Khí Xung Tinh Hà
Tác giả: Lê Thiên
Chương 12: Cây muốn lặng mà giá chẳng ngừng.
Người dịch: luongthungan
Nguồn: feiku.
Từ lúc Tần Vô Song bắt đầu tu luyện Viêm dương chân kinh đã vừa tròn một tháng. Hắn có thể vận dụng thuần thục Viêm dương chân kinh đến nhị tầng.
Trên thế gian bất cứ môn vũ kỹ nào tu luyện đến cuối cùng đều so sánh hai chữ hỏa hầu.
Cùng một môn vũ kỹ, so sánh giữa Chân võ cảnh cửu tầng thi triển với Chân võ cảnh nhất tầng tự nhiên là rất bất đồng.
Nhưng hỏa hầu thì không thể dựa vào bất cứ yếu tố nào khác ngoài việc khổ luyện. Từ thành thục nhuần nhuyễn có thể sinh ra vận dụng xảo diệu.
May mắn Tần Vô Song có kinh nghiệm đột phá từ kiếp trước. Sau một tháng tu luyện đến nhị tầng đã là một thành quả rất hài lòng.
Tần Vô Song không phải là người chỉ vùi đầu vào luyện công. Hắn luôn chú ý đến hướng đi tiếp theo của mình, tùy thời tìm ra sở học gì đó, cùng phương pháp tu luyện kiếp này ấn chứng.
Tu luyện Viêm dương chân kinh đến nhị tầng, có thể đủ để ngạo thị bất cứ cao thủ Chân võ cảnh nhị tầng nào ở thế giới này. Dù giao phong với Chân võ cảnh tam tầng, hắn cũng có sáu thành nắm chắc đánh thắng.
Dựa vào thực lực hiện nay, Chân võ cảnh tứ tầng mới chân chính là đối thủ của hắn.
Bất quá, thực lực này chưa đủ để hắn có thế kiêu ngạo. Trước mặt Chân võ cảnh cửu tầng, Chân võ cảnh tứ tầng cùng Lực võ cảnh cũng không khác nhau nhiều lắm.
- Chân võ cảnh cửu tầng.
Tần Vô Song nhẩm lại vài chữ này. Thực lực bậc này tương đương với thực lực đỉnh phong kiếp trước của bản thân. Giống như bầu trời sau cơn mưa, dần dần trở nên rõ ràng.
- Xem ra, ta cần phải cố gắng gấp bội.
Tần Vô Song lẳng lặng xuất một chỉ. Trong hư không vang lên âm thanh " xuy ". Cách hắn một thước, một chiếc lá thuận thế rơi xuống.
Thần thông Nhất dương chỉ, là vũ kỹ hoàng tộc Đại Lý kiếp trước lưu lại. Đại Lý Đoàn thị là một thánh địa cổ kính trong Trung Hoa vũ giả giới thời xưa.
Tần Vô Song không vội tu luyện vũ kỹ cao cấp nhất kiếp trước. Hắn chọn hai bộ vũ kỹ thích hợp có khả năng phối hợp. Viêm dương chân kinh tu luyện nội kình, cường hóa năng lực thực chiến bản thân.
Ngoài bộ Nhất dương chỉ còn có một bộ Cửu dương chưởng, dưới sự phụ trợ của võ tịch nội công tuyệt thế Viêm dương chân kinh, có thể đem uy lực phát huy đến cực điểm.
Đặc biệt Nhất dương chỉ luyện đến cực hạn có thể đề thăng Lục mạch thần kiếm, biến chỉ thành kiếm, phóng thích vô hình kiếm khí, giết người vô hình, khiến đối phương khó lòng phòng bị.
Bất quá lúc này, đối với Nhất dương chỉ hắn mới nắm giữ được phương pháp tu luyện, chưa luyện thành đến giai đoạn đề thăng kiếm khí.
Cửu dương chưởng so với Nhất dương chỉ bá đạo cương mãnh hơn rất nhiều. Kiếp trước đây là vũ kỹ công kích chủ tu của Tần Vô Song. Kiếp này hiển nhiên hắn sẽ không bỏ qua.
Cửu dương chưởng tổng cộng phân cửu thức. Dựa vào Viêm dương nội kình hiện tại của hắn, bất quá chỉ có thể luyện đến tam thức.
Nhất dương sơ thăng, Nhị dương tranh huy, Tam dương khai thái...
Đến cửu thức " Cửu dương diệt thế ", uy lực vô cùng cường đại. Luyện đến đỉnh phong, Tần Vô Song tin tưởng có thể một chưởng kích sát Chân võ cảnh cửu tầng đỉnh phong.
Tần Vô Song thao luyện tam thức Cửu dương chưởng mấy lần. Sau khi có chút lĩnh ngộ, hắn ngừng lại củng cố phương pháp tu luyện bản thân. Sau đó thấy mọi người đi lại trên đường, hắn mới quay về Võ đồng viện.
Chưa về đến túc xá của mình đã nghe tiếng gọi hoảng hốt của một võ đồng Đông Lâm trấn. Tần Vô Song đối với võ đồng này có chút ấn tượng. Gã tên là Phương Tiểu Trung, rất thân thiết với Hồ Tư Ngôn.
- Vô... Vô Song ca.
Phương Tiểu Trung sắc mặt kinh hoàng chạy tới.
- Chuyện gì?
Tần Vô Song lạnh nhạt hỏi.
- Tư... Tư Ngôn ca bị... Bị bọn họ bắt đi rồi.
- Là kẻ nào làm?
Quả nhiên bằng hữu đồng hương của hắn gặp chuyện không hay. Đám người kia không tìm được hắn sớm muộn cũng ra tay với bằng hữu tốt của Tần Vô Song.
Dù Tần Vô Song đã cố ý gây bất hòa, xa lánh Hồ Tư Ngôn, nhưng không thể cam đoan sự an toàn của gã.
- Là bọn Trương Hiển. Ta vừa mới đi tìm viện trưởng, viện trưởng không có ở đây.
Phương Tiểu Trung thở một hồi, rút cuộc hết cà lăm nói liền một hơi.
- Không có ở đây?
Tần Vô Song lạnh lùng cười. Kim Bất Dịch không có ở đây hay cố ý " không có ở đây " mới đúng?
- Bọn chúng đem Tư Ngôn tới nơi nào? Mau dẫn ta đi.
Trong ánh mắt của hắn ẩn chứa sự lo lắng quan tâm. Mấy tháng trước Hồ Tư Ngôn có can đảm tới nhắc nhở hắn quay về Đông Lâm trấn, có thể thấy gã là một hảo bằng hữu, là đồng hương trung thành.
Huống chi Tần Vô Song không thể khiến người vô tội chịu ủy khuất vì mình. Đây là nguyên tắc làm người mấu chốt của hắn ở hai thế giới.
Trương Hiển chẳng phải muốn tìm hắn tính chuyện cũ hay sao? Cũng tốt, coi như báo đáp một chút ơn lưu lại thân thể của Tần Vô Song. Giải quyết chút ân oán này coi như cấp cho gã một cái công đạo.
- Đưa ta đi.
Trong lòng đã quyết, Tần Vô Song hời hợt nói.
Phương Tiểu Trung nói:
- Bọn họ đi tới khoảng rừng trúc phía hậu viện. Vô Song ca, chúng ta đi tìm viện trưởng nhờ giúp chứ.
- Không cần, tới rừng trúc.
Không đợi Phương Tiểu Trung nhiều lời, Tần Vô Song bắt lấy vai gã, cước bộ cực nhanh hướng khoảng rừng trúc chạy đi.
Võ đồng trong Võ đồng viện thấy đám người Trương Hiển bắt Hồ Tư Ngôn đi, biết có chuyện náo nhiệt nên cũng ồn ào kéo đến rừng trúc.
Thấy Phương Tiểu Trung dẫn Tần Vô Song tới lại càng cảm thấy kích thích, dường như dự cảm được kịch hay phía trước.
Đám võ đồng này đều là đám chỉ sợ thiên hạ không loạn, thích nhìn người khác đánh nhau sống chết, lại không muốn mất nửa sợi lông bản thân. Có chuyện náo nhiệt để xem thì ngại gì không đi?
- Thấy không, vừa rồi Tần Vô Song đuổi qua đó. Tiểu tử này chẳng lẽ không sợ bị đánh như lần trước?
Một gã võ đồng khẩu khí cười nhạo, khinh miệt nói.
- Ngươi không hiểu bị đánh không chết thì càng mạnh mẽ sao. Một thân công phu bắt đầu từ chịu đòn mà khai luyện. Không nghe nói muốn luyện vũ kỹ, trước tiên học bị đánh sao?
Một võ đồng khác hài hước nói.
- Nhìn xem, nhìn xem. Chẳng lẽ là Thần kỹ chịu đòn trong truyền thuyết, một lần bị thương tu vi đã tăng tiến thêm một tầng?
Võ đồng lúc trước tùy tiện cười nói.
- Hắc hắc, các ngươi lại nói chuyện phiếm rồi. Ta đánh cược mười lượng bạc lần này Tần Vô Song chết chắc. Bọn Trương Hiển bày mưu tính kế lâu như vậy chính là chờ cơ hội này. Hồ Tư Ngôn coi như xui xẻo biến thành vật bồi táng.
- Ai, có trách thì trách Tần gia cơ nghiệp khổng lồ nhưng không có thực lực, khiến kẻ khác đỏ mắt. Chết thì có thể khẳng định, nhưng vấn đề là chết như thế nào.
- Ngươi nói xem tiểu tử này có phải bị ngốc hay không? Lần trước thập tử nhất sinh giữ lại được mạng, không quay về Đông Lâm trấn lại nghênh ngang trở lại Võ đồng viện. Thực là tự tìm đường chết.
Đám võ đồng túm năm tụm ba bàn luận, bàn ra tán vào xoay quanh vấn đề Tần Vô Song lần này chết thảm đến mức nào.
Khoảng rừng trúc là một gò đất nhỏ phía sau Võ đồng viện, do có lục trúc yêu kiều tạo thành.
Tần Vô Song cùng Phương Tiểu Trung cuối cùng cũng chạy tới nơi. Hắn ngẩng đầu nhìn Hồ Tư Ngôn đang bị treo trên hai thân trúc dài. Gã bị treo ngược người, bộ dáng vô cùng chật vật.
Nhưng bọn Trương Hiển thậm chí không thèm liếc nhìn gã đến một lần.
Phương Tiểu Trung nhìn quanh nói:
- Hả. Bọn họ đâu rồi?
- Khẽ thôi.
Tần Vô Song nghe âm thanh từ gió thổi lại, sớm đã biết đám ác đồng kia trốn phía sau rừng trúc. Nhưng hắn không vạch trần chúng mà bước tới tháo dây treo Hồ Tư Ngôn, thân thể gã rơi xuống.
Tần Vô Song chuyển thân đỡ Hồ Tư Ngôn. Lúc này gã đang hoảng sợ nhìn Tần Vô Song lo lắng.
Nói thì chậm nhưng mọi việc diễn ra rất nhanh. Rầm một tiếng, hai thùng phân từ trên trời giáng xuống, mùi thối nồng nặc.
Tần Vô Song phản ứng linh mẫn, lập tức khom người nhảy lên. Hắn lăng không xoay người, động tác liên hoàn đá lên hai thùng phân.
Dưới cước lực của hắn, hai thùng phân đổi hướng, nhằm phía sau rừng trúc bay tới.
Xôn xao!
Cước lực mạnh mẽ khiến thùng phân xuyên sâu qua rừng trúc. Âm thanh vỡ tan của thùng phân hòa cùng tiếng gào thét.
Bên trong nhất thời nhảy ra mấy quý tộc đệ tử, toàn thân phát ra mùi thối. Một gã trong đám người này là Trương Hiển. Chúng ám toán Tần Vô Song không thành, ngược lại toàn thân dính phân cùng nước tiểu. Quả thực chật vật đến cực điểm.
Đám võ đồng xem náo nhiệt cười lớn không thôi.
Tần Vô Song cởi trói cho Hồ Tư Ngôn, giao gã cho Phương Tiểu Trung, thản nhiên nói:
- Các ngươi về trước đi.
Hồ Tư Ngôn quật cường lắc đầu:
- Ta không về. Những người này tìm ngươi, không khác gì tìm ta. Ta không rời đi để bọn họ biết Võ đồng Đông Lâm trấn cũng có cốt khí. Không phải ai cũng là kẻ nhu nhược hay động vật máu lạnh.
Đám Võ đồng Đông Lâm trấn đứng một bên xem kịch nghe được những lời này xấu hổ không thôi. Thầm hận Hồ Tư Ngôn miệng lưỡi ác độc, sức công kích quả thật quá lớn.
Tần Vô Song chăm chú nhìn Hồ Tư Ngôn, sau một lát gật đầu nói:
- Tốt. Vậy cứ ở lại đây.
Lúc này Trương Hiển một thân dính đầy phân thối rít lên:
- Họ Tần. Lần trước đánh ngươi không chết, lần này thân thể ngứa ngáy phải không? Tới đây. Ta cho ngươi nhớ kỹ bài học này.
Tần Vô Song cũng không muốn dây dưa cùng đám Võ đồng nhàm chán. Bất quá cơ hội khó có được như vậy thật sự rất tốt. Hắn ở lại Võ đồng viện lâu như vậy vì thứ gì? Chẳng phải vì chờ cơ hội này sao?
- Trương Hiển. Ý ngươi muốn tính toán nợ cũ?
Tần Vô Song vẻ mặt thản nhiên, ngữ khí lạnh nhạt nói.
- Chiến...chiến...
- Trương Hiển, giáo huấn hắn đi. Lần này không được phạm sai lầm như trước.
Trương Hiển còn chưa trả lời đám Võ đồng bên ngoài đã nhất thời sôi sục.
Đứng giữa đám người điên cuồng trái lại Tần Vô Song vô cùng bình thản. Hắn như đang hưởng thụ hết thảy, càng náo nhiệt hắn càng khoái trá.
Mục đích ở lại Võ đồng viện của Tần Vô Song chẳng phải muốn một kích giết chết Trương Hiển lập uy, để Tần gia lần nữa khôi phục vinh quang sao?
Giết chết một tiểu Võ đồng quả thật có chút tổn hại thể diện Võ đạo tông sư kiếp trước. Bất quá loại người này như ruồi nhặng, nếu không đánh chết bên tai hắn sẽ ong ong cả ngày, không được yên tĩnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...