Khí Xung Tinh Hà
Tác giả: Lê Thiên
Chương 19: Tâm bệnh của phụ thân.
Người dịch: luongthungan
Nguồn: feiku.
Hồ Tư Ngôn cùng Phương Tiểu Trung theo Tần Vô Song luyện cước lực, kiên trì khổ luyện đã qua một năm. Quãng đường một trăm sáu mươi dặm sơn đạo dần dần trở nên không quá khó khăn.
Hai người được Tần Vô Song truyền dạy cho vũ kỹ về nhà luyện tập, khiến cho mọi người trong gia tộc trợn mắt há mồm. Người trong gia tộc vội vàng đóng cửa, dặn dò bọn họ phải giữ kín chuyện này không thể tiết lộ ra ngoài.
Học vũ kỹ gia tộc khác nếu truyền ra ngoài, không bị mọi người cười đến rụng răng mới gọi là lạ.
Nhưng Hồ Tư Ngôn lại nói:
- Không có gì, Tần Vô Song nói đây chỉ là vũ kỹ công kích bình thường.
Lời này khiến tộc trưởng phụ thân của gã hoảng hồn, hồi lâu không nói lên lời. Tiểu tử Tần gia này bị đệ tử vọng tộc Trương gia vỗ một cái khiến đầu có vấn đề sao? Tại sao ngày càng bá đạo thế này?
Xem thái độ của nhi tử lão vô cùng sùng bái Tần Vô Song, lão ngày càng hoài nghi. Liệu sớm muộn có một ngày bản thân mình cũng sùng bái Tần Vô Song giống như nhi tử hay không?
Hôm nay, Hồ Tư Ngôn cùng Phương Tiểu Trung tiếp tục bài tập leo núi. Đi tới trạm cuối của quãng đường, đây là một khoảng rừng vô cùng âm u, bí ẩn. Bên trên ngọn núi cao, người dân bình thường căn bản không tới được nơi này.
Đoạn đường hai người đi qua không phát hiện dấu chân, khiến họ có cảm giác khá kinh ngạc.
- Tư Ngôn ca, Vô Song ca chẳng lẽ hôm nay không tới?
Phương Tiểu Trung khó tin nói.
Mỗi lần, Tần Vô Song đều tới sớm hơn bọn họ. Hôm nay bỗng nhiên đoạn đường này không có dấu chân của hắn, có vẻ như Tần Vô Song không tới.
- Có lẽ nửa đường hắn dừng lại. Tần Vô Song tu luyện điên cuồng, điều này hoàn toàn có thể mà.
Hồ Tư Ngôn quả thực đoán không ra, với tính cách Tần Vô Song, nếu không có chuyện tình đặc biệt, hắn không có khả năng thay đổi kế hoạch tu luyện.
- Hai ngươi đến đây đi.
Khi còn đang phán đoán, âm thanh Tần Vô Song từ phía xa truyền đến.
Hai người theo hướng thanh âm xuyên qua rừng cây rậm rạp, đi chừng ngàn thước thấy Tần Vô Song đang ngồi trên một tảng đá lớn. Nơi này đối diện với một thâm cốc trống trải, nhìn xuống sâu đến vạn trượng không nhìn thấy đáy.
- Hả, nơi này còn có một hiểm địa sao?
Hồ Tư Ngôn cùng Phương Tiểu Trung theo Tần Vô Song luyện cước lực đã được một tháng, nhưng hai người họ chưa từng đến nơi này.
- Uh, thâm cốc phía dưới chắc hẳn cất giấu bí mật lớn nhất Đại Thương Sơn đây.
Tần Vô Song cảm khái nói.
Hai người bọn họ không hiểu được những lời này, Phương Tiểu Trung đột nhiên nói:
- Vô Song ca, sao hôm nay ngươi lên trên này. Tại sao không thấy dấu chân của ngươi? Ngươi từ đường khác tới sao?
- Ta đi đường cũ tới, bất quá hôm nay ta muốn luyện tập một chút thân pháp.
Tần Vô Song thản nhiên nói.
- Sao? Từ đường cũ đến? Chân không chạm đất? Một dấu chân cũng không lưu lại?
Hồ Tư Ngôn rất kinh ngạc, thở dài thì thào nói:
- Vô Song, giờ ta rất tò mò, rút cuộc ngươi đã luyện đến cảnh giới gì?
Tần Vô Song không đáp, nhưng Phương Tiểu Trung lên tiếng:
- Kỳ vọng lớn nhất của ta là có thể luyện đến cảnh giới như Vô Song ca hiện nay.
- Bốn chữ - Thiên đạo thù cần ( đạo trời để tiến bộ là cần cù chăm chỉ ).
Tần Vô Song đứng dậy.
- Đi luyện công nào.
Hồ Tư Ngôn cùng Phương Tiểu Trung như tỉnh mộng, đều gật đầu.
Địa điểm luyện công của Tần Vô Song khác biệt, tách ra với hai người bọn họ.
Quay về Đông Lâm trấn được hai năm quả thực không phải là thời gian dài. Với Tần Vô Song bất quá chỉ như mấy trăm lần qua lại Đại Thương Sơn.
Nhưng đây cũng là bảy tám trăm vòng lưu chuyển công lực, khiến Tần Vô Song có đột phá không nhỏ trong tu luyện.
Viêm dương chân kinh lục tầng đã luyện đến ngũ tầng, chuẩn bị đột phá lục tầng Vô thượng cảnh giới.
Cửu dương chưởng tổng cộng chín thức, Tiền thất chưởng hắn sớm đã luyện đến lô hỏa thuần thanh. Thức thứ tám Bát dương phần hoang đã gần lĩnh ngộ hoàn toàn.
Nhất dương chỉ đã luyện đến trạng thái đỉnh phong.
Lúc rời Võ đồng viện, tu vi Tần Vô Song mới tương đương Chân võ cảnh tam tầng, miễn cưỡng có thể cùng Chân võ cảnh tứ tầng đánh một trận.
Hiện nay thực lực của hắn đã thẳng tiến đến Chân võ cảnh lục tầng, hơn nữa kỹ xảo chiến đấu cùng kinh nghiệm có thể cùng Chân võ cảnh thất tầng đỉnh phong đối chiến.
Chân võ cảnh cường giả, tầng thứ càng cao thì thực lực càng thêm khoa trương.
Chân võ cảnh thất tầng cường giả đã là thượng phẩm võ cảnh, thực lực có thể đồng thời đối phó ba gã Chân võ cảnh lục tầng.
Tới Chân võ cảnh bát tầng có thể đồng thời đối kháng ba gã Chân võ cảnh thất tầng liên thủ.
Còn Chân võ cảnh cửu tầng là trạng thái võ cảnh đỉnh phong, nghe nói có thể đồng thời đối phó năm cao thủ Chân võ cảnh bát tầng.
Mỗi lần tiến giai cao tầng, thực lực cũng được đề thăng vô cùng đáng sợ.
Tần Vô Song cũng không quá để ý đến giai tầng, thực lực đến bực này không phải đơn giản chỉ dựa vào tầng cảnh cụ thể mà so đo.
Nói cách khác, hiện tại hắn mới chỉ khôi phục được năm thành công lực của trạng thái đỉnh phong kiếp trước.
Nếu phải đối chiến thì cả trăm Tần Vô Song kiếp này cùng tiến lên cũng không địch lại một Võ Tinh Hà đỉnh phong kiếp trước.
Nhưng hắn cảm thấy mừng rỡ vì điều kiện tu luyện tại Đại Thương Sơn rất lý tưởng, độ ưu việt trong tu luyện hơn xa bất cứ nơi nào trên địa cầu.
Ở nơi này tu luyện một ngày hiệu quả có thể so với kiếp trước tu luyện hai ba ngày. Tiếp tục tốc độ này khẳng định một năm rưỡi sau có thể khôi phục bảy tám phần thực lực kiếp trước.
Thế giới kiếp trước thiên địa linh khí hết sức hư vô mờ ảo. Nhưng ở kiếp này, khi hắn tu luyện nội kình lại thoáng cảm nhận được thiên địa linh khí trong truyền thuyết tồn tại.
Đột nhiên trong lúc ấy, hắn khát vọng thực lực bản thân khôi phục thật nhanh để cho bản thân có cơ hội một lần nữa đột phá cảnh giới tiên thiên.
Hiện giờ có hoàn cảnh tu luyện tốt làm chỗ dựa, hy vọng thành công khẳng định tăng lên gấp bội.
- Tiên thiên cảnh giới.
Tần Vô Song nhẩm lại bốn chữ, đây chính là khát vọng kiếp trước hắn tu luyện, khiến nhiệt huyết trong lòng hắn sôi trào.
Gần trưa, khi mặt trời đã gần đứng bóng, Tần Vô Song mới xuống núi. Nhưng hắn còn chưa tới chân núi đã nghe tiếng gọi của tỷ tỷ Tần Tụ.
- Tỷ, có chuyện gì thế?
Tần Vô Song thấy Tần Tụ dường như rất lo âu.
- Vô Song, nhanh về nhà xem phụ thân, người ói ra rất nhiều máu.
Tần Tụ vừa kéo tay áo hắn vừa khóc.
Tần Vô Song biến sắc, cước bộ tăng nhanh nói:
- Tỷ, ngươi từ từ đi về, ta về nhanh trước xem một chút.
Hắn dụng thân pháp chạy nhanh về nhà, Tần Liên Sơn được hạ nhân dìu tới phòng ngủ. Sắc mặt lão tái nhợt như tờ giấy, mồ hôi xuất ra từng giọt lớn trên trán. Dù khuôn mặt vẫn tráng kiện hồng nhuận nhưng lúc này biểu hiện sự thống khổ vô cùng.
- Phụ thân, đã xảy ra chuyện gì?
Tần Vô Song đến gần, một tay đặt lên cổ tay phụ thân. Mạch đập rất nhanh, kinh mạch toàn thân vận hành hết sức rối loạn.
Nói cách khác, chính là chân khí toàn thân rối loạn.
Tần Vô Song kiếp trước là đại tông sư võ đạo, kiến thức vô cùng uyên bác. Hắn bắt mạch một hồi đã biết nguyên nhân bệnh tình phụ thân.
Hắn thở dài, tâm trạng thoáng hối hận. Mấy năm qua hắn bận rộn tự thân tu luyện mà ít quan tâm đến vấn đề tu luyện của phụ thân.
Nếu hắn phát hiện sớm, khẳng định phụ thân cũng không phải chịu chuyện tình như hôm nay.
Bất quá, phụ thân hắn mới chỉ là Chân võ cảnh nhất tầng, chân khí trong cơ thể có hạn, hiện giờ cũng chưa phải là quá muộn.
Tần Tứ Hỉ thấy Tần Vô Song chạy tới, vội nói:
- Ta sẽ đi mời đại phu.
Tần Vô Song gọi lão trở lại:
- Tứ Hỉ bá bá, không cần mời đại phu.
Tần Tứ Hỉ sửng sốt:
- Không mời thì thương thế của tộc trưởng phải làm sao bây giờ.
- Ta có biện pháp.
- Ngươi có biện pháp?
Không chỉ Tần Tứ Hỉ, ngay cả Tần Liên Sơn cũng kinh ngạc.
- Phụ thân, đây là do người tu luyện quá độ, chân khí chưa kịp khai thông, trong thân thể không lưu hành tuần hoàn được tiểu chu thiên, khiến chân khí rối loạn cắn trả kinh mạch.
Tần Liên Sơn thở dài, lão biết nhi tử nói không sai. Nhưng năm gần đây, ngoại trừ lúc lo lắng cho đại sự trong gia tộc, hầu như toàn bộ thời gian còn lại lão giành để tu luyện. Khát vọng của lão là tới khi tiến hành Gia tộc luận phẩm có thể thuận lợi tiến đến Chân võ cảnh nhị tầng. Một khi đạt đến nhị tầng, dù không nắm chắc khiêu chiến được vọng tộc nhưng khẳng định bảy tám phần nắm chắc bảo toàn được địa vị quý tộc của Tần thị nhất môn.
Chỉ là Tần Liên Sơn thiên phú không cao, tu luyện gấp gáp, bản thân lão lại ứng với câu nói: dục tốc bất đạt.
Rút cuộc dẫn tới chân khí cắn trả.
Dựa vào khả năng kiếp trước, Tần Vô Song hiển nhiên có biện pháp ứng phó với việc nhỏ này. Nhưng hắn lo lắng dùng biện pháp nào sẽ tốt hơn.
Hắn có sẵn hai biện pháp. Thứ nhất là dùng ngân châm dẫn dắt chân khí trong cơ thể, khai thông kinh mạch bị bế tắc, giải khai chân khí ứ đọng. Biện pháp này cần thời gian từ ba đến năm tháng mới có thể hoàn toàn tiêu trừ tận gốc.
Một biện pháp khác là sử dụng dược lực mạnh mẽ phá bỏ hoàn toàn chân khí trong thân thể sau đó lập lại. Để phụ thân tu luyện tuyệt học Thiếu Lâm phái kiếp trước Dịch Cân kinh, phạt kinh tẩy tủy, tu luyện lại từ đầu, hoàn toàn thoát thai hoán cốt.
Dược lực mạnh hiệu quả tất nhiên là rất tốt, nhưng sự nguy hiểm cũng vượt xa biện pháp trước.
- Vô Song, ngươi có biện pháp nào? Có gì cứ nói, không cần phải ngại ngần.
Tần Liên Sơn thấy nhi tử trầm ngâm không nói, lão tưởng rằng bệnh tình bản thân hết sức phiền toái.
Tần Vô Song cười an ủi, trầm ngâm nói:
- Phụ thân, đợi nhi tử cẩn thận cân nhắc một chút, ngày mai sẽ cho người một câu trả lời thuyết phục. Giờ Tứ Hỉ bá bá đi lấy mấy cây ngân châm, ta muốn châm mấy huyệt đạo để giảm nhẹ một chút thống khổ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...