Khí Xung Tinh Hà
Tác Giả: Lê Thiên
Chương 444: Cường giả tới giết.
Nhóm dịch: black
Biên: NguyenDuy84
Nguồn: Vipvanda
- Lão Đại, huynh có ý kiến gì không?
Thấy Tần Vô Song im lặng không nói gì, Bao Bao không nhịn được hỏi.
Tần Vô Song lấy lại tinh thần, mỉm cười nói:
- Hai người các ngươi, tranh luận cả buổi có kết luận gì không?
Bao Bao cướp lời nói:
- Rất đơn giản, ta thấy đội ngũ này của chúng ta, thoạt nhìn là tiến đến trận doanh trước, nhưng trên thực tế có thể là một sự ngụy trang, thu hút lực chú ý của Tần gia châu Bách Diệp, làm cho bọn họ thấy chiếm được thuận lợi, phát động tiến công. Theo đó mai phục ở hai bên, dẫn dụ Tần gia châu Bách Diệp đánh ra, xét cho cùng thì vẫn hơn là để bọn họ trốn trong tòa thành của Tần gia châu Bách Diệp.
Tần Vô Song quay đầu nhìn Tử Điện Phần Diệm Thú:
- Lão Nhị, ngươi nghĩ sao?
Cô Đơn cười khà khà, nói:
- Ta chẳng muốn nghĩ, nhưng mà Lão Tam nói cũng rất có lý.
- Lão Đại, nhìn bộ dạng của ngươi, hình như không cho là đúng.
Bao Bao có chút tò mò.
- Đúng vậy, sự việc quyết không thể nhìn bề ngoài đơn giản như vậy. Ta cảm thấy việc này, rất có thể vẫn còn vấn đề với mức độ thâm sâu hơn.
- Vấn đề có mức độ thâm sâu hơn?
Hai con ngươi của Bao Bao đảo qua đảo lại, mang theo vài phần khó hiểu, đồng thời có ý hỏi dò.
Tần Vô Song nói:
- Nếu chỉ để thu hút Tần gia châu Bách Diệp xuất đầu lộ diện công kích, chiêu này không khỏi có chút nông cạn. Tần gia châu Bách Diệp sống yên ở Hiên Viên Khâu, nếu như ngay cả điểm nhỏ đấy mà cũng nhìn không ra, vậy thì cũng không thể sống yên trăm ngàn năm mà không ngã. Một khi Tần gia châu Bách Diệp có thể nhìn ra, tại sao vẫn kiên quyết làm như vậy? Chỉ có thể chứng minh, chiêu này không thể đơn giản như sự tưởng tượng của các ngươi.
Đầu óc Tần Vô Song vừa chuyển, đối với sự hiểu biết về việc này, càng hiểu rõ sâu sắc hơn bọn Bao Bao nhiều.
- Lão Đại, không đơn giản, rốt cuộc không đơn giản ở chỗ nào? Ngươi đừng có nhử ta nữa.
Tần Vô Song khóe miệng trào ra một tia cười quái dị:
- Nó không đơn giản, là không đơn giản chi quân đội của mấy đại Tổng quản khác, đã đi về hướng Trần Thống lĩnh, ta đoán bọn chúng nhất định không có quân mai phục ở hai bên chúng ta, ngược lại, bọn chúng rất có thể đã phân về các chỗ đại yếu của tòa thành Tần gia, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công. Chúng ta ở đây chẳng qua chỉ là kế nghi binh, mê hoặc tai mắt của Tần gia châu Bách Diệp. Nói trắng ra, chính là bốn từ dương đông kích tây! Bên này tuy lén lút vụng trộm nhưng thực ra chẳng làm chuyện gì, mà cái nơi thực sự làm lại là ở một nơi khác!
Bao Bao hít một hơi lạnh, thì thào nói:
- Đây đúng là một độc kế. Nếu như đúng là như vậy, Tần gia châu Bách Diệp đem hết ánh mắt dồn tập trung vào nơi đây, chẳng phải vừa hay trúng kế bọn chúng sao?
Tần Vô Song vẻ mặt nghiêm trọng, trầm ngâm nói:
- Ta tin rằng, bên trong Tần gia châu Bách Diệp không thể ngay cả một kẻ có kiến thức cũng không có. Chỉ cần chịu động não cũng không khó để có thể phân tích ra khả năng đó. Dù cho sự việc không phát triển như vậy, cũng cần phải có một sự chuẩn bị tốt cho cục diện như thế. Nếu không, một khi phòng ngự sơ sài, không tập trung ý chủ lực, cứ điểm quan trọng sẽ cùng lúc bị công kích, có thể khiến cho Tần gia châu Bách Diệp nhất thời lâm vào thế bị động. Thậm chí có thể bị công phá.
Đây tuyệt không phải là chuyện giật gân, mà là sự việc rất có thể sẽ phát sinh. Chẳng qua Tần Vô Song tin tưởng chắc chắn rằng, trên dưới Tần gia châu Bách Diệp nhất định là đều biết mọi chuyện.
Đang suy nghĩ, đột nhiên bên ngoài doanh trại truyền tới ba đoạn âm thanh chói tai.
- Địch tập kích?
Bao Bao nhất thời nhảy dựng lên, sắc mặt Tần Vô Song biến đổi:
- Chẳng lẽ là Tần gia châu Bách Diệp đúng là tới tập kích nơi này?
- Ra coi coi!
Cô Đơn cũng đứng lên, phóng ra hướng ngoài, lại bị Tần Vô Song giữ chặt. Hắn chậm rãi lắc đầu:
- Không cần sốt ruột!
- Lão Nhị, ngươi dùng Địa Hành Thuật tìm hiểu coi Tần gia châu Bách Diệp phát động thế lực tập kích có bao nhiêu người, là nhân vật thế nào.
Phương diện này, Bao Bao tự nhiên là rất am hiểu.
Bao Bao tuân lệnh, vắt thân một cái liền chui xuống đất tiến ra phía ngoài.
Lại là ba âm thanh ngắn truyền tới, người của các doanh trướng khác đều ra ngoài thăm dò. Có thể tham sự vào nhiệm vụ này, mỗi kẻ đều là hảo thủ nhất đẳng. Dưới tình huống thế này, dù cho hoang mang kinh hãi nhưng chưa đến mức làm loạn lòng người.
Tần Vô Song cùng Cô Đơn liếc mắt nhau, cũng theo hướng trong doanh trướng đi ra.
Tô Tổng quản mang theo bốn kẻ tâm phúc, tản ra thành trạng thái một đường vòng cung của hình quạt, bảo vệ ở phía trước, còn các thế lực còn lại ở trong các phương hướng nơi đóng quân, chiếm giữ góc thuộc về mình, không vội mà có hành động tiếp theo, hiển nhiên, trước khi Tô Tổng quản không hạ mệnh lệnh xuống thì bọn chúng cũng không dám tự tiện hành động.
Tô Tổng quản thoáng nhìn Tần Vô Song và Cô Đơn, đang muốn mở miệng, Bao Bao lại chui từ dưới đất lên, đúng lúc dừng ở trước mặt của Tần Vô Song và Cô Đơn.
Địa Hành Thuật này cũng chẳng phải là một thủ đoạn gì cao siêu. Tô Tổng quản nhìn thấy, chỉ là trừng mắt liếc bọn họ, không nói một câu, dùng truyền âm thuật quát:
- Tất cả mọi người đều cẩn thận, có kẻ tập kích doanh trại, đều phải đem mười hai phần tinh lực ra chiến đấu, đừng có chưa tấn công tòa thành Tần gia châu Bách Diệp thì đã bỏ sinh mệnh ở đây rồi.
Tô Tổng quản một bên truyền âm, một bên lại quan sát bất kỳ biến động nhỏ gì ở xung quanh.
- Lão Đại, hình như kẻ địch không có nhiều à.
Bao Bao truyền âm đến Tần Vô Song nói.
Tần Vô Song vừa nghe, trong lòng lại vui vẻ, người của Tần gia châu Bách Diệp càng ít, hắn lại càng vui. Điều này ít nhất cũng có thể nói lên rằng, Tần gia châu Bách Diệp không hề bị mắc mưu.
- Các ngươi đều phải cẩn thận một chút, nhớ kỹ, tự bảo vệ mình là trước hết.
Tần Vô Song khẽ dặn dò.
Ba người ngầm hiểu trong lòng gật gật đầu, hiện ra một cái trận thế bảo vệ xung quanh. Trận thế này vô cùng có lợi cho việc tự bảo vệ mình.
- Khà khà, một tên, hai tên, ba tên… tổng cộng hai mươi tên!
Trong hư không, một đạo thanh âm quái dị không biết từ đâu xông ra. Thanh âm này bất thình lình truyền tới, nghe thôi cũng đã đủ khiến cho người ta sởn cả gai ốc.
- Hai mươi tên, các con, tha hồ tấn công đi. Đây là một bữa tiệc dâng tới tận miệng rồi.
Thanh âm kia lãnh liệt, không mang theo một tia cảm tình con người.
- Rống!
- Phụ thân đại nhân, giao cho bọn con đi xử lý đi.
- Ha ha. Bữa tiệc lớn này quả thật rất thú vị. Phụ thân đại nhân, con xin xung phong!
- Đừng vội!
Cái âm thanh lãnh đạm vừa rồi lại vang lên:
- Cái kẻ trung niên mặc trông rất lộng lẫy kia, giao cho ta, bọn người khác, các ngươi phụ trách.
Kẻ trung niên lộng lẫy mà thanh âm kia nói tới chính là Tô Tổng quản.
Tô Tổng quản cười lạnh một tiếng, dùng tay ra hiệu ý bảo mọi người cẩn thận.
Bỗng nhiên, dưới nền đất đột nhiên lao ra bốn đạo quang mang. Bốn đạo quang mang này, một đạo cực mạnh, ba đạo còn lại tương đối yếu một chút nhưng thanh thế cũng rất bức người.
Bốn đạo quang mang ngưng lại cùng nhau, nhất thời làm cho cả hư không tối tăm không chút ánh sáng.
Tô Tổng quản cũng thầm giật mình, quát:
- Luyện Hư Cảnh cường giả, phụ trách quấy rầy ba kẻ kia, Linh Võ Đại viên mãn ở ngoài phối hợp chặt chẽ! Cao Linh Võ Cảnh, toàn tuyến lui lại về tuyến ngoài cùng.
Dưới mệnh lệnh của Tô Tổng quản, hai kẻ tâm phúc bên cạnh hắn chính là cường giả cấp bậc Luyện Hư Cảnh, cùng với Xích Tùng tôn giả và ba kẻ tán tu cấp bậc Luyện Hư Cảnh liên hợp, nhất thời tạo thành một vòng.
Tô Tổng quản dùng một chiêu, một thanh trường kiếm trắng xanh đã ở trong tay. Xa xa tập trung bốn đạo quang mang, bốn kẻ này bộ dạng vô cùng quái dị, tràn ngập dã tính.
Trong đó có một gã dáng to lớn, đỉnh đầu là một kiểu tóc hình xoắn ốc, dùng vài nhánh cây mây quấn qua quýt, hiện lên vô cùng dã tính.
Nhưng nhìn một lúc, lại sinh uy lẫm liệt. Còn ba tên đứng bên cạnh kẻ đó bộ dáng so với kẻ có kiểu tóc xoắn ốc kia cũng khá là trẻ.
- Các con, động thủ!
Tên có kiểu tóc xoắn ốc kia cười ha hả, trong tay vừa xoay, cầm lấy trong hư không một thanh đại phủ lớn, từng đạo quang mang từ lưỡi búa phát ra sắc bén như cắt kim loại.
- Hãy ăn ba rìu của ta!
Tên đại hán tóc xoăn kia, tốc độ dưới chân vậy mà lại nhanh khiến cho kẻ khác không thể tưởng tượng nổi, thân thể nhẹ nhàng chặn lại, vậy mà lại giống như một ngôi sao băng, trong nháy mắt liền chém tới trước mặt Tô Tổng quản.
Tô Tổng quản thất kinh, chém nhanh thanh trường kiếm trong tay, lập tức hình thành ba đạo mũi kiếm, một mặt đỡ lấy một mặt, không ngừng tiến lên trên.
Leng keng!
Âm thanh nổ tung lanh lảnh, lưỡi quang của cái rìu đó quả thật là đã phá hết đi luồng khí bảo hộ. Nhất thời vỡ ra, giống như một trái bom, nổ tung trong không trung.
Lực xung kích của lần phát nổ này hình thành một sóng xung kích lớn bắn ra bốn phía, người bốn phía bị xung kích giống như đặt mình trong cơn thủy triều, thân thể giống như lá sen ở trong trận cuồng phong hỗn loạn vậy.
- Ha ha ha, tiểu tử giỏi, vậy mà lại có thể tiếp được ba lưỡi rìu của ta, vậy hãy nếm thử sức mạnh hơn nữa!
Đại hán đó điên cuồng gào thét một tiếng, đầu rìu lớn ở trong tay giống như chiếc kim may, ở trong tay hắn dần thi triển mở ra, lại vô cùng thú vị, một rìu tiếp một rìu, tốc độ vô song.
Tên Tô Tổng quản kia cho dù là sử dụng kiếm, nhưng cũng chỉ có thể ở tốc độ ngang hàng miễn cưỡng với kẻ to lớn đó mà thôi.
Mà ba kẻ sau lưng tên đó hiển nhiên là ba đứa con trai của hắn, đều kêu lên:
- Phụ thân, những kẻ khác giao cho bọn con nha!
Thân thể của ba kẻ này, trong hư không hóa thành hào quang, hướng tới đánh sau gáy bọn Xích Tùng tôn giả. Ba huynh đệ này cũng là dùng vũ khí hạng nặng như nhau, không phải đầu rìu, đó là lang nha bổng và kim qua chùy, đều là một loại vũ khí giết người hạng nặng.
Khí thế này khi mà đè xuống, dù bọn Xích Tùng tôn giả có là nhân vật ưu thế thì cũng không dám có chút sơ suất, khinh địch. Năm người vội vàng thu nhỏ lại diện tích phòng ngự, không ngừng dựa sát lại, hình thành một cái vòng nhỏ. Liên hợp ra tay, ngưng thành một cái vòng phòng ngự, tiếp nhận ba đạo lực tấn công.
Còn Tần Vô Song và mấy kẻ Linh Võ Đại viên mãn lại đi lại ở bên ngoài, ngoài Tần Vô Song, những kẻ khác đều có thể ý thức được trận chiến này có thể là sinh mệnh liên quan đến trận chiến. Lỡ không cẩn thận, thì ở đây rất có thể sẽ ngã xuống trong tay giặc.
Thế cho nên mỗi kẻ ở đây vẻ mặt đều vô cùng chăm chú, không dám có bất kỳ sự lơ là khinh suất nào.
Còn Bao Bao cùng Cô Đơn, tuy là Luyện Hư Cảnh, nhưng vẫn luôn che giấu thực lực, chưa bao giờ để cho bọn Tô Tổng quản biết được thực lực thật sự, lúc báo danh, cũng chỉ là dựa vào thực lực của Cao Linh Võ Cảnh mà báo.
- Mọi người đều nghe rõ đây, đây là cuộc đối chiến cấp bậc Hư Võ Cảnh cường giả, cấp bậc Linh Võ Cảnh của chúng ta vốn dĩ không tham gia vào được. Nhưng sự việc trọng đại, tất cả mọi người đều nghe lệnh của ta, tùy lúc phát động công kích. Nhớ rõ, cần công kích, cần phải tập trung lực lượng, liên hợp công kích một kẻ trong đó. Ba người đó, chỉ cần một kẻ bị tiêu diệt, trận thế của hai kẻ còn lại sẽ bị lôn xộn vô cùng, thì mới có thể đánh bại được.
- Rõ!
Tất cả Linh Võ Đại viên mãn đều đồng thanh trả lời, dù cho miệng của Tần Vô Song có nói qua quýt lấy lệ, trong lòng lại không tìm ra được ý tưởng nào, chuẩn bị sẵn sàng, tùy cơ hành sự.
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (adf.ly/4EmoB)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...