Mộ Dung Lâu chủ chớ chê cười mới đúng.
- Đâu có đâu có!
Mộ Dung Thiên Cực mỉm cười nhìn chung quanh làm dáng vẻ vô cùng yêu thích.
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (adf.ly/4EmoB)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...