Chương 1008 : Chị em tái ngộ.
Nhớ tới những vất vả của chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau, nhớ tới vui buồn của lần đầu làm mẹ, nhớ tới những vui buồn của con từ khi sinh ra cho tới ngày nay, trên chặng đường này, Vũ Văn cảm thấy sinh mệnh của mình và con đã hòa làm một.
Con gái vui, cô cũng vui, con gái đau đớn, cô cũng đau đớn. Tất cả những niềm vui nỗi buồn, cô đều đã tự mình trải qua.
Cho dù là tiếng thở đau đớn khó nhọc của con trong giấc ngủ, Vũ Văn cũng có thể cảm nhận được.
Đây là loại tuyệt vọng và bất lực đến thế nào cơ chứ.
Vũ Văn nghĩ tới đây, nước mắt tuôn rơi, đã ướt hết cả hai má. Đúng lúc đó, cửa khép khẽ bị mở ra, một y tá nhẹ nhàng đi vào.
- Cô Ngô, bên ngoài sảnh có một người đang tìm cô. Có người bảo tôi hỏi cô, cô ở nước ngoài có bạn bè không?
Cô Ngô mà y tá này nói tới, chính là Vũ Văn. Đây là thân phận mới của Vũ Văn hiện nay, tên là Ngô Nguyệt Hà.
- Bạn ở nước ngoài?
Vũ Văn sửng sốt, đồng thời sắc mặt cũng khẽ biến đổi.
Mấy năm nay, cô mai danh ẩn tích, chính là để trốn chạy lũ ác đồ kia. Lẽ nào lũ ác đồ đó lại tìm tới đây rồi sao?
Tuy nhiên có câu, không có gì buồn bằng trái tim đã chết. Vũ Văn hôm nay, vì việc của con gái, sớm tâm niệm như tro bụi, cho dù là những ác đồ kia cầm dao kề vào cổ cô, thì đã sao chứ.
- Tôi không có bạn ở nước ngoài.
Vũ Văn lắc đầu.
- Bọn chúng ở đâu, để tôi gặp bọn chúng!
Vũ Văn trong lòng đã có cỗ oán khí, năm xưa em trai Vũ Tinh Hà bị chết, khiến cô vô cùng căm hận ác đồ của tổ chức bí mật này.
Cũng vì những người này, hại cô trốn đông trốn tây, cuộc sống hoàn toàn bị phá nát. Tất cả những bất hạnh của cô, đều do những ác đồ này mà nên.
- Cô Ngô, nếu cô không quen biết bọn họ, vậy không cần đi gặp bọn họ. Bên trên đã dặn dò cô tránh mặt đi một chút.
- Tôi không cần tránh!
Vũ Văn khẩu khí vô cùng kiên quyết, cô biết, mấy năm nay liên tục nằm dưới sự bảo vệ của cơ quan bí mật, âm thầm giúp cô vượt qua rất nhiều khó khăn.
Nhưng lần nay, cô không hy vọng mình lại trốn chạy nữa, cô phải tự mình đi gặp những người này, cho dù tay trói gà không chặt, cô cũng phải đem nỗi oán hận trong lòng biểu đạt ra.
Nếu không phải do bọn họ, Vũ Văn cô đã không gặp nhiều bất hạnh đến thế.
Vũ Văn không quản y tá ngăn lại, đi về phía đại sảnh. Y tá kia không ngừng ngăn cô, cô nói:
- Tiểu Đỗ, cô giúp tôi chăm sóc con gái, nếu nó tỉnh lại, cô nói với nó mẹ sẽ trở lại ngay.
Y tá Tiểu Đỗ kia ngăn không được Vũ Văn, đành quay về phòng bệnh chăm lo cho đứa nhỏ.
Tần Vô Song thực ra đã sớm cảm nhận được khí tức của Vũ Văn tỷ tỷ, thậm chí có thể biết rõ ràng vị trí của chị.
Bốn nay thời gian đã có rất nhiều thay đổi. Người tỷ tỷ năm xưa xinh đẹp hoạt bát, lại không thiếu nét ôn nhu của thiếu nữ phương Đông, đến nay cho dù là hình mạo hay khí chất đều đã có thêm nét trưởng thành. Chỉ là Vũ Văn sắc mặt tiều tụy, làm cho cô nhìn qua khí sắc rất không tốt.
Nhìn thấy người chị năm xưa chăm lo cho mình, đến nay biến đổi nhiều như vậy, Tần Vô Song trong lòng đau xót. Tuy ký ức hai thế giới của hắn đã cách cả ngàn năm, nhưng mà, chỉ cần nhìn thấy thân nhân kiếp trước, ký ức xa xôi mấy ngàn năm trước, trong nháy mắt lại trở nên rõ ràng đến thế.
Phảng phất khoảng cách ký ức mấy nghìn năm cũng chỉ là một giấc mộng rất dài mà thôi.
- Chị, chị…
Tần Vô Song trong lòng thổn thức, bất giác đã đứng lên. Hai vệ sĩ bảo vệ Vũ Văn, một tả một hữu từ trong đám đông áp sát tới.
Đang hướng về phía Tần Vô Song đi tới, không ngờ Ngân Hồ từ một góc đi ra, dùng tay ra ký hiệu ngăn bọn họ lại.
Vũ Văn nhìn thấy Tần Vô Song như hạc giữa bầy gà, với người trần mắt thịt như cô, sao có thể nhìn ra người đứng trước mặt đây là em mình đã chuyển thế?
Chỉ là cái nhìn đầu tiên, đã biết đây là người đang cần tìm mình. Thở phì phì đứng cách Tần Vô Song ba bốn mét, mày liễu dựng thẳng, nhìn Tần Vô Song:
- Là anh tìm tôi?
Tần Vô Song rất muốn gọi một câu tỷ tỷ, nhưng chung quy quá khiến người khác sợ hãi, nhất thời sợ Vũ Văn không thể chấp nhận, cười nói:
- Chị Vũ Văn, là tôi tìm chị. Xin hãy tin tôi, tôi không có ác ý gì cả!
- Không có ác ý. Lũ chuột trong thế giới đen tối các người, vĩnh viễn không ngừng làm những việc bỉ ổi vô sỉ. Ngươi không có ác ý, vậy người tìm ta có chuyện gì?
Tần Vô Song thấy Vũ Văn tức giận như vậy, càng căm thù những tổ chức bí mật kia. Với tính cách ôn hòa của tỷ tỷ, phải làm cho chị ấy không vui cỡ nào thì chị ấy mới có phản ứng tức giận đến thế. Những người này, thật đáng giận!
Tần Vô Song trong lòng xuất hiện sát ý.
- Chị Vũ Văn, tôi và lệnh đệ Vũ Tinh Hà có chút quen biết. Năm xưa ở hải ngoại, chúng tôi từng so tài với nhau, cả hai đều coi đối phương là tri kỷ duy nhất của mình.
Tần Vô Song chỉ có thể nói vậy, hắn tất nhiên có cách để lấy niềm tin của Vũ Văn.
Vũ Văn nghiến răng:
- Cứng rắn không được, thì chuyển sang mềm mỏng sao? Em tôi Vũ Tinh Hà, chưa hề có bạn như anh. Anh muốn lừa tôi, đừng hòng!
- Ha ha, chị Vũ Văn phải thế nào mới tin tôi?
- Thế nào cũng không tin ngươi. Lũ cường đạo các ngươi, vĩnh viễn là lũ chuột không dám nhìn ánh mặt trời.
Một cỗ oán khí của Vũ Văn đều tuôn hết ra:
- Các ngươi hại em tôi, lại còn muốn hại tôi, đến đây, các ngươi không phải thích giết ngươi lắm sao? Đến giết tôi đi, giết đi!
Khẩu khí của Vũ Văn hiển nhiên rất điên cuồng, chỉ là, cô cố kìm nén nỗi đau trong lòng, không để nước mắt tuôn ra, không muốn để kẻ thù của cô nhìn thấy sự yếu đuối của cô.
Tần Vô Song trong lòng dâng lên một nỗi bi thương, chỉ muốn đem Vũ Văn ôm vào lòng.
- Chị Vũ Văn, bình tĩnh một chút. Người bạn này, không phải người xấu.
Ngân Hồ lúc này từ trong góc đi ra:
- Căn cứ vào điều tra của chúng tôi, anh ta rất hiểu tình hình của lệnh đệ Vũ Tinh Hà.
- Chị Vũ Văn, hãy để tôi đi xem con gái của chị.
Vũ Văn đột nhiên như hổ điên, ngăn ở trước mặt Tần Vô Song:
- Không cần ngươi động đến con tôi!
Tình cảnh đó, giống như một con thú mẹ đang bảo vệ đàn con của mình.
Tần Vô Song sờ sờ mũi:
- Chị Vũ Văn, Gia Nguyệt Sơn ở ngoại thành… nơi này là nơi năm xưa tôi và Vũ Tinh Hà bàn luận võ nghệ. Cậu ta nói, nơi đó, với cậu ta có ý nghĩa đặc biệt.
Lời này vừa nói ra, Vũ Văn đột nhiên như bị điện giật, si ngốc đứng tại chỗ. Nhìn biểu tình của Tần Vô Song, tràn ngập ý thăm dò.
Gia Nguyệt Sơn, đó là nơi Vũ Tinh Hà chôn giấu võ điển kia. Đó là Vũ Tinh Hà khi còn sống đã nói với chị mình.
Năm xưa, chính em trai đã tự mình nói ra như vậy:
- Chị à, nếu có một ngày em có mệnh hệ gì, hãy nhớ kỹ, tất cả võ điển em học, và những thứ quan trọng, đều để tại Gia Nguyệt Sơn tại…
Lúc này nghe người trước mặt nói ra, sao không kinh ngạc được chứ.
Lẽ nào, người trước mặt thực sự có quan hệ với em trai hay sao? Nếu không, sao có thể biết việc bí mật đến vậy. Nếu đối phương là vì võ điển mà tới, chẳng phải là vẽ rắn thêm chân rồi sao?
Một khi đã biết võ điển giấu ở đâu, trực tiếp đi lấy không phải là càng tiện hơn sao, tại sao còn phải tìm Vũ Văn?
Cước bộ của Tần Vô Song vẫn chưa dừng lại, Vũ Văn đứng chắn trước mặt Tần Vô Song, có ý không cho đi. Đúng lúc đó, phía sau truyền đến tiếng hét lớn:
- Ngươi muốn làm gì?
Một thân đạo ảnh, bước nhanh tới, trừng mắt nhìn Tần Vô Song, chắn ở trước mặt Vũ Văn, dùng tư thế bảo vệ che giữa Tần Vô Song và Vũ Văn.
- Ngươi là ai, khi dễ vợ ta?
Nam nhân này cao gầy, đeo chiếc kính gọng đen, tỏ ra là người có văn hóa. Nhưng hình ảnh tức giận cũng rất thú vị.
- Nguyệt Hà, không phải sợ, có anh ở đây!
Vũ Văn gật gật đầu:
- Vọng Thư, người này có điểm kỳ quái.
Người này hiển nhiên là chồng của Vũ Văn, Tiêu Vọng Thư, là một học giả. Tự có một tính khí thư sinh không biết sợ là gì, tính cách tuy có sự cứng nhắc của người đọc sách, nhưng đối với vợ lại vô cùng yêu thương. Tuyệt đối không cho phép vợ chịu bất cứ ủy khuất nào. Khi vợ gặp nguy hiểm, cho dù thân hình gầy yếu, cũng vĩnh viễn chắn trước mặt vợ. Đây chính là tư thái của sự yêu thương!
Tần Vô Song cười ý vị sâu xa, nhìn người nam tử đáng yêu này.
Tiêu Vọng Thư lớn tiếng nói:
- Tôi bất kể anh cổ quái hay không, mau rời khỏi đây. Chúng tôi ở đây không đón chào anh, nhanh đi đi.
- Tiêu tiên sinh, đừng hiểu lầm, anh ấy không phải người xấu.
Ngân Hồ lúc này cũng không thể trốn không xuất hiện, tuy thân phận của hắn rất bí mật, ở nơi nhiều người thế này không tiện xuất hiện. Nhưng tình cảnh trước mắt mà không xuất hiện, thì sẽ không thể khống chế được. Nói không được, thì phải đi ra hòa giải một chút.
- Vị tiên sinh này là bạn của lệnh đệ, điểm này, chúng tôi có thể phán đoán ra được.
Vũ Văn bán tín bán nghi, gật gật đầu:
- Vậy anh biết em tôi sao lại chết không?
- Tổ chức bí mật Thực Huyết Tường Vy, mười đại sát thủ. Thực ra đều chỉ là cái cớ, nếu không phải là chân khí phản phệ, những đại sát thủ kia, cũng không làm gì được cậu ấy.
Vũ Văn ánh mắt sáng lên, tựa hồ đã tin vài phận:
- Vậy cậu biết, em tôi tâm nguyện suốt đời là gì không?
- Tâm nguyện lớn nhất của cậu ấy, tất nhiên là đem di sản cổ kim phát huy hơn nữa. Còn những tâm nguyện khác, đều là vì nước vì nhà.
Cho dù là Ngân Hồ cũng liên tục gật đầu:
- Chị Vũ Văn, không sai đâu, không sai đâu!
Biểu tình của Vũ Văn hơi thả lỏng một chút, nhẹ nhàng gật gật đầu, nhìn Vọng Thư nói:
- Có lẽ không sai đâu, Vọng Thư, anh ta là bạn của em trai em, có thể chắc chắn như vậy.
Vọng Thư tuy chưa gặp qua người em vợ trong truyền thuyết, nhưng từ miệng Vũ Văn nói ra, đương nhiên có cả trên inte, cũng khiến anh biết ít nhiều về cậu em vợ này.
Lúc này nghe nói Tần Vô Song là bạn của em vợ, tất nhiên là thay đổi thái độ, liên tục bắt tay:
- Được, người trẻ tuổi phải như các cậu, lồng ngực chứa nước, chứa nhà, vì nước vì dân, tốt!
Tần Vô Song cảm thấy, anh vợ này có chút thú vị. Tuy có chút dáng vẻ thư sinh, nhưng vô cùng đáng yêu thẳng thắn, sự cổ hủ và cứng nhắc của người đọc sách lại rất ít, gật gật đầu:
- Xem em bé trước đã!
Đang định đi về phía phòng bệnh, chợt nhìn thấy y tá Tiểu Đỗ từ phòng bệnh vội vàng chạy ra:
- Chị Ngô, con gái chị cần cấp cứu, nhanh!
Tâm tình của Vũ Văn vốn đã thả lỏng một chút, đột nhiên lại bạo phát ra, thân thể nhũn ra, cơ hồ sụp đổ xuống
Khí Xung Tinh Hà
Tác Giả: Lê Thiên
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...