Khí Xung Tinh Hà
Tác Giả: Lê Thiên
Chương 441: Thế lực cường đại.
Nhóm dịch: black
Biên: NguyenDuy84
Nguồn: Vipvanda
Bốn vị Tổng quản đều cùng là Hóa Hư Cảnh cường giả, mà bên cạnh Trần Thống lĩnh lại có thêm hai kẻ Hóa Hư Cảnh, vậy tổng cộng là có sáu đại Hóa Hư Cảnh cường giả!
Hơn nữa, dưới tay bốn vị Tổng quản đều có bốn năm tên Luyện Hư Cảnh cường giả. Thêm hai gã Luyện Hư Cảnh cường giả khác bên cạnh Trần Thống lĩnh, tổng số lượng gộp lại thì nhất định không dưới hai mươi tên!
Đương nhiên, Bao Bao cùng Cô Đơn, hai tên Luyện Hư Cảnh cường giả này ắt không bao gồm bên trong đó.
Bao Bao thì thào truyền âm nói:
- Khá lắm, một Động Hư Cảnh cường giả, sáu Hóa Hư Cảnh cường giả, vẫn còn khoảng mười hai kẻ cấp bậc Luyện Hư Cảnh! Linh Võ Đại viên mãn cũng có hơn hai mươi tên, còn lại thừa ra, cũng đều là Cao Linh Võ Cảnh. Thực lực như vậy nếu như ở các quốc gia nhân loại, chỉ nghe thôi thì cũng đủ làm cho kẻ khác tê liệt toàn thân rồi.
Thực lực như vậy, nếu như đặt ở các quốc gia nhân loại, tuyệt đối không cần tranh luận bá chủ, hơn nữa còn thuộc loại quyền uy tuyệt đối mà kẻ khác hoàn toàn không có cách gì có thể khiêu chiến.
Mà những thực lực này tập trung một chỗ, cuối cùng cũng chỉ vì một nhiệm vụ duy nhất, chính là tấn công vào một đại thế lực tại một châu nào đó ở Hiên Viên Khâu. Như vậy liền có thể thấy được, thực lực của Hiên Viên Khâu so với các quốc gia nhân loại quả nhiên là cách biệt một trời một vực!
- Lão Đại, nếu như Tần gia châu Bách Diệp không có một con át chủ bài gì, thực sự chỉ có hai kẻ Hóa Hư Cảnh cường giả, vậy thì trận chiến này vô cùng khó chống đỡ rồi.
Bao Bao cũng là nói thật lòng, dù cho Tần gia châu Bách Diệp có ưu thế về địa lý nhưng về khoảng cách thực lực quá xa, cần đối phó với đoàn hổ lang xâm lấn thế này, tuyệt đối là việc vô cùng khó khăn. Thậm chí có thể nói, có chút như lấy trứng chọi đá.
- Lão Tam, là một kẻ có thế lực ngang tàng sống ở châu Bách Diệp nhiều năm, hơn nữa lại là cường hào địa phương, có quyền nắm trong tay một mỏ khoáng sản, nếu nói trong nội bộ không có một, hai con át chủ bài, ta quyết không tin. Ta tin rằng bọn người Trần Thống lĩnh nhất định phải đề phòng con át chủ bài của Tần gia. Đoán chừng tất cả những kẻ tham dự nhiệm vụ lần này cũng đều biết một chút.
Cô Đơn cũng gật gật đầu:
- Lão Đại nói không sai, nếu như không có một chút con át chủ bài, ta thực không thể nghĩ ra được Tần gia châu Bách Diệp có năng lực gì mà chiếm lấy một mỏ khoáng sản, lại không hề bị kẻ khác soi mói. Dù cho bọn chúng có được Tần gia Thiên Đế Sơn che chở, bao nhiêu năm qua chẳng lẽ cũng không có bị kẻ khác ngấm ngầm mưu tính qua? Con át chủ bài, khẳng định là có.
- Chúng ta xem thời cơ mà hành việc, bây giờ mọi sự phỏng đoán đó hãy còn quá sớm.
Tần Vô Song cũng biết, tới cục thế hôm nay, có vội cũng thì cũng chẳng làm gì được, cần phải đi từng bước nhìn từng bước.
