Khí Xung Tinh Hà


Khí Xung Tinh Hà
Tác Giả: Lê Thiên

Chương 222: Thủ chiến không trì hoãn.

Nhóm dịch: black
Biên: NguyenDuy84
Nguồn: Vipvanda




Đối với kỳ thi đấu bài danh Đệ tử Trung tâm đầu tiên này, Tần Vô Song tự nhiên cũng không hy vọng vừa trong năm tham gia đầu tiên có điều khinh suất gì. Đối thủ ở trước mặt này thực lực của hắn cũng không có gì gọi là mạnh. Hơn nữa có thể nhìn ra được, tuy rằng kẻ này công kích có chút nóng vội gấp gáp nhưng hiển nhiên là một biểu hiện khiếp sợ.

Nói cách khác, đối thủ này có chút sợ hãi với Tần Vô Song.

Dù sao thì Tần Vô Song trong đoạn thời gian này có thể nói là ‘Hung danh đỉnh đỉnh’, nhất là việc giết Tề Thắng Nam và Đệ nhị Võ Thánh của Tây Sở Quốc thì đều đã được truyền lưu rộng rãi ở trong Tinh La Điện, đều khiến cho kẻ khác cho rằng Tần Vô Song là một kẻ tâm địa tàn ác thủ đoạn tàn độc.

Đại thương của gã số 68 này đã tốn mười mấy chiêu, quét thành một đạo đường cong, vừa lúc hình thành một cái hắc động. Độ cong của công kích hướng toàn bộ sự chuẩn xác vào những chỗ yếu hại của Tần Vô Song.

Bất kỳ một thương nào xuất ra, chỉ cần đánh trúng đối thủ. Tất nhiên là đánh trúng mục tiêu vào chỗ yếu hại của đối thủ thì cũng là đã định ra khoảnh khắc thắng bại. Số 68 tuy rằng có chút e sợ đối với Tần Vô Song nhưng khi động thủ thì cũng có chút nghiêm túc.

Chỉ là hắn công kích như vậy, đối với Tần Vô Song mà nói căn bản chẳng là một kỹ xảo gì khó nhìn cả. Sợi roi xà hình trong tay Tần Vô Song đột nhiên rung lên, toàn bộ linh lực cũng đều quán nhập ở trên sợi roi, sợi roi xà hình đột nhiên dựng thẳng lên, trở thành một ngọn trường thương cực dài.

Trái một nhát, phải một nhát, đã đem công kích toàn bộ mười mấy mũi thương hoa của gã số 68 hoàn toàn chặn lại. Linh lực khí tức của mỗi mũi thương hoa kia cũng đều bị sợi roi của Tần Vô Song đánh nát. Lấy linh lực phá linh lực!

Số 68 này âm thầm cả kinh, một đường thương pháp này của hắn được chân truyền của sư phụ, vô cùng lợi hại, chiêu số âm thầm hung ác, công kích kẻ địch khó có thể phòng ngự nhất.


Nếu như đối phương dùng thân pháp kỳ dị tránh thoát thì hắn ngược lại sẽ không cả kinh như thế. Nhưng mà Tần Vô Song này lại có thể dùng sợi roi mềm mại đánh nát từng mũi thương hoa này của hắn. Thủ đoạn này thật không hề đơn giản.

Chỉ có đơn giản một chút thì có thể nhìn ra sự chênh lệch của bản thân đối với đối phương, thực không phải là sự cách biệt bình thường.

Sau khi áp chế đối phương, lại trong khoảng điện quang hỏa thạch như thế, đem công kích của những mũi thương hoa phá vỡ toàn bộ quá nhanh chóng. Bất luận là nhãn lực, hay là thủ đoạn, hay là sự vận dụng của linh lực cùng đã đều tới trạng thái đỉnh cao của Sơ Linh Võ Cảnh. Cấp thủ đoạn này cho dù là đệ tử mạnh nhất của nhất mạch Ngũ Điện chủ thì sợ cũng không thể đấu lại được.

Gã số 68 biết rằng, Tần Vô Song phá vỡ những mũi thương hoa của hắn như vậy chính là muốn hắn biết khó mà lui, chủ động nhận thua.

Nếu như Tần Vô Song lúc đó dùng hết toàn lực thì chỉ sợ ba lần công kích đã có thể đánh rớt hắn xuống võ đài. Dù sao Tần Vô Song lúc trước ở trên lôi đài thi đấu cá cược cũng đã từng sử dụng thủ đoạn này để chiến thắng đối thủ.

Lúc trước ở trên võ đài thi đấu cá cược, tất cả mọi người đều mang mặt nạ. Tần Vô Song ra tay không lưu tình, tự nhiên cũng chẳng cần lo toan điều gì.

Hôm nay, dù sao thì mọi người cũng đều là đồng môn, trên đài quyết đấu, thì không nhìn mặt tăng cũng nể mặt phật. Cũng đều là đệ tử của Tinh La Điện, hắn cũng không muốn tạo cường thế quá mức, một kích giây sát đối thủ, như vậy sự nổi bật đương nhiên là đủ rồi nhưng khó để cho đối thủ có thể xuống đài dễ dàng.

Dù sao mọi người cũng đều là Đệ tử Trung tâm cấp Tiên Thiên, đôi bên cũng đều cần có một chút tôn nghiêm.

Hơn nữa, hắn còn phải suy nghĩ tới, làm đệ tử của nhất mạch Nhị Điện chủ này, gần đây sự nổi bật cũng đủ cường thế rồi, nếu như vẫn tiếp tục cường thế như vậy nữa thì chỉ sợ vô hình trong lúc đó khiến cho những Điện chủ khác sinh ra một chút địch ý với sư phụ mình.

Hăng quá hóa dở…

Những ngày tháng này của Tần Vô Song cũng luôn luôn nghĩ tới lần trở về quê hương trước, những điều mà tỷ tỷ đã nói với hắn:

- Giết chóc quá mức, sát khí quá thịnh.

Quả thực, lần trước giết hai tên Võ Thánh kia, Tần Vô Song quả thật có chút ý tứ ‘đuổi cùng giết tận’. Đối với việc này, Tần Vô Song cũng không có hối hận. Chỉ là những lời nói kia của tỷ tỷ cũng có điều đạo lý. Khiến hắn âm thầm ý thức được. Trong một đoạn thời gian tới đây có thực là sát khí quá mức không? Hay là nói, đã quên một câu ‘kẻ có thể tha được thì nên tha’.

Trận thi đấu bài danh trước mắt, Tần Vô Song nuôi chí cao xa, khát vọng ở sâu thẳm trong nội tâm hắn ngay cả ở trước mặt sư phụ cũng chưa từng để lộ ra.


Sự chờ đợi của Truân Trung Trì đối với hắn là tấn công sâu vào mười hạng đầu. Nhưng mà bản thân Tần Vô Song, hắn còn có mục tiêu cao hơn cả vậy. Mục tiêu của hắn là đánh sâu vào ba hạng đầu!

Cho dù là gặp Vi Dực, hắn cũng không khinh suất mà bỏ cuộc. Cho dù Vi Dực đã là Trung Linh Võ Cảnh! Tranh ba hạng đầu, đó chỉ là mục tiêu tạm thời.

Mà đối thủ ở trước mắt này hiển nhiên vẫn chưa khiến cho Tần Vô Song cần có thái độ đối kháng đi tranh đấu nhiều.

Bởi vậy, Tần Vô Song quyết định áp chế trạng thái, khoan dốc toàn lực. Từ từ, giống như nước sôi từ từ vậy, chầm chậm sôi trào.

Giống như một môn thi đấu thể thao ở kiếp trước vậy, bất kể là thi đấu bóng cũng được, thi đấu điền kinh cũng được, vừa bắt đầu từ vòng đấu loại cũng sẽ không dốc hết toàn lực ra đấu.

Ngay từ đầu vừa dốc hết toàn lực, một hơi vọt tới đỉnh cao nhất thì rất khó có thể đảm bảo trạng thái thượng phong lâu dài.

Cái gọi là ‘chừa lại hậu chước, không hối hận về sau’.

Cho dù là trăng sáng ở trên trời, cũng là từ trăng khuyết tới trăng tròn, cũng đều cần một quá trình. Tới khi trăng tròn thì lại là những ngày tháng tiếp theo đi xuống. Cái này là đạo lý ‘dư thừa không được lâu’.

Tần Vô Song suy nghĩ tới đây, hắn đã có chủ ý, đem trạng thái của mình áp chế trước một chút, từng bước một, từng vòng từng vòng hướng tới phía trước.

Giành chiến đấu tới vòng cuối cùng, đem tất cả năng lượng của mình đều hoàn toàn được phóng ra. Chỉ có quyết đấu đỉnh phong mới cần trạng thái uy lực đỉnh phong.

Dù thế nào, Tần Vô Song hắn cũng không gấp mà xuống đài. Trận thi đấu bài danh đệ tử này diễn ra trong nửa tháng. Bao nhiêu vòng quyết đấu như vậy, không thể tranh một sớm một chiều.

Có sự dự định này, Tần Vô Song cũng không vội mà đem đánh cho gã số 68 này tơi tả. Mà mượn sự công kích của gã số 68 này, đi tìm lấy một trạng thái, rèn luyện bộ pháp tinh diệu Lăng Vân Tiên Bộ.

Tần Vô Song cũng âm thầm cảm thấy sự trùng hợp. Lăng Vân Tiên Bộ chính là theo nguyên lý bước bộ tám tám sáu mươi bốn quẻ vị. Mà Diễn võ đài này cũng giống vậy, sắp xếp theo vị trí sáu mươi bốn quẻ của Phục Hy.

Nghĩ đến mơ hồi cái Diễn võ đài này dường như là nơi thích hợp nhất của Tần Vô Song. Tất cả những điều này dường như là có sự an bài của tạo hóa.


Gã số 68 nhìn thấy sức mạnh của Tần Vô Song đã làm phá vỡ những thương hoa khác của hắn, cho là tiếp tục như vậy, Tần Vô Song có thể mang thế sấm vang chớp giật, đánh hắn tan tác.

Lại không thấy Tần Vô Song lập tức đánh thêm một chiêu, mà là trốn đông chạy tây, hoàn toàn không cùng hắn giao chiến, dường như là mượn thế công của hắn để rèn luyện thân pháp vậy. Càng là như vậy, trong lòng gã số 68 càng căng thẳng hồi hộp.

Bởi vì hắn căn bản không biết, Tần Vô Song rút cuộc là đang có âm mưu gì, cũng không biết hắn lựa chọn lúc nào sẽ gây khó khăn cho mình. Dù sao, hắn lúc này cũng đã vô cùng rõ ràng, thực lực của Tần Vô Song quả thực ở quá xa hắn.

Tuy rằng trong lòng hắn lo lắng khẩn trương nhưng đối với Tần Vô Song thì vẫn có chút cảm kích. Ít nhất thì Tần Vô Song cũng không giống như mấy kẻ đệ tử thực lực cao ở đợt bài danh trước, ngay vừa bắt đầu mà có trạng thái càn quét ngay từ đầu, đem đánh đối thủ tan tác.

Thất bại như vậy, là sự mất mặt nhất, cũng là sự tiếp nhận thất bại khó khăn nhất. Xét đến cùng thì cũng đều là Đệ tử Trung tâm, bị đối phương đánh tơi tả ngay khi vừa bắt đầu như vậy, sự chênh lệch trong đó cùng thực là quá mất mặt.

Hắn không hề nghi ngờ, Tần Vô Song có khả năng tấn công làm hắn bại ngay từ phút đầu, nhưng Tần Vô Song lại không đi làm như vậy. Điều này nhiều ít cũng khiến hắn có thêm chút hư vinh. Cho dù là thất bại thì thất bại cũng có chút thể diện.

Nghĩ tới đây, hắn cũng bỏ qua hết tâm lý gánh nặng. Một cây thương trường giống như rồng bay phượng múa, càng xuất ra trong lúc nhất thời nhưng thật ra lại vui vẻ. Khiến cho Tần Vô Song cũng không tự kìm được khen một câu:

- Thương pháp này khá lắm!

Nhưng cũng chỉ là quét qua như vậy, đối với Tần Vô Song mà nói, hắn chỉ sợ thương pháp của đối phương không ra trò gì, chứ không e ngại thương pháp của đối phương mạnh mẽ. Thương pháp càng cao thì càng có thể kích thích Tần Vô Song, khiến cho bộ pháp của hắn càng mượt mà lên một chút.

Quả nhiên, thương pháp của gã số 68 kia một khi đã thi triển ra cũng thập phần khả quan. Trong lúc nhất thời, một công một phòng, nhìn qua lại có chút ý tứ ngang sức ngang tài.

Kéo dài không dứt, hai thân ảnh ở trên đài không ngừng chui luồn bay qua bay lại, giống như hai con cá chép đang chui luồn vậy. Bụi đất bay mù mịt, linh lực tung hoành, khí thế lập tức liền tiến lên.

Ước chừng một khắc sau, một bộ Lăng Vân Tiên Bộ của Tần Vô Song đạp xong sáu mươi bốn quẻ vị. Quay trở về vị trí cũ, cười hắc hắc, sợi roi xà hình trong tay quấn một vòng.

Cây roi nhất thời quấn quanh trở về, hình thành năm sáu vòng linh lực trói buộc, quấn một vòng kéo dài ra bên ngoài, vừa vặn quấn quanh hoàn toàn trường thương của đối phương.

Cánh tay Tần Vô Song run lên, cây roi nhất thời giống như con trăn đang nhảy nhót khua múa, đem bao lấy thực lực của đại thương kia.

Gã số 68 chỉ cảm thấy ở cổ tay có một chút căng, bất luận hắn dùng lực như thế nào cùng không thể kéo được trường thương trở về.

Tần Vô Song khẽ cười, thúc giục một đạo linh lực xuyên thấu qua sợi roi bay thẳng tới túm lấy trường thương kia đi.


Gã số 68 kia dường như toàn thân đột nhiên gặp một luồng điện giật, toàn thân chấn động, trên tay nhất thời cầm không vững, trường thương rời khỏi tay, bay tới trong tay của đối phương.

Tần Vô Song vung sợi roi, trường thương quay ngược lại, đầu thương vừa hay nằm đúng trên ngực của gã số 68 kia.

Vậy mà gã số 68 kia một chút ủ rũ mất hết tinh thần cũng không có, ngược lại lại có một loại cảm giác được giải thoát. Mặc dù là đã bị đánh bại nhưng cũng là việc đã trong sự dự liệu trước. Có chút thể diện như vậy, chống đỡ được lâu như vậy, hắn tự thấy mình cũng đủ một chút bản lĩnh. Dù sao, đối thủ trước mắt này cũng là có thực lực của tuyển thủ hạt giống.

Những người đang xem ở dưới đài cũng vậy, trọng tài cũng vậy, sau khi nhìn gã số 68 thua lại là một vẻ mặt cảm giác may mắn, đều là không sao nói nên lời.

Trận thi đấu vòng thứ nhất, Tần Vô Song cũng không phải là kẻ thắng đầu tiên tiến ra ngoài. Rất nhiều ở các cuộc đấu khác, cơ hồ là vừa ra tay thì liền trở về, liền xuất ra sự thắng bại rõ rệt.

Dù sao thì không phải kẻ nào cũng giống như Tần Vô Song vậy, còn lưu lại chút vốn dự phòng, còn có vốn nhiệt tình tham gia. Bọn họ vừa ra tay thì nhất định phải sử dụng hết toàn lực, nếu không, kẻ bị đào thải rất có thể là chính mình.

Cũng bởi vì nguyên nhân như thế, ba mươi mốt trường quyết đấu vòng một cơ hồ là đều dùng toàn lực, nhiệt huyết để đánh nhau trên trường đấu. So sánh như vậy thì ngược lại trận đấu của bọn Tần Vô Song lại khiến cho kẻ khác ít nhiều cũng không có cảm giác ngột ngạt, nặng nề.

Sau khi Tần Vô Song xuống đài, cũng mỉm cười không nói gì, cũng không đi xem các trận đấu khác. Đối với hắn mà nói, sáu mươi bốn gã tuyển thủ của vòng thứ nhất đều không đủ trở thành sự uy hiếp của hắn.

Đối thủ thật sự là những gã tuyển thủ hạt giống, là những tuyển thủ hạt giống mười hạng đầu, thậm chí là mấy kẻ năm hạng đầu.

Đi xuống võ đài, Tần Vô Song đã nhìn thấy nụ cười của Chu Phù tiến lên đón tiếp:

- Vô Song sư đệ, chúc mừng ngươi.

- Sư tỷ, hôm nay không có trận đấu của tỷ, sao tỷ cũng có mặt?

- Hắc hắc, ta là Đại sư tỷ, đương nhiên là phải quan tâm đến thành tích của sư đệ các ngươi một chút. Vòng đấu tiếp theo, bao gồm cả ngươi, chúng ta có bảy vị sư đệ tham gia quyết đấu. Trước mắt, tính cả ngươi thì đã có bốn kẻ qua cửa ải này rồi. Có kẻ bất hạnh gặp phải cao thủ, đã bị đào thải. Còn có hai vị sư đệ, vấn đề coi như là không lớn.

Nhìn ra được, trong khẩu khí của Chu Phù vẫn là tràn ngập niềm vui sướng.

Trong mười ba gã đệ tử có mười hai gã tiến vào trước sáu mươi bốn hạng đầu. Phần thành tích này quả thật cũng không tồi!


Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (adf.ly/4EmoB)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui