Khí Xung Tinh Hà


Khí Xung Tinh Hà
Tác giả: Lê Thiên
Chương 3: Hảo cường đích phụ thân.

Người dịch:
Nguồn: feiku.





Kỳ thực Tần Liên Sơn không đi đâu xa, ba ngày hai đêm nay hắn yên lặng ngồi trong Tổ đường của trang viên.

Ba ngày hai đêm nay hắn chỉ làm một việc, duy trì liên tục không ngừng nghỉ làm việc này...

Mài thương!

Mũi thương sáng choang sắc bén vô cùng này là vật tổ tiên Tần gia truyền lại. Mấy trăm năm nay nó đã chứng kiến Tần gia hưng suy, uống qua vô số máu tươi cường đạo, lúc này được thờ phụng trong Tổ đường với mục đích truyền thừa.

Mỗi khi gia tộc gặp nguy nan, đệ tử Tần gia sẽ thỉnh cây thương tổ truyền, chống đỡ hi vọng của gia tộc, mở ra đường máu giành lại uy phong.

Tần Liên Sơn cấm tất cả hạ nhân, không cho phép bất cứ ai tới quấy rầy để hắn chuyên tâm mài thương.

Con mình đưa tới học viện sống sờ sờ, trả về là khối thi thể lạnh giá. Đại phu có ít nhất mười mấy người tới, sau khi bắt mạch đều nói câu, xin lỗi chuẩn bị hậu sự đi.

Hậu sự?

Nếu con ta đã chết, hi vọng của gia tộc cũng chết theo, Tần gia trang còn cần gì hậu sự?

Tần Liên Sơn không muốn nghĩ tới hậu sự, con hắn hôn mê ba ngày hai đêm việc duy nhất hắn nghĩ tới là báo thù, phải báo thù.

Dùng cây thương tổ truyền giết chết hung thủ sát hại con mình, giết tới khi cả nhà hắn không còn ai sống sót.

Tần Liên Sơn thân là tộc trưởng hàn môn tại Đông Lâm trấn, năm ba mươi hai tuổi mới có được Tần Vô Song nối dõi.


Trong thế giới này, một gia đình quý tộc không có con trai nối dõi là chuyện không thể tưởng tượng, dùng tai nạn để hình dung cũng không quá.

Năm đó Tần Liên Sơn tái hôn sáu lần cũng chỉ có mình nhi nữ Tần Tụ, bởi vậy bên ngoài truyền tai nhau vô số tin đồn.

" Liên sơn mới chả liên hải. Ngay cả con trai nối dõi cũng không có, liên cái rắm gì?"

" Tần gia đời sau thua xa đời trước, " Gia tộc luận phẩm" địa vị Tần gia khẳng định xếp hạng bét."

" Hắc hắc...Nghe nói trăm năm trước Tần gia tốt xấu cũng là phú gia. Không ngờ " Gia tộc luận phẩm" hai mươi năm một lần, hạng nhất chưa thấy đâu, hạng hai, ba cũng không đến lượt. Phỏng chừng lần sau sẽ trở thành bình dân như chúng ta.

Những lời này nói thầm sau lưng Tần Liên Sơn cũng có, mà nói thẳng mặt không hề che giấu cũng có.

Thê tử Điền Miêu sau cùng cũng sinh được cho Tần Liên Sơn một nam hài, chính là Tần Vô Song. Đứa nhỏ này chính là hi vọng của gia tộc, kết quả đi học lại bị người ta đánh chết.

Mà thê tử Tần Liên Sơn sau khi sinh hạ không lâu bởi bệnh tật bất hạnh qua đời.

Trước chịu tang thê tử mà đau xót, nay chịu tang nhi tử mà đau thương.

Nhi tử của hắn là người nối dõi tông đường, cũng là hi vọng duy nhất của Tần gia. Hi vọng Tần gia nhất mạch phục hưng đã bị nghiền nát trong nháy mắt, hỏi sao Tần Liên Sơn không đứt từng khúc ruột? Còn nhi tử, Tần gia còn hi vọng. Nhi tử đã không còn, mọi hi vọng phục hưng đều sụp đổ theo.

Đây không phải Tần Liên Sơn trọng nam khinh nữ mà trên thế giới này hết thảy mọi quy tắc đều là nam nhân làm chủ.