- Tin rằng đợi sau khi bọn họ kết thúc hội nghị thì tất cả đều đã được lên kế hoạch.
Ba kẻ trong doanh trướng cũng không bàn bạc nữa, chỉ là ngồi đó buôn những chuyện kỳ lạ ở Bài Sơn Phủ này mà thôi.
Ước chừng một canh giờ sau, Tô Tổng quản kia mới từ trong doanh trướng của Trần Thống lĩnh đi ra. Sau khi bước ra, lập tức triệu tập đội ngũ.
- Tất cả mọi người mời ra khỏi doanh trướng, Trần Thống lĩnh có lời cần nói.
Trần Thống lĩnh lên tiếng thì tự nhiên không có kẻ nào dám vắng mặt.
Tham dự nhiệm vụ lần này, nhiều nhất là tán tu, không có chỗ dựa vững chắc, đối với cao thủ như Trần Thống lĩnh, bọn chúng nào dám đắc tội? Cho dù là tính cách kiêu ngạo bất tuân thì cũng quyết không dám lỗ mãng.
Tất cả đều tới khu đất trống trước đại doanh trướng của Trần Thống lĩnh.
Bốn vị Tổng quản, đội của mỗi kẻ đều có hai mươi người, thêm vào một nhóm năm người Trần Thống lĩnh, tổng số người hành động lần này cũng chưa quá tám mươi lăm người!
Trần Thống lĩnh hài lòng nhìn một lượt, mỉm cười tự nhiên nói:
- Ta nhìn thấy hy vọng trong mắt các ngươi, trong mắt các ngươi không có sợ hãi, cũng không có chần chừ, có chăng đều là lòng ham muốn chiến đấu. Cái ta cần chính là sự ham muốn chiến đấu. Các vị đều là kẻ từng trải, tin rằng cũng trải qua nhiều lần của sự sống chết. Bởi vậy, ta không nói nhiều lời thừa thãi nữa, chúng ta trước khi xuất phát chi bằng định chút điều lệ! Đúng cái gọi là không có quy củ thì không thành phạm vi. Một đội ngũ nếu không có quy củ thì cũng không thể hành sự. Bởi vậy, ta có mấy cái điều lệ ở đây.
Trần Thống lĩnh vừa nói tới đây thì ánh mắt lão đột nhiên đảo một cái, vẻ mặt ôn hòa lúc trước biến mấy, còn lại chỉ là bao trùm sự uy nghiêm đáng sợ liếc nhìn một vòng, mới lại mở miệng:
- Điều thứ nhất, đó là không thể lười nhác, tinh thần sa sút, càng không được lâm trận đào tẩu. Giả thuyết một chút, nếu như chiến đấu không có lợi, cần phải thoái binh, thì không được rời bỏ quân ngũ, tự mình chạy trốn. Cần phải có mệnh lệnh của người Tổng quản phụ trách mới được lui lại. Ai dám không có hiệu lệnh, tự mình tháo chạy, làm loạn lòng quân, các vị Tổng quản có toàn quyền thi hành pháp lệnh! Nói rõ một chút, kẻ phạm điều thứ nhất, chết!
Trong khẩu khí nghiêm nghị của Trần Thống lĩnh tồn tại một loại uy nghiêm không thể nghi ngờ. Dù cho lời nói này rất độc tài, điều lệ này có chút ngang tàng nhưng từ miệng hắn nói ra liền giống như khuôn vàng thước ngọc, những kẻ khác căn bản không được phản bác.
- Điều thứ hai, mọi người tới đây cùng nhau đều chiến hữu trong cùng một chiến hào, tuyệt đối không được đánh nhau. Càng không được thấy đồng bạn có trang bị và vũ khí tốt, tâm sinh tà niệm ám toán lẫn nhau. Nếu trái với điều thứ hai này, cũng đồng nghĩa với chữ chết!
Điều ràng buộc này lại hợp tình hợp lý, khiến rất nhiều kẻ đều trút bỏ được nỗi băn khoăn. Nói thực, bọn chúng đối với tham gia nhiệm vụ này, ít nhiều cũng có một chút kiêng kỵ.
Kiêng kỵ thực lực của Tần gia châu Bách Diệp, đó là điều dĩ nhiên, mà sự ám toán bất ngờ của chính đồng bọn trong doanh trướng cũng cùng là một điều kiêng kỵ như thế.
Trần Thống lĩnh nói hết hai điều, lại gấp ngón tay thứ ba xuống, chậm rãi nói:
- Điều lệ thứ ba, lần này kẻ địch là Tần gia châu Bách Diệp, mỗi người đều dựa vào sự thông minh của mình, lập bao nhiêu công lao, liền lĩnh bấy nhiêu thù lao, tuyệt đối không được cướp công lao của kẻ khác. Nếu như cướp công lao của kẻ khác mà bị kẻ khác báo các thì hủy bỏ công lao của kẻ đó.
Mức độ của quy định này lại bảo hộ cho lợi ích của những kẻ tham gia nhiệm vụ.
Phương pháp của điều lệ này tự nhiên được đại bộ phận người ủng hộ, trong lòng tăng lên vài phần kỳ vọng vào nhiệm vụ lần này.
Xét đến cùng, từng điều từng điều lệ đều vô cùng nề nếp. Càng nề nếp thì càng khiến lòng người an tâm.
Tần Vô Song giờ phút này cũng không thể không bội phục thủ đoạn của Trần thồng lĩnh. Vừa đấm vừa xoa, lúc thể hiện một kẻ phong độ, hiển nhiên phong độ nhanh nhẹn. Lúc hắn làm kẻ độc ác, hắn lập tức sa sầm mặt làm ác nhân. Người như vậy quả nhiên là kẻ tâm cơ ngoan hiểm.
- Điều lệ thứ tư, cũng là điều lệ then chốt cuối cùng, nhiệm vụ lần này, mỗi một Tổng quản đều phân quản đội ngũ của mỗi người, lúc đơn độc hành động, Tổng quản chính là thủ lĩnh cao nhất, là kẻ phát hiệu lệnh. Tổng quản phát hiệu lệnh, bất kỳ kẻ nào cũng đều phải chấp hành vô điều kiện! Mà bốn vị Tổng quản do Bổn Thống lĩnh điều khiển trực tiếp, mệnh lệnh cao nhất là do Bổn Thống lĩnh phát ra, kẻ nào chống lại, bất kể là ai, giết không tha!
Trần Thống lĩnh nói đến đây, ánh mắt chim ưng lại một lần nữa đảo qua toàn trường, lớn tiếng hỏi:
- Đều nghe rõ cả rồi chứ? Có gì nghi vấn thì hỏi ngay bây giờ!
Toàn trường lạnh ngắt như tờ. Không có mảy may một chút tiếng động phát ra.
Trần Thống lĩnh rất hài lòng, gật gật đầu:
- Được, điều lệ là quy củ, là thứ mà chúng ta cần phải có. Có điều lệ, tất cả đều theo đó mà làm. Tiếp sau đây, Tô Tổng quản, ngươi tới nói một chút tình hình cụ thể.
Trần Thống lĩnh đối với Tô Tổng quản cũng khá là coi trọng. Trong bốn vị Tổng quản, Tô Tổng quản là kẻ tâm tư tinh tế, cũng là kẻ có nhiều mưu mô nhất.
Tô Tổng quản gật đầu, cũng không khước từ, đứng ra cao giọng nói:
- Chư vị, vừa rồi Trần Thống lĩnh triệu tập thương nghị với mấy vị Tổng quản chúng ta một chút kế hoạch tiến công. Kế hoạch tiến công cụ thể tạm thời vẫn chưa tiện công bố. Nhưng ở đây, có chút tình hình có thể cùng chia sẻ với mọi người, đồng thời cũng là để mọi người có chút tâm lý chuẩn bị. Căn cứ vào tình báo, thực lực của Tần gia châu Bách Diệp chỉ có hai đại Hóa Hư Cảnh cường giả, và còn sáu Luyện Hư Cảnh cường giả. Đương nhiên, đây chỉ là thực lực thể hiện trước mặt, mấy người bọn ta trải qua bàn bạc nhất trí đều cho rằng, Tần gia châu Bách Diệp hẳn vẫn còn con át chủ bài. Nhưng bất luận thế nào, con át chủ bài của bọn chúng cho dù có gấp đôi thực lực trước mặt, chúng ta vẫn có ưu thế áp đảo!
Tô Tổng quản chỉ vào Trần Thống lĩnh, trong khẩu khí rõ ràng có sự tán dương, thậm chí còn có ý a dua nịnh hót:
- Có một Động Hư Cảnh cường giả như Trần Thống lĩnh tọa trấn, con át chủ bài của bọn chúng có to lớn như thế nào thì chúng ta vẫn giữ được thế thượng phong. Đối với cường giả cấp bậc Luyện Hư Cảnh, chúng ta lại càng nhiều hơn mấy lần. Bởi thế cho nên, trận chiến này, so thực lực trước mặt, chúng ta khẳng định có ưu thế áp đảo.
Trần Thống lĩnh hài lòng gật đầu lia lịa, đối với giọng điệu của Tô Tổng quản quả thực là rất vừa lòng. Tần Vô Song chăm chú lắng nghe, hắn ta không ngờ, những kẻ phụ trách này lại có thể nắm chắc phần thắng với con át chủ bài của Tần gia châu Bách Diệp. Có điều càng ngồi nghiền ngẫm thì lại càng được lý giải.
Càng là như vậy, lại càng có thể lấy tín nhiệm của mọi người, càng hiển nhiên mọi định liệu trong lòng bọn chúng nắm chắc mười phần thành công.
- Chư vị, thực lực có ưu thế cũng không được vui mừng. Thực lực chỉ có thể đại biểu sự phát triển ngang nhau, hy vọng thắng lợi của chúng ta càng lớn, nhưng cụ thể thắng bại vẫn phải coi bố trí tiến công ra sao. Lần này tiến công Tần gia châu Bách Diệp, chúng ta có rất nhiều phương án. Các ngươi không cần phải biết cụ thể phương án ra sao, chỉ cần biết nghe mệnh lệnh của Tổng quản mình, nghiêm chỉnh chấp hành.
Trần Thống lĩnh nghe tới đây không ngừng gật đầu. Tô Tổng quản thấy Trần Thống lĩnh gật đầu cho phép, càng có thêm tự tin, nói:
- Chư vị, thắng lợi ở phía trước, ta hy vọng chư vị dốc toàn phần tinh thần, cần nhớ rằng, chỉ có thắng lợi mới có thể trả công được cho các ngươi.
Trần Thống lĩnh đột nhiên cười, tiếp tục câu chuyện, cười nhạt, nói:
- Nếu nói thù lao tiền bạc có thể hấp dẫn các ngươi, vậy thì lời hứa sau đây sẽ làm cho các ngươi phải điên cuồng!
Vẫn còn hứa hẹn khác?
Lời này vừa ra, tinh thần bọn người ở đó như rung lên, vểnh tai nghe thông báo của Trần Thống lĩnh.
Trần Thống lĩnh sớm đã đem tất cả mọi việc dự định xong xuôi cả rồi, ngừng lại một chút, mới cất cao giọng nói:
- Công phá Tần gia châu Bách Diệp, tòa thành của chúng tùy ý cho các ngươi cướp bóc, phàm là thứ tốt, ai phát hiện thì là của người đấy! Ngoài một mật thất giấu kho báu và quặng mỏ hoàng tinh thạch của Tần gia châu Bách Diệp thì không được tự ý mở ra, các cái khác thì cứ tùy thích lấy!
Phía dưới ngay lập tức có chút xôn xao, ý này của Trần Thống lĩnh chính là để cho bọn chúng tha hồ cướp bóc. Cái hứa hẹn này quả nhiên giống như một kế khích lệ, khiến cho khuôn mặt của mỗi kẻ đều trở nên dữ tợn, máu huyết trong lòng cũng theo đó mà sục sôi.
Như lời của Trần Thống lĩnh, lời hứa này quả thật đủ sức khiến cho mọi người phải điên cuồng. Tần gia lớn như vậy, tất nhiên thứ tốt không hề ít, nếu tự do mà cướp bóc thì thu hoạch được chưa biết chừng còn hậu hĩnh hơn rất nhiều so với khoản thù lao kia. Nếu vận khí tốt, thậm chí tiền của phi nghĩa còn có rất nhiều!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...