Khí Xung Tinh Hà
Tác Giả: Lê Thiên
Chương 330: Người của Hiên Viên Khâu.
Nhóm dịch: black
Biên: NguyenDuy84
Nguồn: Vipvanda
Lão gian xảo Chúc Đại Trung đã mơ hồ cảm nhận được khí trường mạnh mẽ của thiếu nữ này, hoang mang nói:
- Cô nương, đợi đã!
Mộ Dung tiểu thư lạnh lùng nhìn Chúc Đại Trung:
- Ngươi muốn ngăn cản ta?
Chúc Đại Trung là một Tông chủ mà lại bị một thiếu nữ không quá hai mươi hỏi cho cứng đờ cả người, nhưng hắn cũng biết tên Triệu công tử này không được xảy ra chuyện gì, nếu không thì Thiên Cơ Tông cũng hết luôn.
Vậy là hắn cũng đành liều:
- Bằng hữu của ta đã nói năng vô phép. Lão phu xin được tạ lỗi với cô nương!
Nói đến đây, gương mặt già nua của Chúc Đại Trung đã đỏ ửng. Cả đời hắn cao ngạo, lần trước bị ép phải xin lỗi Tần Vô Song đã coi là nỗi sỉ nhục lớn lao. Còn lúc này ngay một chút uất ức cũng không có. Hắn biết, đứng trước thực lực tuyệt đối, mọi sự tự tôn hay cao ngạo đều chẳng là cái gì.
Khí trường của thiếu nữ này lại mạnh đến mức Chúc Đại Trung không thể đoán định được cảnh giới.
Trong đầu Chúc Đại Trung hiện lên vô số ý nghĩ, ý nghĩ nào cũng vô cùng đáng sợ, thậm chí khiến hắn không dám nghĩ tiếp nữa.
Mộ Dung tiểu thư thấy Chúc Đại Trung xin lỗi thì khí thế mới dịu lại một chút, cô gật đầu:
- Bằng hữu của ngươi quá thiếu giáo dục. Nếu là bằng hữu của hắn, khi về nhất định phải nói lại với trưởng bối quản giáo hắn chặt chẽ hơn nữa.
- Vâng, vâng!
Chúc Đại Trung chẳng dám ho he gì, chỉ sợ sệt gật gật đầu. Cảnh này nếu người của Đế quốc Thiên Trì nhìn thấy thì e là mắt sẽ rớt cả ra ngoài. Đường đường Tam Điện chủ Thiên Cơ Tông của họ lại khúm núm chẳng có chút bá khí nào như vậy.
Chúc Đại Trung kéo tên Triệu công tử đi thẳng, đầu cũng không ngoảnh lại, hoàn toàn không có tâm trạng mà gây sự với Tần Vô Song nữa.
Mãi đến khi bóng dáng hai người đó biến mất, Mộ Dung tiểu thư mới lắc đầu bất lực, nghĩ bụng:
- Cường giả ở các quốc gia nhân loại đều thế này, nếu sau này có đại địch đến thì sao mà chống đỡ nổi?
Tiểu Trúc tiến lên trước nói:
- Tiểu thư, sao không dạy cho chúng một bài học?
Mộ Dung tiểu thư thở dài:
- Dù gì chúng cũng là cường giả có máu mặt, dạy chúng bài học rồi sao? Bản tính đã vậy rồi không sửa được đâu.
Tần Vô Song nói:
- Đa tạ Mộ Dung tiểu thư đã giải vây.
- Tần tiên sinh, cho dù tiểu nữ không xuống thì hai kẻ đó cũng chẳng làm gì được tiên sinh.
Tần Vô Song cười khổ:
- Mộ Dung tiểu thư đề cao ta quá rồi.
Mộ Dung tiểu thư khẩu khí kiên định nói:
- Từ nhỏ ta đã học được một chút thuật nhìn người. Ta quan sát phản ứng của tiên sinh ban nãy, không hề có sự tuyệt vọng khi đối mặt với cường giả. Vì thế ta đoán, dù không địch lại được lão giả đó thì tiên sinh cũng có cách đối phó khác.
Tần Vô Song nghe vậy thì giật mình. Giờ hắn không dám lĩnh giáo những người như thế này nữa. Hồi trước một Lý Bố Y đã khiến thần kinh hắn bấn loạn. Nếu Mộ Dung tiểu thư đây mà cũng biết thuật nhìn người thì đúng là khiến hắn có cảm giác như ngồi trên thảm đinh.
Cái cảm giác bị người khác nhìn thấu quả thật rất tồi tệ.
- Dù là vậy, ta vẫn nên cảm ơn!
- Ừm, nếu Tần tiên sinh có chuyện quan trọng thì xin mời.
Mộ Dung tiểu thư cười nhẹ. Tần Vô Song cung tay:
- Được, xin chào Mộ Dung tiểu thư.
Nói rồi Tần Vô Song đi về phía trước.
Mộ Dung tiểu thư nhìn theo bóng dáng Tần Vô Song, trong lòng ít nhiều cũng cảm thấy buồn bã.
- Tiểu thư, đừng nhìn nữa. Người ta đi xa lắm rồi.
