Khí Xung Tinh Hà


Khí Xung Tinh Hà
Tác Giả: Lê Thiên

Chương 449: Ngươi lừa ta gạt.

Nhóm dịch: black
Biên: NguyenDuy84
Nguồn: Vipvanda





Trần Thông nhận thư, bỏ vào trong hành lý, đang muốn khởi hành thì bị Trần Thống lĩnh dùng ánh mắt ngăn lại.

- Ngươi không cần vội vàng, đợi đêm khuya thanh vắng rồi hãy lặng lẽ rời đi, không được làm bất cứ kinh động gì. Ngoài những người trong doanh trướng lúc này biết thì bất kỳ kẻ nào đều không cho phép biết cơ mật này!

Ở trong này, ngoài những Tổng quản cao cấp thì cũng đều là tâm phúc của Trần Thống lĩnh. Tự nhiên mà vậy, tất cả các cơ mật phát sinh trong này khẳng định sẽ không bị lưu lạc ra ngoài.

Ba tên Tổng quản kia cùng nhau khom người nhận lệnh:

- Thống lĩnh đại nhân yên tâm, chúng ta nhất định sẽ giữ bí mật đến cùng.

- Trong lúc này, các ngươi phải liên hợp với nhau diễn trò, giống như ta đã đi xa cầu viện binh. Tất cả bầu không khí phải thể hiện dấu hiệu ta không còn ở đây. Nếu hai kẻ kia chạy trốn hoặc chuồn mất, các ngươi phải tìm cách bố trí để bọn chúng rời khỏi!

- Lão Triệu, ngươi cũng không được chú ý nhìn chằm chằm bọn chúng, càng không được đi dò xét bọn chúng. Tất cả đều thuận theo tự nhiên. Chỉ có một mục đích, chính là làm cho bọn chúng cảm thấy được ta đã rời khỏi đây.

- Được!

Triệu Tổng quản lĩnh mệnh.

- Thống lĩnh đại nhân, nếu chẳng may bọn chúng không phải là kẻ nội ứng do bọn Tần gia châu Bách Diệp phái đến?

- Nếu không phải thì chúng ta cũng không có tổn thất gì. Đơn giản chỉ là một màn kịch mà thôi.

Trần Thống lĩnh dặn dò xong tất cả những việc có thể dặn dò, lúc này mới tuyên bố giải tán, từng người quay về doanh trại.

o0o

Sau khi Tần Vô Song cùng Cô Đơn rời khỏi đại trướng, cũng không quá huênh hoang, đi vào khu vực của Triệu Tổng quản, đợi một lúc mới gặp Triệu Tổng quản trở về.

- Hai người các ngươi liền hạ trại ở khu vực này đi. Nhớ rõ, vào trong vòng quản lý của ta thì cần phải nghe hiệu lệnh của ta. Không được tâm sinh dị ý, phá hỏng quy củ.


- Thuộc hạ hiểu!

Tần Vô Song cùng Cô Đơn đồng thanh đáp.

- Đi đi, lúc nghỉ ngơi buổi tối phải thường xuyên đề phòng, cẩn thận bọn địch đến tập kích. Ngoài ra, các ngươi vừa nãy nghe được tin tức gì trong đại trướng, cũng không được mảy may tiết lộ!

- Tổng quản đại nhân xin yên tâm, hai huynh đệ chúng ta rất biết điều.

Tính cách của Triệu Tổng quản thật lại không có nhiều ý nghi ngờ như Tô Tổng quản. Dặn dò vài câu cũng liền vào doanh trướng của mình, sau khi Tần Vô Song cùng Cô Đơn hạ trại liền ở trong doanh trướng nghỉ ngơi.

Cô Đơn truyền âm nói:

- Lão Đại, tên Trần Thống lĩnh kia, bây giờ xem ra đã xuất phát rồi?

Tần Vô Song khoát tay chặn lại, cũng là truyền âm:

- Chưa chắc!

- Hắn không phải nói là cần tốc chiến tốc thắng sao? Nếu như phải cầu viện binh thì đương nhiên là phải xuất phát càng nhanh càng tốt!

- Lão Nhị, đổi là ngươi ở vào vị trí của bọn chúng, đột nhiên đối mặt với hai kẻ đào ngũ trở về như chúng ta, vậy trong lòng ngươi nghĩ sao?

Cô Đơn suy nghĩ một lát cười nói:

- Nếu là ta, trong mắt ta nhất định sẽ rất khinh bỉ, hơn nữa, nhiệm vụ quan trọng lần này, tuyệt đối tuyệt đối sẽ không bố trí cho hai kẻ đảo ngũ!

- Ừm, vậy thì, Trần Thống lĩnh có khinh bỉ chúng ta không?

Tần Vô Song lại hỏi.

- Không có…

Cô Đơn cũng không chắc chắn, nhưng hắn lại biết, tên Hà Tổng quản lại như làm khó cho bọn hắn, hết sức chĩa mũi nhọn vào bọn chúng.

- Nhưng thật ra tên họ Hà kia, cũng không biết là kẻ a dua, nịnh hót hay thế nào, nhất định cứ phải úp chậu phân lên đầu chúng ta. Vô cùng là đáng căm hận.

- Hắc hắc, tên họ Hà kia chỉ là muốn lấy lòng Trần Thống lĩnh thôi. Trong bốn vị Tổng quản, Tô Tổng quản tâm tư tinh tế nhất. Kẻ họ Hà này là vận khí tốt. Nếu như hắn bị bố trí vào nhiệm vụ của Tô Tổng quản thì chỉ sợ ngay cả cơ hội tháo chạy cũng không có.

- Cho nên, tên họ Hà kia chưa đủ để lo lắng.

Tần Vô Song thận trọng phân tích.

- Vậy cần phải đề phòng kẻ nào nhất?


Cô Đơn có chút tò mò.

- Trần Thống lĩnh!

Tần Vô Song khẩu khí lành lạnh, vẻ mặt cũng vô cùng rõ ràng là không phải nói giỡn.

- Trần Thống lĩnh kia còn phải nói? Cường giả cấp bậc Động Hư Cảnh, nói không đề phòng là dối mình dối người.

Cô Đơn tuy rằng ngông cuồng kiêu ngạo, nhưng đối với thực lực của tên Trần Thống lĩnh kia, trong lòng cũng tự thán phục.

- Thực lực là một vấn đề, mấu chốt là thủ đoạn của tên Trần Thống lĩnh này còn cao hơn rất nhiều so với tên Tô Tổng quản kia!

Tần Vô Song truyền âm thở dài:

- Tô Tổng quản kia tuy rằng cẩn thận, nhưng xét cho cùng thì hắn vẫn có khuyết điểm, khuyết điểm này làm hắn không thể trở nên kiêu hùng một đời mà chỉ có thể dốc sức đi theo kẻ khác!

- Lão Đại, lời này nói thế nào?

Cô Đơn có chút cảm giác mơ hồ như trong sương mù.

Tần Vô Song điềm nhiên nói:

- Rất đơn giản, tên Tô Tổng quản kia cẩn thận, bệnh đa nghi lớn, nhưng hắn có cái khuyết điểm trí mạng chính là không thể giấu diếm cái lòng nghi ngờ đó vào sâu bên trong. Bất luận là trong hành động hay là sự bất cẩn trong lúc biểu đạt đều biểu hiện lòng nghi ngờ này ra ngoài. Nhưng tên Trần Thống lĩnh kia lại không thế, ngươi đừng cho rằng hắn nói trong đại trướng thể hiện đường hoàng như vậy, ta cơ hồ có thể nhận định, hắn đã sớm hoài nghi chúng ta rồi!

- Hoài nghi chúng ta? Hoài nghi chúng ta đào binh? Chẳng lẽ đúng là hắn tin lời quái quỷ của tên họ Hà kia?

- Không phải!

Tần Vô Song lắc đầu:

- Chúng ta có phải là đào binh hay không thì cũng không có ảnh hưởng gì lớn đến thế cục, quyết sẽ không làm cho Trần Thống lĩnh hao tâm tổn sức. Ta đoán, có thể hắn đã hoài nghi chúng ta là nội ứng của Tần gia châu Bách Diệp phái đến!

- Cái này…

Cô Đơn nhất thời choáng váng:

- Cái này là không thể có khả năng? Ta thấy hai người chúng ta căn bản không hề để lộ bất cứ một sơ hở gì mà.

- Cũng đúng là bởi vì không có bất cứ một sơ hở gì, biểu hiện trôi chảy trót lọt mới càng khiến hắn ngờ vực vô căn cứ. Đương nhiên, nếu đổi là bất kỳ kẻ nào, dưới trường hợp này có chút hoài nghi cũng là điều bình thường. Nhưng Trần Thống lĩnh, hắn lại không hề có chút ngờ vực nào thế này thì lại có vẻ là không bình thường!

- Lão Đại, nhân loại các ngươi quả nhiên là có lắm tâm địa gian xảo.


Cô Đơn cũng không còn gì để nói, chỉ hỏi:

- Vậy chúng ta phải làm sao?

Nếu Trần Thống lĩnh hoài nghi bọn họ, thì tình cảnh của bọn họ là vô cùng nguy hiểm. Ít nhất Cô Đơn cho rằng, một khi đã trở thành đối tượng hoài nghi của Trần Thống lĩnh, với thực lực cấp bậc Động Hư Cảnh cường giả thì thà giết chết hai kẻ bọn chúng chứ sẽ không để lại hậu họa.

- Làm sao à?

Tần Vô Song thân trong hiểm cảnh mà ngược lại lại càng thêm bình tĩnh:

- Chúng ta hiện giờ không làm gì hết, chỉ có một chữ, đợi!

- Đợi cái gì?

Cô Đơn có chút mơ màng.

- Đợi cơ hội, đợi tất cả mọi chuyện rõ ràng. Ít nhất cũng phải đợi khi tin tức hữu dụng, đợi tất cả mọi việc rõ ràng!

Tần Vô Song bình tĩnh như thường.

- Chỉ sợ tên Trần Thống lĩnh kia sẽ không cho chúng ta thời gian đợi!

Cô Đơn có quan điểm của riêng hắn ta:

- Nếu là ta, một khi hoài nghi liền tuyệt đối nhổ cỏ trừ tận gốc. Lão Đại, không phải ngươi nói, nghi người thì không dùng người sao? Một khi đã hoài nghi, khẳng định sẽ không dùng chúng ta. Một khi đã vô dụng, lại có hiềm nghi, có biện pháp gì tốt hơn là giết chết chúng ta đâu?

- Có!

Câu trả lời của Tần Vô Song kiên định dị thường, hướng Cô Đơn vẫy vẫy tay:

- Lão Nhị, chúng ta suy diễn một chút, ta hỏi ngươi đáp.

- Được, Lão Đại, ngươi hỏi đi.

Cô Đơn rất sảng khoái.

- Thử nghĩ một chút, nếu ngươi là Trần Thống lĩnh, ngươi có thể làm trò trước mặt chúng ta nói cần tới đâu đó cầu viện binh sao? Loại cơ mật cao cấp này, ngoài cấp bậc Tổng quản, bọn chúng sao có thể dễ dàng tiết lộ?

- Có lẽ là do hắn lúc đấy nhất thời sơ sẩy, quên mất chúng ta có mặt bên cạnh.

- Loại sơ sẩy này xảy ra trên người ngươi thì chắc là có thể, nhưng nhân vật như Trần Thống lĩnh thì không thể nào có loại sơ sẩy đó. Hơn nữa, sau khi chúng ta ra ngoài, bọn chúng còn ở lại một lúc lâu. Tiếng nói của Trần Thống lĩnh vốn rất cao, nhưng đột nhiên lại trở thành không có tiếng động. Tuy rằng ta không thể quan sát, nhưng trực giác cho ta biết rằng, Trần Thống lĩnh nói lần đi này của hắn là muốn tới cầu viện thế lực mạnh nhất ở Bài Sơn Phủ này, hơn nữa kẻ nào cũng không thể thay thế đi được. Sau câu nói đó, cả đại doanh giống như không còn một chút tiếng động nào.

- Có lẽ bọn chúng đúng là có bố trí một chút cơ mật, tránh cho tai mắt của chúng ta, cũng là bình thường, điều đó không nói lên được điều gì. Nhưng mà ngươi nói tên Trần Thống lĩnh kia đáng lẽ ra sẽ không phạm cái sai lầm cấp thấp này, ở trước mặt chúng ta nói hắn đi cầu viện, ngay cả ngày cũng nói cụ thể, nhanh là ba ngày, chậm thì năm bảy ngày.

- Đúng vậy, thoạt nhìn thì tưởng là vấn đề nhỏ, không chú ý, có lẽ quả đúng là không có gì.

Tần Vô Song càng cân nhắc, càng thấy trong đầu có ngụ ý.

- Được rồi, cho dù là tên Trần Thống lĩnh này nghi ngờ chúng ta. Vậy đúng như ta nói, một khi hắn đã hoài nghi, xử lý chúng ta không phải là rất ổn thỏa sao? Hà cớ gì bố trí cho chúng ta ở dưới tay Triệu Tổng quản?

Đây là chỗ mà Cô Đơn không hiểu.


Tần Vô Song cười khà khà, tiếp tục truyền âm nói:

- Đây chính là địa điểm phức tạp nhất. Theo như ngươi thấy, giết chết chúng ta là biện pháp thỏa đáng nhất.

- Đó chẳng phải là biện pháp thỏa đáng nhất sao?

- Thỏa đánh là thỏa đáng nhất, nhưng quyết không phải là thực dụng nhất.

Tần Vô Song khẩu khí thâm trầm.

- Thực dụng?

Cô Đơn nhăn mày, cài này khiến hắn vô cùng khó hiểu.

- Lại diễn một chút, nếu chúng ta là nội ứng của Tần gia châu Bách Diệp, giết chết chúng ta đối với bọn chúng mà nói là việc xử lý hai cái vai diễn mà uy hiếp không lớn. Nhưng không giết chúng ta, bên trong lại có rất nhiều ngụ ý có thể làm được!

- Là ngụ ý gì?

Cô Đơn vẫn như mây che lồng sương, không hiểu manh mối rõ ràng thế nào.

- Ngụ ý này nghe vẻ phức tạp. Thử nghĩ một chút, nếu chúng ta là nội ứng của Tần gia châu Bách Diệp, Trần Thống lĩnh lại nói cho chúng ta biết phải rời khỏi đây mấy ngày ra ngoài cầu viện. Như vậy, thân là nội ứng, chẳng lẽ ngươi không đem điều này bí mật truyền tới Tần gia châu Bách Diệp sao?

- Ừ, điều này khẳng định là có.

Cô Đơn gật gật đầu.

- Như vậy, nếu đây là một tin tức giả, Trần Thống lĩnh không đi, bởi vậy nếu như Tần gia châu Bách Diệp biết được tin tức giả này, phái nhân mã tới đánh lén, chẳng phải là rơi vào cái bẫy đã được bố trí của Trần Thống lĩnh sao chứ? Nếu Trần Thống lĩnh không ở đây thì sự cách biệt sẽ là rất lớn rồi. Ngươi cẩn thận suy nghĩ đi.

Cô Đơn sắc mặt tái xanh, chậm rãi gật đầu:

- Lão Đại, theo như ngươi nói, chân tướng sự thật là một việc, nếu đó là tin tức giả để chúng ta truyền ra ngoài. Tần gia châu Bách Diệp đúng là sẽ rơi vào bẫy của bọn chúng. Đúng là nhân vật độc ác, kế sách độc ác!

Tần Vô Song lành lạnh đồng tình:

- Sự tính toán lần này, xem ra đúng là sự đánh giá giữa thực lực và trí tuệ!

- Lão Đại, nếu đã như thế, vậy chúng ta còn đợi bao lâu?

- Không cần đợi lâu, quan sát chừng một hai ngày. Nếu như tất cả dấu hiệu trong mắt chúng ta đều hiện lên là Trần Thống lĩnh đã rời khỏi đây. Như vậy tất cả chính là mưu kế mà Trần Thống lĩnh sử dụng, tính kế với chúng ta! Nếu tất cả vẫn như trong mây trong sương, chúng ta nhìn không rõ thì sẽ nói lên rằng, tên Trần Thống lĩnh vẫn chưa hoài nghi!

- Ừm, vậy chúng ta liền quan sát một hai ngày!

o0o

Đêm xuống không nói chuyện, tới ngày thứ hai, Triệu Tổng quản đi tuần tra doanh, tra được lúc bọn Tần Vô Song trong trướng, Triệu Tổng quản dặn dò nói:

- Hai kẻ các ngươi, vài ngày gần nhất, không có việc gì thì không được rời khỏi doanh trướng, lại càng không được lắm miệng nhiều lời, còn nữa, một lúc sau Trần Đạt tiên sinh muốn tới tuần tra doanh, tinh thần biểu hiện của các ngươi đừng có làm mất mặt của bổn Tổng quản!

Tần Vô Song trong lòng có chút hồi hộp, lại càng khẳng định sự phán đoán lúc trước của hắn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui