Khí Xung Tinh Hà


Khí Xung Tinh Hà
Tác giả: Lê Thiên
Chương 21: Địch nhân Đông Lâm trấn Ngưu gia

Người dịch: luongthungan
Nguồn: feiku.


Tại một đỉnh núi trống trải sâu bên trong Đại Thương sơn, Tần Vô Song hô vang một câu khẩu quyết.

- Mại bộ như hành lê, lạc cước như sanh căn.

Hồ Tư Ngôn tiến lên phía trước, bộ dáng vững chãi, kêu lớn một tiếng xuất ra một quyền vô cùng hung mãnh.

- Thương bàn cửu thiên thương long, hạ bàn lão thụ thâm căn.

Lại một quyền nữa xuất ra.

Thập bát ban vũ kỹ công kích sau một năm rèn luyện, Hồ Tư Ngôn đã luyện đến thành thục. Phương Tiểu Trung cũng không hề kém hơn chút nào, bộ vũ kỹ Linh xà bác gã cũng đã luyện đến vô cùng xảo diệu.

Hiện giờ còn một năm là tới Võ đồng trắc thí. Ngoài việc dạy vũ kỹ công kích ngoại công, Tần Vô Song còn dạy cho bọn họ một chút thân pháp.

Trước mắt cũng chỉ có thể trợ giúp cho họ như thế.

Theo thành tích này, Tần Tư Ngôn cùng Phương Tiểu Trung tham dự Võ đồng trắc thí thành tích chắc chắn sẽ không kém.

Về phần tuyệt học cao thâm của bản thân, bọn họ trước khi đạt đến Chân võ cảnh học tập đều không phải chuyện tốt. Nếu sau này có cơ duyên, Tần Vô Song cũng không ngại giúp đỡ bọn họ.

Hôm nay hắn luyện qua Viêm Dương chân kinh một lần, rồi luyện tới Nhất Dương chỉ, sau đó mới tu luyện đến công pháp chủ tu Cửu Dương chưởng.

Đệ bát thức Bát dương phần hoang hắn bước đầu đã nắm giữ được bí quyết, chỉ cần một ít thời gian nữa để củng cố, tăng cường hỏa hầu.

Nếu có thể vận dụng thuần thục Bát dương phần hoang, bản thân tuyệt đối có thể ngạnh kháng cao thủ Chân võ cảnh thất tầng.


Một năm thời gian nữa là tới thử khách vô cùng khó khăn, Tần Vô Song lại có chút mong chờ.

Vọng tộc ít nhất phải có một gã Chân võ cảnh nhị tầng tọa trấn.

Hào môn ít nhất cần cao thủ Chân võ cảnh tứ tầng tọa trấn.

Nói cách khác, chỉ cần gia tộc xuất hiện một cao thủ Chân võ cảnh tứ tầng sẽ có tư cách trở thành hào môn quý tộc.

Đương nhiên, đây là yêu cầu chủ yếu. Trên thực tế, thực lực của hào môn quý tộc vượt cao hơn yêu cầu này một chút.

Tần Vô Song không quên những lời này của phụ thân. Hào môn Hứa gia cùng vọng tộc Trương gia luôn mưu đồ cơ nghiệp Tần gia, dùng mọi thủ đoạn nhằm giết chết người kế thừa duy nhất Tần Vô Song.

Quả thực bọn chúng lòng lang dạ sói, không đạt được mục đích tuyệt không dừng bước. Lần trước Cẩu Thánh đến làm thuyết khách đã nói rõ ràng điều này.

Thế giới này, nhân nghĩa ít mà thủ đoạn quá nhiều, ví như hào môn Hứa thị, có thể đạt được tước vị hào môn tuyệt đối sẽ không nhân từ thiện tâm. Vì lợi ích chắc chắn không từ bất cứ thủ đoạn nào.

Nhưng Tần Vô Song trải hai kiếp người, há phải quả hồng nhuyễn mặc sức cho kẻ khác nắn?

Đáp án quả thực đã quá rõ ràng.

Hứa gia kia muốn nuốt cơ nghiệp Tần gia ta, trước tiên ta lấy Hứa gia khai đao.

Chân võ cảnh tứ tầng, hy vọng Hứa gia kia có được vài tên, nếu không động thủ khẳng định không thể thống khoái.

Nghĩ tới đây, Tần Vô Song đột nhiên đứng dậy, hai mắt lạnh lùng nhìn về phía chân núi Đông Lâm trấn. Hắn điềm nhiên nói:

-Ai mưu tính Tần gia ta, chuẩn bị máu chảy thành sông đi.

- Vô Song, Vô Song, dùng cơm nào.

Phía dưới chân núi, tỷ tỷ Tần Tụ gọi lớn. Nàng đã quen mỗi buổi trưa chờ đệ đệ nơi này về nhà ăn cơm.


Xa xa nhìn thấy dáng vẻ thướt tha của tỷ tỷ, Tần Vô Song cảm thấy ấm áp trong lòng.

Tỷ tỷ đã thành một cô nương hai mươi mốt tuổi, vì chia sẻ với phụ thân gánh vác chuyện trong nhà mà đến bây giờ vẫn chưa lập gia thất.

Cùng tuổi với nàng, rất nhiều nữ nhân đã thành gia thất được bốn năm năm.

Từ mười sáu tuổi nàng bắt đầu quản chuyện thuê mướn điền sản Tần gia. Tô thuế của Tần gia so với cả La Giang quận là thấp nhất, rất được điền hộ yêu mến.

- Tỷ tỷ, mọi người ăn trước đi, không cần chờ ta.

Tần Vô Song mỉm cười đáp lại. Đối với thân tỷ tỷ, hắn có chút áy náy. Tỷ tỷ bây giờ vẫn chưa xuất giá vì bản thân hắn chưa trưởng thành, không thể giúp phụ thân chuyện gia tộc. Nên thân là nữ nhi nhưng nàng phải đảm đương gánh nặng gia tộc.

- Như thế sao được? Một nhà chúng ta thiếu ai cũng không thể dùng cơm?

Tần Tụ dáng vẻ hồn nhiên, luận về dung mạo hay khí chất đều không thua kém thiên kim tiểu thư của đại phiệt thế gia.

Kéo Tần Vô Song lại gần mình so đo, nàng khen:

- Vô Song, vóc dáng đệ tăng thật nhanh, mới mười năm tuổi đã cao vượt tỷ tỷ.

- Đó là vì tỷ tỷ nhường ta thôi.

Tần Vô Song cười nói.

- Chuyện gì tỷ tỷ cũng có thể nhường ngươi, nhưng chuyện này thì không thể nhường được.

Tần Tụ nở nụ cười, hai tỷ đệ nói chuyện hết sức thân thiết, vừa cười nói vừa về nhà.

Nhưng Tần Tụ không ngờ trong lúc nàng đi đón đệ đệ, trong nhà đột nhiên có khách nhân, hơn nữa là khách nhân nàng rất không muốn gặp.

Phụ tử Ngưu thị, chưởng quỹ dược tài Đông Lâm trấn.


Đại chưởng quỹ Ngưu đạt nhếch miệng cười to, cất tiếng vang như sấm nói:

- Sao, tiểu thư Tần Tụ đã trở về. Tiểu Phấn, mau qua chào tiểu thư.

Bên cạnh lão là một vũ giả dưới hai mươi tuổi, tướng mạo vài phần tương tự như Tần Vô Song kiếp trước.

Hơn nữa miệng gã mở rộng, cơ hồ gấp hơn hai lần người bình thường.

Gã cười rộ lên, thanh âm vô cùng to lớn.

Tần Vô Song sớm đã biết gã này là trưởng tử của Ngưu Đạt tên là Ngưu Phấn, gã là ca ca của võ đồng Ngưu Đấu tại Võ đồng viện.

- Liên Sơn lão đệ, Tiểu Phấn nhà ta học tập vũ kỹ mười năm, hiện giờ đã là Lực võ cảnh cửu tầng. Tương lai khẳng định thành tích vượt qua cả ta.

Tần Vô Song nở nụ cười:

- Ngưu đại chương quỹ, ngươi giới thiệu lệnh lang hay muốn khoe võ lực. Dù thế nào ta cũng xin ngươi nói nhỏ một chút. Trâu mẹ nhà ta tại hậu viện còn đang ngủ.

- Gia phủ nuôi trâu mẹ sao?

Ngưu chưởng quỹ không khỏi sửng sốt. Nhưng lão thấy Tần Tụ đứng sau Tần Vô Song chỉ mỉm cười không nói, lập tức hiểu ra tiểu tử này chơi khăm mình, thầm mắng trong lòng đồ ranh con hoạt đầu.

Bất quá lão từng trải sự đời nên không hề tức giận. Mục đích cầu hôn lần này là giả, giã tâm thực sự là muốn cướp đoạt tước vị hàn môn Tần gia.

- Ha ha, Liên Sơn lão đệ, Ngưu Đạt ta ngay thẳng không nói lời ám muội. Hôm nay dẫn Tiểu Phấn tới đây, thứ nhất là muốn cầu thân Tần gia, thứ hai là muốn hai nhà chúng ta thương nghị chuyện hợp tác.

Ngưu Đạt vẻ mặt đầy ẩn ý nói.

Tần Liên Sơn bình tĩnh nói:

- Ngưu chưởng quỹ không ngại mời nói rõ một chút.

Tần Vô Song một bên đột nhiên nói:

- Nếu Ngưu chưởng quỹ tới Tần gia ta thương nghị chuyện tước vị hàn môn thì thật đáng tiếc, ngươi đã tới chậm.

- Chậm?
Ngưu Đạt nhíu mày.


- Đúng vậy, Hứa gia đã sớm phái người tới nói lời tàn nhẫn. Chẳng những muốn đoạt tước vị hàn môn Tần gia ta, mà còn muốn Tần gia nhà tan cửa nát.

Tần Vô Song cười nói.

- Hả? Có chuyện như thế sao?

Ngưu Đạt vờ kinh ngạc, hỏi dò xét Tần Liên Sơn.

- Liên Sơn lão đệ, Hứa gia là đệ nhất hào môn La Giang quận, không chuyện gì bọn họ không dám làm, ngươi có tính toán gì không?

Tần Vô Song không đợi phụ thân mở miệng, nói từ chối:

- Chúng ta chờ Hứa gia đại phát thần uy. Ngưu chưởng quỹ, ý đồ của ngươi chẳng phải cũng như bọn họ sao?

Ngưu Đạt nhìn Tần Liên Sơn, giọng the thé chua xót đau khổ nói:

- Liên Sơn lão đệ, tiểu hài tử Tần gia này ở đây hồ ngôn loạn ngữ, ngươi không làm chủ được sao?

Tần Liên Sơn chuyển ánh mắt, khẩu khí lạnh lùng hỏi lại:

- Ta làm chủ? Các ngươi đồng ý để ta làm chủ sao? Nếu ta nói bất luận thế nào Tần gia ta cũng không nhượng tước vị hàn môn này, Ngưu chưởng quỹ định làm thế nào?

Ngưu Đạt cười lớn nói:

- Sự đời có thịnh có suy, có khởi có lui. Liên Sơn lão đệ, chẳng lẽ ngươi không nghĩ đến chuyện được mất sao? Lui " dần từng bước là biện rộng trời cao.

- Lùi từng bước? Lùi từng bước Tần gia ta chính là bình dân hai bàn tay trắng. Nơi nào là biển rộng, nơi nào là trời cao? Đến lúc ấy sợ rằng muốn yên ổn làm nô lệ cũng không thể được. Ngưu chưởng quỹ, bất luận ngươi dùng biện pháp gì thuyết phục ta cũng không lay chuyển được đâu. Tần Liên Sơn ta vũ kỹ không cao nhưng thân thể này vẫn còn rất cường tráng.

- Tần Tụ, Vô Song, thay phụ thân tiễn khách.

Phụ tử Ngưu thị bị Tần Vô Song đuổi ra khỏi cửa, vẻ mặt vô cùng khó chịu. Ngưu Phấn mặt đỏ phừng phừng đe dọa Tần Vô Song:

- Tiểu tử, hôm nay ngươi không đồng ý chuyện cầu thân của ta, sau này dù có van xin cũng đừng mong ta để ý tới.

- Yên tâm đi, Ngưu đại thiếu, dù trâu mẹ nhà chúng ta có hứng tình cũng tuyệt đối không đến lượt ngươi. Kẻ không ra gì như ngươi biến nhanh đi thôi.

Rầm! Đại môn đóng lại, phụ tử Ngưu thị trong lòng vô cùng tức giận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận