Khí Xung Tinh Hà
Tác Giả: Lê Thiên
Chương 230: Chiêu thức nghịch thiên.
Nhóm dịch: black
Biên: NguyenDuy84
Nguồn: Vipvanda
Triệu Mục Chi bề ngoài mang hình dáng thư sinh nho nhã yếu đuối, nhưng tâm tính hắn cũng vậy, thủ đoạn của hắn cũng vậy, đều không phải là phong cách nhu nhược như ở bên ngoài.
Cả người đứng yên trên Diễn võ đài, vẻ mặt tự nhiên phóng khoáng, trong khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười nghiền ngẫm, sắc mặt mang theo vài phần ngang ngạnh. Triệu Mục Chi này, thực lực ở trong thế hệ trẻ tuổi của Tinh La Điện không có cách gì có thể bài danh đệ nhất, nhưng vẫn luôn là một trong ba đệ tử đứng đầu.
Nhưng nếu luận về vẻ tự nhiên phóng khoáng, địa vị ở trong lòng của các nữ đệ tử, ngay cả Đại sư huynh Vi Dực cũng phải chịu lép vế. Bởi vì trên người Triệu Mục Chi có một loại khí chất vô cùng hấp dẫn các nữ đệ tử, đó chính là sự phong cách bề ngoài.
Loại khí chất nam nhân như vậy là một thứ vô cùng hấp dẫn nữ nhi. Thần thái của Triệu Mục Chi lúc này đều khiến cho tất cả các nữ đệ tử của Tinh La Điện mỗi khi nhìn thấy, kẻ nào cũng đều ngây ngẩn cả người.
Tần Vô Song mỉm cười thấy cảnh tượng này, không thể không thừa nhận, nếu Triệu Mục Chi Triệu sư huynh đi tham gia tuyển nam khôi thì quả thật đúng là rất có tiền đồ. Chỉ là đây là trên Diễn võ đài, một bộ dáng này của hắn, lại khiến cho Tần Vô Song có một loại cảm giác muốn nôn mửa.
Sợi roi xà hình của Tần Vô Song không có cái gì gọi là đột phá mới, lúc trước ở trên lôi đài thi đấu cá cược cũng đã bị Triệu Mục Chi nhìn qua một lần, hiển nhiên không cần phải xuất ra vội.
Lần này, hắn quyết định sử dụng kiếm, dùng Tử Dương Kiếm, thi triển Độc Cô Cửu Kiếm, dùng kiếm ý vô cùng biến hóa trong Độc Cô Cửu Kiếm cùng đọ sức với Triệu Mục Chi, lại thừa dịp thi triển Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm cùng với Bắc Minh Đại Pháp để tập kích bất ngờ.
Trên mặt Triệu Mục Chi mỉm cười, đột nhiên càng thêm kỳ dị. Liền vào lúc này, chỉ thấy Triệu Mục Chi tay áo vừa vung, hai bên cánh tay không biết từ lúc nào đã hiện ra một đôi phán quan bút ở hai bên.
Phán quan bút này về mặt chất liệu thì giống hệt như một cây trường thương, trên ngòi bút sắc nhọn vô cùng, ánh mặt trời chiếu xuống, tản mát ra đạo quang mang màu bạc, có chút cảm giác thi vị xinh xắn.
Loại vũ khí này tự nhiên là loại vũ khí vô cùng có quy tắc, cùng với mấy loại đao, kiếm, thương mà so sánh thì vô cùng kỳ dị. Tần Vô Song thấy Triệu Mục Chi này xuất ra đôi bút phán quan này liền biết kẻ này rất không đơn giản.
Triệu Mục Chi mua cặp phán quan bút bước tới trước một bước, thân thể đột nhiên hướng phía trước vọt tới, dường như căn bản là không hề có dùng lực, bị một luồng lực lượng túm quẳng về phía trước, đột nhiên tiến tới, tốc độ nhanh vô cùng.
Phiêu diêu lơ lửng nhẹ nhàng, giống như một trận gió vậy, che tới trước mặt Tần Vô Song. Hai bàn tay chỉ thoáng đâm ra một chút, phán quan bút đã tấn công ra bảy tám đường. Mỗi một đường đều là thẳng tới những yếu huyệt quanh thân của Tần Vô Song.
Chiêu thức của phán quan bút này dùng nhiều là đâm. Mấy cái công kích này lực thương tổn rất lớn, kình lực xuyên thấu qua ngòi bút của phán quan bút, đâm vào hư không, xuy xuy rung động.
Tần Vô Song gặp sự công kích xảo quyệt của phán quan bút này, Tử Dương Kiếm trong tay che ở trước ngực, bước chân có chút rối loạn, trốn tránh trái phải, nhảy đạp lên mấy vị trí, khó khăn lắm mới chống đỡ được thế công kích thứ nhất.
Triệu Mục Chi hai vai rung lên, đột nhiên thân thể lại gia tốc nhanh thêm, lại chuyển tới bên người Tần Vô Song, cùng với tốc độ xoay quanh mãnh liệt, phán quan bút trong tay căn bản là không có ngừng lại, cùng với nhịp điệu đồng dạng, trái một chút, phải một chút, giống như hai viên đạn cùng lúc được bắn ra, không ngừng đâm xuyên tới.
Thân của Tần Vô Song nhất thời giống như ở trong rừng súng mưa đạn, căn bản không thể tách được tay chân ra để đi công kích Triệu Mục Chi, chỉ là bước lên Lăng Vân Tiên Bộ, hoàn toàn áp dụng thế phòng thủ, một bên trốn tránh, một bên quan sát quy luật công kích của Triệu Mục Chi.
Triệu Mục Chi này quả nhiên là không vừa, nhìn theo như sự công kích của hắn thì hoàn toàn không thể phân tích được hắn rốt cuộc là hợp với loại tiết tấu như thế nào, là nhanh, là thất thường, là cấp bách hay là chậm chạp?
Nhưng mà Triệu Mục Chi này hình như là chưa có toàn lực công kích, lại cứ dùng tràn đầy lực uy hiếp, khiến cho Tần Vô Song không thể không dùng toàn lực chống đỡ.
Hắn phát hiện, thủ đoạn mà Triệu Mục Chi dùng đúng là thủ đoạn mà hắn lúc trước đối phó với Hồng Lệ. Chủ động tấn công, không để cho đối thủ có một chút cơ hội gì phản kích. Chỉ là, Tần Vô Song hắn cùng với Hồng Lệ lại không giống nhau.
Hồng Lệ không thể phản kích, không có cách nào tạm nghỉ, bởi vì trong sự di chuyển của hắn không đủ tồn tại sự trí mạng. Còn Tần Vô Song, khéo léo thuyên chuyển phương diện, vừa may lại đúng là điểm mạnh của hắn.
Sau khi đối mặt với mấy chiêu công kích của Triệu Mục Chi, tránh đi linh lực mãnh mẽ phát ra của đôi phán quan bút kia, đã hơi có chút nhận biết rồi.
Công kích của Triệu Mục Chi hoàn toàn là đang thử tiết tấu của Tần Vô Song, dùng tiết tấu lộn xộn này mang ý đồ trong lúc loạn thì giành lấy thắng lợi.
Hắn lại không biết, Tần Vô Song cũng là một cao thủ quấy rối làm xáo trộn như vậy.
Hai người ngươi tới ta tránh, bất luận Triệu Mục Chi có công kích như thế nào thì Tần Vô Song miệng chỉ mang vẻ mỉm cười, mang phong cách đạm nhạt, dưới chân lại là giống như có bôi một tầng dầu mở, lúc hiện bên trái, lúc trốn bên phải. Lúc Triệu Mục Chi thử hắn, hắn làm sao không biết thử lại Triệu Mục Chi?
Căn cứ theo sự phỏng đoán của Tần Vô Song, sự công kích như vậy của Triệu Mục Chi, tất nhiên là sẽ lưu lại một cái tuyệt chiêu nào đó, định ở trong thời điểm hỗn loạn với Tần Vô Song, phóng ra một kích trí mạng.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tần Vô Song cảm thấy vấn đề vẫn là ở trong cánh tay áo rộng lớn kia của Triệu Mục Chi. Hai tay của hắn nắm phán quan bút, hoàn toàn giấu thứ gì đó ở trong tay áo, để kẻ khác không thể hiểu trong tay áo của hắn rốt cục là có huyền cơ như thế nào. Nhưng mà Tần Vô Song cũng chẳng thèm để ý trong đó rốt cuộc có cái huyền cơ gì.
Hắn chỉ cần không bước đi sai Lăng Vân Tiên Bộ, với cảnh giới của Triệu Mục Chi và hắn là ngang sức ngang tài, bất luận thế nào cũng đều không thể có khả năng hình thành sự uy hiếp trí mạng đối với hắn. Tần Vô Song cảm thấy, theo phương diện linh lực đơn thuần, thì Triệu Mục Chi còn kém hắn nửa cấp. Điểm này, từ độ tinh khiết cùng cường độ linh lực công kích của phán quan bút phóng ra thì Tần Vô Song suy đoán ra được. Nghĩ tới đây, Tần Vô Song quyết định làm liều một chút, thử một lần, cố ý để cho Triệu Mục Chi phát hiện ra một chút sơ hở, coi hắn bước tiếp theo có trò gì.
Triệu Mục Chi thấy Tần Vô Song như thế, lập tức chiếm lấy tiên cơ, cổ vừa động, hai tay áo hất mạnh một cái, hai phán quan bút đột nhiên kéo dài đi ra, với tốc độ nhanh tuyệt luân, bay thẳng tới trước mặt Tần Vô Song, hai bút cùng vẽ, chia ra tấn công vào hai bên yếu hại trên ngực của Tần Vô Song.
Quả nhiên ở bên trong cặp phán quan bút này có điều kỳ dị, ở chỗ cổ tay, che giấu một cơ quan, một khi vung tay thì liền có thể tự động kéo dài ra, tiến hành công kích, trực tiếp bắn ra. Mặc dù công kích đột ngột nhưng lại không hề thiếu tốc độ cùng lực lượng.
Tần Vô Song hiển nhiên sớm đã có dự liệu, hắn điểm chân một chút, giống như một con cá trơn nhẵn, làm ra một tư thế thiết bản kiều mạnh mẽ, từ trong lực tấn công mạnh mẽ của cặp phán quan bút kia mà uốn người tránh thoát. Nháy mắt trong gang tấc đã thoát được ra ngoài. Tử Dương Kiếm trong tay nâng lên một chút, trực tiếp hướng tới cổ của Triệu Mục Chi đâm lên.
Một kiếm này không hề có trình tự quy tắc, nhìn qua thì vẫn sơ sài qua loa như trước, nhưng Triệu Mục Chi lại kinh hãi phát hiện, một kiếm này của Tần Vô Song lại vừa vặn tấn công tới đúng góc chết trong phòng ngự của hắn, khiến cho hắn không thể không rút tay quay về phòng ngự.
Sau một cái nhón chân nhanh chóng liền lui ra sau hai bước, phán quan bút trong tay giống như phi tiêu, không ngừng bắn đi tới, đột nhiên dài đột nhiên ngắn, ngưng tụ thành một đạo linh lực công kích, tất cả hướng Tần Vô Song mà tới.
Tần Vô Song mỉm cười, trong lòng vui sướng vô cùng, Triệu Mục Chi lần này nhìn qua thì vẫn chưa có chịu thua thiệt, nhưng lại để cho Tần Vô Song có cơ hội đâm lại một kiếm. Đừng xem thường một kiếm đâm lại này, đó chính là bước đầu tiên để Tần Vô Song nắm giữ được tiết tấu của trận đấu.
Độc Cô Cửu Kiếm, kiếm ý tinh tế chính là vô chiêu mà thắng hữu chiêu. Hắn không công kích thì thôi, đã công kích thì tất nhiên đã liệu định tiên cơ, khiến cho đối thủ khó lòng phòng bị được. Đã có kiếm thứ nhất, thì ắt có kiếm thứ hai, thứ ba… Tần Vô Song bất thình lình đem tiết tấu của cả cuộc chiến nắm vững vàng trong lòng bàn tay.
Tay phải sử dụng Tử Dương Kiếm, tay trái đã theo kiếm quyết, chuẩn bị dùng Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm lấy linh lực làm tiêu hao sức tấn công của Triệu Mục Chi, để hắn cũng nếm thử chút cảm giác ở trong rừng súng mưa đạn. Lại một kiếm đi tới, Triệu Mục Chi sắc mặt âm trầm, hắn ý thức được bản thân mình vẫn là không thể làm loạn được tiết tấu của Tần Vô Song, ngược lại trong lúc đó lại còn bị rơi vào trong sự khống chế tiết tấu của đối thủ. Đã từng nghe nói Tần Vô Song là cao thủ tiết tấu, hôm nay xem ra, quả nhiên chính là như vậy.
Trong đầu Triệu Mục Chi có chút phiền não, bản lĩnh giữ nhà của hắn chính là phán quan bút, nhưng vẫn còn có chiêu sát thủ tối hậu. Mặc dù còn chưa có sử dụng xuất ra, vẫn giữ ở trong tay áo, nhưng vẫn luôn không tìm được cơ hội để thi triển.
Lại là trong lúc do dự này, kiếm ý của Tần Vô Song đột nhiên không còn mộc mạc như trước, dường như lại có thêm động lực thần kỳ, tốc độ đột nhiên nhanh hơn. Trong nhất thời, kiếm khí giống như hô phong hoán vũ, hướng tới Triệu Mục Chi mà công kích. Khoái công?
Triệu Mục Chi không giận dữ mà ngược lại còn vui mừng, sự công kích nhanh chóng như vậy chính là thứ mà hắn mong đợi nhất. Tốc độ di chuyển của Triệu Mục Chi hắn ở trong thế hệ trẻ tuổi của đệ tử Tinh La Điện đều là hạng nhất hạng nhì.
Trong không khí, từng tia kiếm khí của Tần Vô Song, không ngừng bắn nhanh ra, mang theo âm thanh bùng nổ.
Triệ Mục Chi mặc kệ, coi như không nghe thấy, chỉ là mỉm cười, một đôi phán quan bút kín không kẽ hở, nước không thể lọt vào. Bất luận Tần Vô Song công kích như thế nào cũng mảy may không thể phá vỡ sự phòng ngự của hắn. Tần Vô Song công kích khá lâu, kiếm thế càng phát càng nhanh chóng.
Đột nhiên trong mắt Triệu Mục Chi sáng ngời, hắn quan sát lâu như vậy rốt cục cũng thấy, Tần Vô Song mỗi thời điểm xuất kiếm, tay trái của hắn đều thoáng nâng lên một chút. Động tác rất nhỏ này dừng ở trong mắt Triệu Mục Chi cũng hoàn toàn không trốn được nhãn quan của hắn.
- Điều này nhất định là khi hắn luyện kiếm đã trở thành thói quen. Tay trái này nhất thời nâng lên thì xương sườn bên trái của hắn cũng nhất thời tạo thành khoảng không. Nếu ta tập kích bất ngờ ở đây thì tất nhiên có thể khiến hắn không kịp trở tay.
Triệu Mục Chi nghĩ tới trong giờ phút này, nhất thời cảm giác thắng chắc như đã nắm trong lòng bàn tay. Tay áo khẽ cuồn cuộn nổi lên, một mũi cương châm sát thủ vẫn giấu trong ống tay áo của hắn nháy mắt liền bắn vù qua.
Trong ống tay áo này, chính là mấy cái đinh dài lấy huyền thiết mà tạo thành, giấu trong tay áo của hắn, dùng linh khí mà khống chế, một khi xuất ra tốc độ cực nhanh, giống như một tia chớp xoẹt ngang không trung, làm cho kẻ khác khó lòng phòng bị.
Hắn lại không biết trong lúc Tần Vô Song công kích thì cũng đã lưu ý tới từng chi tiết động tác nhỏ của Triệu Mục Chi hắn. Mà cái gọi là cánh tay trái nhẹ nhàng nâng lên cũng chỉ là một cái bẫy làm động tác giả mà thôi.
Khi mà trong tay áo của Triệu Mục Chi chuẩn bị khẽ bắn ra thì kiếm pháp của Tần Vô Song cũng đột nhiên biến đổi, tay trái đột nhiên nâng lên, đầu ngón tay điểm một cái:
- Hãy nếm một kiếm của ta!
Xuy!
Thiếu Thương Kiếm đã được chuẩn bị từ rất lâu nhất thời phóng lên mà ra, giống như một đầu yêu thú đã bị chèn ép quá lâu, giờ có đường thoát mở, lập tức hướng tới Triệu Mục Chi mà vọt tới. Triệu Mục Chi cả kinh, vội vàng lui về phía sau.
Tần Vô Song há lại có thể để hắn lùi ra sau, tay phải cùng xuất, thế nhưng đồng thời lại thi triển hai loại kiếm khí hoàn toàn bất đồng, không hề ngưng trệ, như mây bay nước chảy, đã phong tỏa toàn bộ đường lui của Triệu Mục Chi.
Triệu Mục Chi chết lặng người, giương mắt mà nhìn. Hai tay của một người cùng chịu sự khống chế của một đầu óc. Tên Tần Vô Song này chẳng lẽ có hai cái đầu óc, lại có thể cũng lúc phân hay tay, cùng lúc sử dụng hai loại kiếm ý bất đồng mà công kích?
Hắn lại không biết, Tần Vô Song vì để luyện tập môn tài nghệ này, kiếp trước không biết đã phải tiến hành huấn luyện không biết bao nhiêu lần, chính là cảnh giới nhất tâm nhị dụng.
Loại võ kỹ thần diệu bậc này lập tức khiến cho những vị Điện chủ quan chiến ở trên đài đều chết lặng, trừng mắt há hốc mồm mà nhìn. Đều dồn dập phát ra âm thanh nghi vấn:
- Đây là thủ đoạn gì? Lão Nhị, đây là ngươi dạy hắn sao?
Truân Trung Trì thở dài:
- Loại thủ đoạn này, ta cũng là lần đầu tiên được chiêm ngưỡng, sao có thể dạy hắn được?
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (adf.ly/4EmoB)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...