Khí Xung Tinh Hà
Tác Giả: Lê Thiên
Chương 446: Vô Song phát uy.
Nhóm dịch: black
Biên: NguyenDuy84
Nguồn: Vipvanda
Tần Vô Song sau khi tiến vào Linh Võ Đại viên mãn, với cảnh giới của bản thân, cũng không có dồn hết tâm trí xông quan, cũng không có tận lực tấn công sâu vào Hư Võ Cảnh.
Hắn sở dĩ làm càng nhiều bài học, càng nhiều cố gắng, cũng đều để dùng cho năng lực của thực chiến này tăng lên, đã tự mình hoàn thiện về phương diện thủ đoạn.
Trong khoảng thời gian này, Tần Vô Song chẳng những bá đạo phá trận mà còn hoàn toàn dung hợp vào nó, dùng Thần Tú Cung dung hợp thì lại càng trở nên mạnh hơn bao giờ hết.
Tần Vô Song lúc này, so với hồi đầu tiên hắn có được Thần Tú Cung mà nói, bất luận là cảnh giới hay là uy lực cũng đều không thể đồng nhất mà nói.
Lúc trước, hắn đối phó với Quỷ Đồng Tử, còn cần khí lực thật lớn, hắn của lúc đó là lần đầu tiên nắm Thần Tú Cung trong tay, căn bản không phát ra nửa phần uy lực.
Mà trải qua nhiều năm tích lũy, thực lực của bản thân hắn cũng phát triển lên cao, cùng với sự dung hợp không ngừng của Thần Tú Cung, lực bắn ra của hắn hôm nay đối với Thần Tú Cung cũng phát triển trên diện rộng, đã có thể phát huy xuất ba thành uy lực, ba tiễn cùng phát, uy lực sao có thể coi thường?
Ba kẻ kia nhanh chóng chạy trốn, mặc dù nhanh chóng lẹ làng nhưng ba tiễn xanh biếc Thần Tú Cung của Tần Vô Song đã tiến đến, lại còn nhanh hơn tốc độ chạy trốn của bọn chúng gấp chục lần.
Ba cái tiễn xanh biếc kia, giống như tinh linh màu xanh biếc của cái chết, lập tức xuyên trực tiếp qua ngực.
- Phù!
Liên tiếp ba thanh âm, không có thanh âm lanh lảnh, lục quang ở trong cơ thể của ba kẻ đó đột nhiên nở căng ra, ba cơ thể đột nhiên giống như một quả bóng bị thổi đầy khí, lại giống như một con cóc đang nổi giận, cả người đều trở nên biến dị.
Tiếp theo đó, một thanh âm nứt toác bùng nổ, nhất thời vang vọng tới tận trời, cơ thể của ba kẻ đó nhanh chóng bị trương phồng lên, trương phồng đến mức cực đại thì nổ tung ầm ầm!
Ầm! Tiếng nổ mạnh dữ dội, nhất thời làm cả rừng rậm cũng bị nghiêng ngả một nửa.
Phía bên kia, tám Luyện Hư Cảnh cường giả đang không ngừng đối phó với kẻ địch. Không phải bọn Xích Tùng tôn giả không muốn chạy trốn, mà là tác phong chiến đấu của ba huynh đệ kia quá dũng mãnh, khiến cho bọn chúng không có bất kỳ một cơ hội nào để tháo chạy.
Chỉ cần sơ suất một chút thì rất có thể sẽ bị ba bọn chúng công kích phải.
Tần Vô Song dẫn theo Bao Bao cùng Cô Đơn, bay nhanh trở lại, đảo mắt nhìn bốn phía chung quanh.
- Võ gia Lão Đại, các ngươi chạy về đây làm cái gì?
Kế tiên sinh sắc mắt, liếc mắt nhìn bọn Tần Vô Song trở về. Tần Vô Song vẫn với vẻ mặt ‘kinh hoàng’ như trước, kêu lên:
- Kế tiên sinh, mau sắp xếp chạy nhanh khỏi ba tên tiểu tử kia, phía trước có mai phục.
Kế tiên sinh nét mặt già nua, nhất thời biến đổi sắc mặt, gọi Xích Tùng tôn giả nói:
- Xích Tùng huynh. Chủ soái vô năng, toàn quân bị tiêu diệt, chúng ta đã quá trễ rồi!
Xích Tùng tôn giả cũng khổ không chịu nổi, kêu lên:
- Con mẹ nó, cái gì mà điểu Tổng quản, quả thực chỉ là cái bao cỏ, tự mình chạy trốn trước, vứt chúng ta ở lại đây chịu tội, không đánh nữa! Thoái binh!
- Khà khà, bây giờ thoái binh, muộn rồi!
Ba huynh đệ kia cười nham hiểm.
- Các huynh đệ, món ngon của bữa tiệc tới rồi!
Xích Tùng tôn giả giận dữ:
- Khốn kiếp, ba kẻ bọn chúng điên rồi, tưởng rằng lão tử sợ các ngươi sao?
Kế tiên sinh cũng hô:
- Xích Tùng tôn giả, dựa lưng ta, lúc này chúng ta không thể thể hiện dũng khí của kẻ thất phu, chúng ta phải liên kết với nhau, qua cửa ải trước mặt đã.
Xích Tùng tôn giả chửi lớn, kêu lên:
- Võ gia huynh đệ, bọn ngốc các ngươi còn đứng đó làm cái gì? Nhanh đi thông báo cho bọn người của Trần Thống lĩnh tức tốc đến cứu viện.
Tần Vô Song nheo ánh mắt lại thành một khe hở nhỏ, khẽ cười:
- Xích Tùng tôn giả, xin yên tâm, ta đi ngay.
- Đi nhanh, nhanh.
Đang lúc nói, trước mắt Xích Tùng tôn giả loáng một cái, một đạo lục quang từ xa xa phá không mà lao tới, cơ hồ mang theo cường thế đâm toạc hư không, tiến thẳng tới đan điền của bọn họ.
- Giở trò gì thế này?
Xích Tùng tôn giả vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Bao Bao cùng Cô Đơn đột nhiên cùng nhau phát lực sau lưng, tả hữu đánh tới. Tên Xích Tùng tôn giả kia tuyệt đối không hề nghĩ tới, huynh đệ Võ gia cùng trong trận doanh, lại có thể công kích hắn!
Hơn nữa độ lực của công kích này, hoàn toàn không phải là thực lực của Cao Linh Võ Cảnh mà trước kia bọn chúng đã thể hiện, mà là so với thực lực Luyện Hư Cảnh bọn chúng chỉ có hơn chứ không có kém!
- Không… không thể nào!
Xích Tùng tôn giả tuyệt vọng rống to, địch ở tứ phía, hắn căn bản không biết đầu nào thoát thân, bị Bao Bao đánh mạnh ở sau lưng, nhất thời đập thành một đoàn thịt nát, trực tiếp cả đan điền cũng bị nổ tan nát!
Bao Bao cùng Cô Đơn đại phát hung tính, song song liên thủ, lại cùng hướng mục tiêu tiếp theo mà tới.
Lúc này, hình thức ba người bọn Tần Vô Song hợp thể chiến đấu, trải qua một thời gian dài phối hợp, uy lực hiển rõ không thể nghi ngờ.
Cơ hồ cùng lúc với Bao Bao và Cô Đơn cùng nhau công kích, tiễn thứ hai của Tần Vô Song cũng vậy mà bắn tới. Loại công kích đường dài này, càng gần hình thức chiến đấu giáp lá cà thì càng khó có thể ngăn cản.
Dường như là giống lúc trước, trong khoảnh khắc, lại tiêu diệt thêm một tên!
Bởi vậy, đừng nói là đám người của Tô Tổng quản trợn mắt há mồm kinh ngạc mà ngay cả ba tên địch thủ kia lập tức cũng có chút giật mình. Có điều là đầu óc bọn chúng cũng xoay chuyển không chậm, lập tức hiểu được, hiện ra ba kẻ chen ngang bữa tiệc giết chóc này cũng đều là người một nhà.
Bị Tần Vô Song bất ngờ tiêu diệt, hai kẻ không kịp phòng ngự, Luyện Hư Cảnh cường giả ở trong trận doanh của Tô Tổng quản, không có bất kỳ một kẻ nào có ưu thế. Thoáng cái ngược lại lại rơi vào tình thế xấu.
Hồi ấy bọn chúng dưới tình hình ưu thế về nhân số, đều liên tiếp tháo chạy, lúc này sự phòng ngự của năm người đột nhiên bị bức bách, hệ thống phòng ngự đại loạn, ắt nhiên càng thêm bất lực. Bị ba huynh đệ kia liên thủ xông tới, lại tiêu diệt thêm một kẻ.
Còn thừa hai kẻ, bị hai bên thế lực đánh tới liền giống như ánh đèn cầy tàn trước gió, diệt vong cũng chỉ là việc sớm hay muộn, trong vài phút liền cùng lúc bị mất tính mạng!
Bao Bao đem ba mũi tên của Tần Vô Song trở về. Mang tới trước mặt Tần Vô Song. Hắn mỉm cười nhận lấy, hướng vào ba kẻ kia nói:
- Ba vị, xin hỏi chức vị của ba vị ở Tần gia châu Bách Diệp ra sao?
Thái độ của ba kẻ kia có chút ngạo mạn, nhưng mà cũng bớt đi vài phần địch ý, đánh lên đánh xuống với bọn người Tần Vô Song, hiển nhiên là vẫn còn một chút đề phòng.
Tuy rằng có sự trợ giúp của Tần Vô Song giết chết năm tên kia, nhưng phụ thân đại nhân đã sớm dặn dò qua bọn chúng, nhân loại vô cùng xảo trá, để đạt được mục đích thì không từ bất kỳ thủ đoạn nào, việc vừa rồi chưa chắc không phải là một kế sách!
- Ba kẻ các ngươi là kẻ nào?
Ba đối ba, sáu ánh mắt nhìn nhau nhanh như chớp đánh giá đối phương, tràn ngập ý cảnh giác. Ba kẻ kia sợ bọn người Tần Vô Song đột ngột công kích, bọn Tần Vô Song thì cũng đề phòng đối phương không phân biệt trắng đen.
Bao Bao tiếp cận đi tới, nói:
- Lão Đại, vừa rồi ta dùng thần thức cảm ứng một chút, trên cơ thể bọn chúng, lại có thể cảm ứng được mùi của Thú Tộc. Đây chính là lực cảm ứng của Thú Tộc chúng ta, ta dám khẳng định, bọn chúng không phải là đệ tử của Tần gia châu Bách Diệp, mà là Thú Tộc! Hư không luyện hình, giống với chúng ta.
Tần Vô Song thoáng có chút giật mình, đánh giá ba kẻ đối diện:
- Ba vị, ba người bọn ta không có ác ý.
- Hừ, nói không có bằng chứng, ai tin được các ngươi?
Bao Bao cả giận nói:
- Nếu chúng ta có ý xấu, ai đời đi giúp các ngươi diệt năm kẻ vừa nãy? Mà lại không giúp bọn chúng đi tiệu diệt các ngươi?
Cô Đơn cũng có chút tức giận, nói thêm vào:
- Đúng vậy, ba kẻ các ngươi tuy rằng thực lực rất cao, nhưng nếu nói chân thành một câu, nếu bọn ta ba người trợ giúp cho năm kẻ bọn chúng, các ngươi cảm thấy, dưới sự hấp tấp của các ngươi thì sẽ có cục diện như thế nào?
Ba tên kia bị bọn họ nói thì ngơ ngác nhìn nhau, cũng hiểu được lời đối phương nói có chút đạo lý. Nếu ba người bọn họ không giúp, mà trợ giúp năm kẻ kia để đối phó với ba huynh đệ chúng thì cục diện khẳng định là sẽ ngược lại. Nhất là cái kẻ thanh niên kia, trong tay có một thanh Thần cung, uy lực rất mạnh mẽ. Công kích đường xa như vậy, thì sẽ vô cùng đáng sợ.
Bao Bao thở phì phò nói:
- Cục diện thế nào? Ta dám khẳng định, nếu ba người bọn ta trợ giúp bọn Xích Tùng tôn giả, thì hiện giờ đang nằm ở đây, nhất định sẽ là ba kẻ bọn ngươi!
Trong khóe miệng của ba kẻ kia, cũng mang theo vài phần ý tứ ngoài cười nhưng trong không cười, cũng không có nhiều sự cảm kích, mà lại mệt mỏi kêu lên:
- Các ngươi tuy giúp ba huynh đệ bọn ta, nhưng ai có thể cam đoan các ngươi không có dụng ý xấu?
Bao Bao cả giận nói:
- Chẳng biết cảm ơn, báo đáp thì thôi đi chứ đừng có vu vạ cho người tốt. Lão Đại nhà ta là ngàn dặm xa xôi chạy tới đây giúp đỡ.
- Ngàn dặm xa xôi?
Lúc này, một đạo thần quang trong không trung đột nhiên bắn tới, tên đại hán tóc xoăn đó từ không trung hạ xuống dưới. Vẻ mặt nghi hoặc nhìn bọn người Tần Trọng Long.
- Phụ thân đại nhân. Có đuổi được hắn không?
Ba huynh đệ kia dồn dập vây bên trên.
Tên đại hán tóc xoăn khẩu khí có chút uể oải:
- Tên kia, không quản năng lực, thúc giục cực độ linh khí ở đan điền, không tiếc cái giá phải trả bị tổn thương, dùng toàn lực tháo chạy. Ta không muốn bị thương vô ích, thành ra không có thúc giục cực độ linh khí ở đan điền, để cho hắn chạy thoát.
- A!
Trong khẩu khí của ba huynh đệ kia có chút tiếc nuối.
- Nhưng mà cũng không cần lo lắng, tên đó thúc giục cực độ linh khí ở đan điền, chưa quá nửa năm, căn bản là không thể phục hồi được. Lần này, hắn chắc chắn sẽ không thể tiếp tục tham gia được nữa.
Tên đại hán tóc xoăn nói tới đây, lại nhìn bọn Tần Vô Song vài lượt, hỏi:
- Ba kẻ này là thế nào? Lúc đầu bọn chúng không phải là đồng bọn với tên họ Tô sao?
Ba huynh đệ kia vội hỏi:
- Ba kẻ kỳ quái kia, phụ thân đại nhân, ta e bọn chúng có điều xảo trá, muốn lừa gạt chúng ta.
Tên đại hán tóc xoăn kia khoát tay chặn lại, ngăn lời nói của bọn chúng, tiến lên từng bước, nói với Tần Vô Song:
- Chàng trai trẻ, ngươi nói từ ngàn dặm xa xôi tới đây, vậy không biết từ nơi nào tới?
- Ngươi không cần quản chúng ta từ đâu tới, Lão Đại nhà ta cũng không phải là lần đầu tiên giúp Tần gia châu Bách Diệp. Khoảng thời gian trước, Tần gia châu Bách Diệp có kẻ tên Tần Quan, mang theo một tiểu muội bị thương trốn chạy, cũng là Lão Đại nhà ta có tấm lòng từ bi, chẳng những cứu giúp bọn họ, mà còn tặng thuốc cứu thương.
- Chàng trai trẻ, ngươi họ gì?
Tên đại hán tóc xoăn nhìn thấy Tần Vô Song, luôn cảm thấy tên thanh niên trẻ này khuôn mặt thanh tú, luôn có một loại cảm giác đã từng gặp qua khí thế oai hùng này.
- Tại hạ họ Tần.
Bốn bề không có người nên Tần Vô Song tự nhiên cũng không che giấu thân phận.
- Họ Tần?
Tên đại hán tóc xoăn kia lộ vẻ xúc động:
- Các hạ chẳng lẽ đến từ Tần gia Thiên Đế Sơn?
Tần Vô Song lắc đầu:
- Không, ta không thuộc bất kỳ chi mạch Tần gia nào ở Hiên Viên Khâu. Nhưng trên người ta cũng lưu một chút huyết mạch của Tần gia, Tần gia nhất tộc, đồng khí liên chi, Tần gia châu Bách Diệp gặp nạn, ta gặp được thì cũng không thể ngồi yên làm ngơ! Tên Trần Thống lĩnh dùng kế dương đông kích tây, bọn ta ở đây ngụy trang, chỉ hy vọng Tần gia châu Bách Diệp có đủ chủ lực tiến công chống lại bọn chúng!
Tên đại hán tóc xoăn cười lớn:
- Ngươi cứ yên tâm đi, Tần gia châu Bách Diệp, kiên cố vững chắc. Trừ phi bọn cấp bậc Hư Võ Đại viên mãn cường giả tới đây, nếu không, muốn phá Tần gia châu Bách Diệp ta còn cần phải cân nhắc!
Tần Vô Song lộ vẻ xúc động, nghe khẩu khí này, Tần gia châu Bách Diệp quả nhiên có át chủ bài, rất có thể cũng là Động Hư Cảnh cường giả!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...