Tiểu Trúc hi hi cười:
- Chúng ta cũng ở lâu rồi, nên đi rồi chứ?
Mộ Dung tiểu thư lần đầu tiên thấy mơ màng:
- Đi đâu?
- Không biết là đi đâu nhưng cũng phải có nơi nào đó chứ. Tiểu thư, muội nghe nói phía Đông rất vui, ở đó rất gần với Vô Tận Đông Hải. Hay là tỷ đưa muội ra biển chơi đi!
Tiểu Trúc mạnh dạn kiến nghị.
- Quỷ nha đầu, Vô Tận Đông Hải không phải là nơi có thể tùy ý đi là đi được đâu. Thế lực Vô Tận Đông Hải không giống như Hiên Viên Khâu, liều lĩnh đi vào đó, vạn nhất xảy ra chuyển gì thì khó lòng ứng phó.
- Tiểu thư, sợ gì chứ? Chỉ một lũ binh tôm tướng tép, cũng chẳng làm gì được tỷ. Dù là Đại thế lực, biết lai lịch của tiểu thư rồi lẽ nào dám gây bất lợi cho tỷ sao?
Mộ Dung tiểu thư không ham chơi như Tiểu Trúc, chỉ lắc đầu:
- Nơi nào cũng có thể đi nhưng những chỗ cấm địa đó thì không thể tùy tiện.
Tiểu Trúc hậm hực:
- Muội chỉ nghe nói Vô Tận Đông Hải rất thú vị, chỉ không biết cả đời này liệu có cơ hội đến đó không.
Mộ Dung tiểu thư cười nhẹ, cô hiểu suy nghĩ của tiểu nha đầu này, nhưng lại nói:
- Tiểu Trúc, muội nói xem Tần tiên sinh đến từ nước nào?
- Tiểu thư, tỷ có hứng thú với Tần tiên sinh thế sao?
Tiểu Trúc cười khúc khích.
- Ừm, Tần tiên sinh tuy là cường giả ở quốc gia nhân loại nhưng ta lại cảm nhận được từ tiên sinh ấy một khí chất không tầm thường. Dường như người này có huyết thống vượt qua nhân loại vậy?
Hai thiếu nữ dạo bước trên đường dùng thuật truyền âm đặc biệt để nói chuyện nên hoàn toàn không sợ người khác nghe thấy.
- Tiểu thư, nếu tiên sinh ấy là con người thì làm sao lại có huyết thống vượt qua nhân loại được chứ? Tiểu thư nói thế không phải mâu thuẩn sao?
Tiểu Trúc tò mò hỏi.
- Thì ta thấy điều đó kỳ lạ mà.
Mộ Dung tiểu thư bực mình nói lại.
Tiểu Trúc nói:
- Tiểu thư, tỷ đã có cảm tình với Tần tiên sinh như vậy sao lại chần chừ như thế? Cứ trực tiếp đuổi theo hỏi thẳng lai lịch cho mọi thứ rõ ràng đi. Tiên sinh ấy là đại nam nhân, không thể nào nhỏ nhen đến mức đến lai lịch cũng không dám nói ra chứ?
Mộ Dung tiểu thư khẽ thở dài:
- Nha đầu, Tần tiên sinh là người lỗi lạc, tiên sinh không nói tất có điều khó nói. Chúng ta hà tất phải bắt ép khiến người ta khó xử? Hơn nữa, không phải chúng ta cũng không cho người ta biết lai lịch của mình đó sao?
- Tiểu thư à, con người tỷ thật mâu thuẫn! Nếu tỷ không tiện hỏi thì muội sẽ hỏi.
Tiểu Trúc rất dứt khoát.
- Tiểu Trúc, muội hỏi hay ta hỏi thì có khác gì nhau?
Mộ Dung tiểu thư có chút tức giận, rồi bỗng nói:
- Tiên sinh ấy họ Tần …
- Đúng thế, họ Tần, thì sao ạ?
Tiểu Trúc thấy tiểu thư hôm nay có gì đó khác thường, nói hơi nhiều so với thường ngày:
- Chỗ của chúng ta cũng có một Đại thế lực họ Tần, muội nhớ chứ?
Tiểu Trục khựng lại một lúc rồi ngạc nhiên hỏi:
- Tiểu thư, không phải tỷ nói đến thế lực ở Thiên Đế Sơn chứ?
Mộ Dung tiểu thư trịnh trọng nói:
- Đúng là nơi đó.
- Không có khả năng lắm thì phải. Gia tộc Mộ Dung chúng ta so với Thiên Đế Sơn hình như có chút khoảng cách.
- Quỷ nha đầu, đâu phải chỉ chút khoảng cách… Thôi, không nói nữa.
Mộ Dung tiểu thư càng không nói, Tiểu Trúc càng nhiều chuyện:
- Tiểu thư, nếu tỷ đã hiếu kỳ như vậy chi bằng chúng ta đi theo Tần tiên sinh xem rốt cuộc tiên sinh ấy đi đâu.
- Theo dõi? Quỷ nha đầu, chỉ có muội mới nghĩ ra được.
Mộ Dung tiểu thư bật cười, nhưng nghĩ một lúc rồi nói:
- Nếu ta không nhầm thì có lẽ Tần tiên sinh đi đến Chi Tế Sơn.
- Sao tiểu thư biết?
Tiểu Trúc không tin tưởng lắm.
- Muội không nghe tiên sinh nói mình có người thân bị thương đang nguy hiểm tính mạng sao? Các cường giả nếu gặp nguy cấp thường đến Chi Tế Sơn tìm linh đan diệu dược để cứu chữa. Ta thấy nét mặt tiên sinh kiên nghị, có lẽ cũng có ý nghĩ này. Hơn nữa, trong cuộc đối đáp, Tần tiên sinh có nói gặp lão giả kia ở phân đà của Cửu Ô Thần Miếu. Nếu không phải đệ tử của Cửu Ô Thần Miếu thì chắc chắn phải lấy lệnh bài đủ tư cách vào Chi Tế Sơn.
Mộ Dung tiểu thư suy nghĩ tỉ mỉ, chỉ chốc lát đã rút ra được rất nhiều điều.
Tiểu Trúc há hốc miệng:
- Tiểu thư, thật không ngờ, bình thường tỷ không thích nói chuyện, mà khi đã mở miệng là nói lời khiến người ta kinh ngạc. Tổng kết ra nhiều điều như vậy, sao muội không nghĩ ra được chút nào nhỉ?
- Quỷ nha đầu, muội biết nịnh hót từ lúc nào vậy?
Tiểu Trúc cười hi hi:
- Tiểu thư, nếu biết người ta đến Chi Tế Sơn rồi thì chúng ta có phải càng nên đi xem thế nào không? Chúng ta đi thế này không thể coi là theo dõi được. Hơn nữa, Chi Tế Sơn cũng chính là đường về nhà tiểu thư. Chúng ta vào đó có nghĩa là bước vào cửa nhà thôi, rất quang minh chính đại.
Nha đầu Tiểu Trúc này thẳng thắn, mau miệng nhưng cũng có phần sắc sảo. Biết tiểu thư khá quan tâm đến Tần tiên sinh nên nghĩ mọi cách tìm cớ cho tiểu thư. Mộ Dung tiểu thư nói:
- Cũng được, chúng ta cũng chẳng có việc gì, đến Chi Tế Sơn xem sao.
o0o
Lại nói Tần Vô Song rời khỏi Đế đô, tuy thỉnh thoảng có hồi tưởng lại tiếng đàn của Mộ Dung tiểu thư, nhưng cũng chỉ có vậy. Tần Vô Song cũng là người thông tuệ, thấy Mộ Dung tiểu thư bất phàm trong lòng cũng có suy đoán, cảm thấy Mộ Dung tiểu thư rất giống Lý Bố Y, rất có thể đến từ những Thế gia Tông phái ẩn thế ở các vùng đất cấm địa của Thần tiên.
Đó không phải là những người mà Tần Vô Song có thể dính líu tới. Dù là qua lại quá mật thiết hay đắc tội cô ta thì cũng chưa chắc đã phải việc tốt, rất có thể sẽ đem lại nhiều phiền phức.
Cuối cùng đến vùng ven Chi Tế Sơn. Chỗ vào Chi Tế Sơn đã bị phong tỏa hoàn toàn, chỉ có vài cửa ra vào cố định. Ven Chi Tế Sơn có một tòa thành trì lớn, tên là Thiên Đoạn Chi Thành. Hàm ý của Thiên Đoạn Chi Thành này có lẽ là một tòa thành ngăn cách giữa những quốc gia của nhân loại và vùng đất cấm của Thần tiên.
Muốn vào Chi Tế Sơn nhất thiết phải đi qua Thiên Đoạn Chi Thành, Tần Vô Song có Cửu Ô Quốc Sĩ Lệnh nên sẽ vô cùng dễ dàng đi qua. Chỉ là phải ba bốn ngày nữa mới đến ngày mở cửa. Tần Vô Song đành phải tạm nghỉ ở Thiên Đoạn Chi Thành mấy ngày.
Thiên Đoạn Chi Thành lúc này đã tập trung rất đông những người muốn vào Chi Tế Sơn mạo hiểm. Trong số họ có người tu luyện từ Đế quốc Cửu Ô, cũng có người đến từ Đế quốc Thiên Hành, nhiều hơn cả là đệ tử tông môn và những người tu luyện từ các quốc gia khác.
Các quốc gia lớn nhỏ, đến được đây thì ít nhất cũng là cường giả ở Vương quốc, thậm chí là Đế quốc. Những cao thủ đến từ Công quốc thì cơ bản là không đủ thực lực để có được tư cách!
Có thể thấy, các cường giả tập trung ở đây đều rất đề phòng nhau. Trừ những đoàn đi cùng nhau ra thì hầu như mọi người không giao lưu với nhau. Đương nhiên Tần Vô Song cũng chẳng đi kiếm rắc rối, ý chí hắn vô cùng kiên định, chỉ hướng về Thần Anh Quả, tuyệt đối không phân tâm
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...