" Gia tộc luận phẩm" hai mươi năm một lần chỉ còn bốn năm nữa sẽ cử hành. Kết quả của lần luận phẩm này sẽ quyết định Tần gia có thể bảo lưu địa vị quý tộc hay không?

Mà điều kiện đầu tiên tham gia " Gia tộc luận phẩm" chính là trong gia đình có nam đinh nối dõi.

Sau đó mới xét tới chỉ tiêu khác.

Nếu nhi tử không còn, hương hỏa bị đoạn, hết thảy đều không cần bàn nữa. Người nào cũng biết, gia tộc không có người nối dõi không có khả năng kéo dài vận mệnh.

Tần Liên Sơn là một nam nhân mạnh mẽ, hắn tuyệt đối không hi vọng Tần gia truyền thừa hơn bốn trăm năm tại Bách Việt quốc tới đời mình sẽ bị tước đi tư cách quý tộc.

Lúc này Tần gia đứng hạng bét trong tầng lớp quý tộc, cũng chính là hàn môn.

Cho dù là hàn môn nhưng bảo trì thân phận nhất tịch quý tộc, vẫn có được chút quyền lực, địa vị xã hội tương ứng, vẫn có thể sở hữu điền sản, trang viên, sinh ý,...


Khi ngay cả tư cách quý tộc cũng bị tước đoạt, trở thành bình dân, sản nghiệp Tần gia sẽ đổi chủ trở thành tài sản của người khác.

Là bình dân không có tư cách sở hữu tài sản.

Nhi tử vừa chết, hi vọng của Tần gia cũng hóa thành tro bụi.

Nếu đối phương đã giết chết hi vọng, không cho Tần gia con đường sống, Tần Liên Sơn chỉ còn ý nghĩ duy nhất, khiến đối phương trả giá đắt.

Tần Liên Sơn ngẩng đầu nhìn ba điều Tổ huấn phía trên.

Toan tính sản nghiệp Tần gia, phản kích gấp năm lần.

Toan tính địa vị Tần gia, phản kích gấp mười lần.

Toan tính diệt Tần gia, toàn lực phản kích, ngọc đá cùng tan, tuyệt không hối tiếc.

Đầu thương đã được mài sáng choang, lúc này tản ra khí tức lạnh lẽo rợn người. Bất quá trong mắt Tần Liên Sơn lóe lên quang mang sắc bén hơn mũi thương vài phần.

Ầm...ầm...

Đã nửa đêm nhưng cánh cửa Tổ đường bị người nào đó toàn lực công kích. Tần Liên Sơn vừa nghe âm thanh đã biến đây là tâm phúc của hắn, Tần Tứ Hỉ.

Cũng chỉ Tần Tứ Hỉ mới biết lúc này Tần Liên Sơn đang trong Tổ đường.

Tần Liên Sơn không chút để ý, tiếp tục mài thương. Phảng phất như đầu thương ẩn giấu hết thảy phẫn nộ cùng thống khổ của hắn.

Ầm...ầm...

Tần Tứ Hỉ toàn lực đập lên cánh cửa, gào lớn:

- Tộc trưởng. Tộc trưởng.

Tần Liên Sơn cả giận nói:


- Tứ Hỉ. Ta đã nói đừng quấy rầy.

- Tộc trưởng. Có tin tốt. Thiếu gia sống lại rồi.

Tần Tứ Hỉ giọng run run mơ hồ đang khóc.

Đinh.

Tần Liên Sơn nhất thời ngây dại, cánh tay giữ cây thương đột nhiên vô lực khiến mũi thương rơi trên đất tạo ra vô số hoa lửa.

- Tộc trưởng. Thiếu gia thực sự sống lại rồi. Đại tiểu thư phái người tìm ngài khắp Đông Lâm trấn.

Tần Tứ Hỉ nước mắt đầy mặt, vừa khóc vừa nói khiến Tần Liên Sơn bừng tỉnh.

- Sống lại?

Tần Liên Sơn vừa muốn đứng lên nhưng cảm nhận toàn thân chao đảo tựa hồ như ảo mộng. Con ta không chết? Đã sống lại?

Run rẩy đi tới cạnh cửa, đang muốn cửa đột nhiên nghĩ ra điều gì, hắn sửa sang y phục quay lại nhặt cây thương, cung kính đặt lên vị trị thờ.

Làm xong hết thảy, Tần Liên Sơn cố gắng áp chế tâm trạng kích động bước tới mở cửa.

Hắn là tộc trưởng nhưng cũng là phụ thân của hai hài tử, có tâm sự, hỉ nộ ái ố chỉ có thể bộc lộ trong Tổ đường.

Rời khỏi cách cửa này hắn phải trở lại làm tộc trưởng cùng phụ thân gương mẫu.

Nữ nhi Tần Tụ phía trước mau chóng chạy tới:

- Phụ thân. Đệ đệ không chết, đã tỉnh lại rồi.

Tần Liên Sơn nhìn vẻ kích động của nhi nữ, trong lòng không cách nào áp chế vui mừng. Bất quá hắn vẫn làm vẻ tỉnh táo "Ân" một tiếng trong cổ.

Lúc này dưới chân hắn nhẹ như bay, cấp tốc chạy về trang viên.

- Phụ thân. Chờ con với.

Tần Tụ căn bản không theo kịp cước bộ của phụ thân.

- Đại tiểu thư...


Tần Tứ Hỉ gọi Tần Tụ lại, khẽ lắc đầu nói:

- Đại tiểu thư đừng quấy rầy tộc trưởng, cứ để người đi. Tộc trưởng ở đây đã ba ngày hai đêm, áp lực rất lớn.

- Tứ Hỉ bá bá. Phụ thần làm gì trong Tổ đường?

Tần Tụ kinh ngạc nhìn lại.

- Chỉ làm một việc, mài thương.

Tần Tụ ngẩn ngơ, theo sau vẻ mặt khẽ biến cẩn thận hỏi:

- Tứ Hỉ bá bá. Phụ thân mài thương làm gì?

Tần Tứ Hỉ thở dài nói:

- Đại tiểu thư. Việc này tốt nhất không nên nhắc tới trước mặt tộc trưởng. Cũng may hôm nay thiếu gia tỉnh lại, sóng gió đã qua. Đại thương tổ truyền vẫn tiếp tục được thờ phụng tại đó.

Là một nô bộc theo hầu Tần gia đã vài chục năm, Tần Tứ Hỉ đương nhiên hiểu rõ tính tộc trưởng. Biết tộc trưởng ngoài mềm trong cứng. Sau khi thiếu gia gặp chuyện không may, tộc trưởng đã ôm tâm lý cá chết lưới rách, chuẩn bị ngọc đá cùng tan.

Cảm ơn trời đất thiếu gia đã tỉnh lại, Tần gia trang cũng từ vực sâu hủy diệt đi lên.

Tần Tụ khẽ ngẩng đầu nhìn Tổ huấn trên cao, trong đầu nghĩ tới điều gì đó.

Võ Tinh Hà lần đầu nhìn thấy Tần Liên Sơn đã biết người này là ai. Cảm giác phụ tử liền tâm, cốt nhục tương liên kiếp trước không có, lúc này vô cùng rõ ràng.

Tần Liên Sơn không nói một câu an ủi, chỉ bằng ánh mắt quan sát cũng biết hắn vừa đi ra từ vực sâu tuyệt vọng.

Cảm giác này chính là truyền thuyết về tình phụ tử nặng tựa Thái sơn sao?

Võ Tinh Hà thân thể khẽ run lên, tâm trạng vô cùng xúc động.

Cũng chỉ một ánh mắt hắn cảm nhận được vị trí Tần Vô Song trong lòng phụ thân, cảm nhận được áp lực mà gia tộc phải gánh chịu.

Đồng thời cũng cảm nhận được trách nhiệm nặng nề mà thân phận mới này mang lại.

Lúc này Tần Vô Song chính thức vẫn lạc, trách nhiệm đó chuyển lên vai Võ Tinh Hà.

Cố gắng chống đỡ khó khăn đi lên? Hay bỏ qua một bên không hỏi?

Nước mắt của tỷ tủ Tần Tụ, ánh mắt đầy ắp yêu thương của phụ thân tựa hồ đã cho ra đáp án chính xác nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận