Khi Vật Hy Sinh Trở Thành Nữ Ch...

Edit: Khuynh Khuynh
_____________________________________

Cái gọi là bộ đội đặc công, đó là ngành đặc thù vì đối phó hắc bang mà thành lập. Nghe nói những cảnh viên được chọn vào trong đó đều là những tinh anh.

Thủ hạ Tần Ngũ hoảng loạn nhặt những viên đạn trên mặt đất. Nếu là những cảnh sát bình thường bọn họ cũng không có lo lắng như vậy, nhưng đội trưởng mới của bộ đội đặc công đặc biệt khó chơi. Gần đây rất nhiều đàn em của bọn họ vì phạm tội mà bị bắt, đội trưởng đó hoàn toàn không để ý bọn họ cưỡng bức hay dụ lợi.

Tần Ngũ cũng có chút tức giận. Hắn hung hăng chụp bình hoa bên cạnh, ngữ khí ác liệt nói: "Lão tử sớm muộn gì cũng phế hắn đi."

Tư Mã Xuyến bên cạnh nghe Tần Ngũ nói chuyện, nhưng là không cam lòng cứ như vậy buông tha cho Phượng Khuynh Ca. Cô ta lạnh giọng: "Ngũ ca, đem bọn họ mang đi đi! Phụ nữ xinh đẹp như vậy buông tha rất đáng tiếc, cho dù anh không thích cũng có thể hưởng cho đàn em mà."


Đôi mắt Tần Ngũ sáng lên, lập tức gian tà nở nụ cười. Phượng Khuynh Ca thấy thế liền cười lạnh, nắm tay Phượng Tử Thịnh cùng Mạnh Lâm Phong tiến vào không gian.

Cô luôn luôn kéo dài thời gian, chính là chờ Phong Thất Hiên trợ giúp. Lúc đầu không cho Phong Thất Hiên đi vào là cô muốn giải quyết Tư Mã Xuyến, thật không ngờ lại giúp cô một cái đại ân. Phong Thất Hiên cũng không đơn giản a, cư nhiên có thể tìm được bộ đội đặc công.

Đám người Phượng Khuynh Ca đột nhiên biến mất không thấy, sắc mặt Tần Ngũ cùng Tư Mã Xuyến nhất thời trở nên rất khó xem. Đặc biệt là Tư Mã Xuyến, phản ứng đầu tiên của cô là Phượng Khuynh Ca có dị năng, ông trời cũng không đối tốt chỉ một mình cô ta.
Vốn tưởng rằng số mệnh của mình chính là nữ chính, những người khác đều là vật hy sinh. Chuyện xảy ra vừa rồi đã làm đảo điên nhân tri của cô ta, làm cô ta bắt đầu hoài nghi ý nghĩa tồn tại của mình.

"Ngũ ca..." Tư Mã Xuyến bắt lấy cánh tay Tần Ngũ, một bộ dáng nhu nhược.

"Bảo bối, bọn họ không chạy thoát được đâu, em yên tâm, anh sẽ khiến em hết giận. Bây giờ chúng ta vẫn là chạy nhanh đi." Tần Ngũ lạnh nhạt nói.


Tuy rằng Tần Ngũ là lão đại hắc bang, nhưng hắn cũng không dám quá mức rêu rao, nếu không kết cuộc chỉ có bị loại bỏ.

Tần Ngũ chân trước vừa đi, chân sau bộ đội đặc công đã tiến vào. Ở trong đám cảnh sát, một thanh niên hai mấy tuổi đặc biệt nổi bật.

Thanh niên đó thần sắc nghiêm túc, đôi mắt lợi hại giống như tia X quang quét quanh bốn phía. Trong phòng, chỉ còn lại một mình A Nhiên bị thương nằm ở đó. Trên sàn đầy những mảnh vỡ của bình hoa, trong không khí còn thản nhiên mùi máu tươi cùng hương vị nam nữ sau hoan ái.

"Sir, Tần Ngũ đào tẩu, ở đây chỉ còn một người đàn ông bị thương, không tìm được người mà Hiên nói." Mình cảnh viên nói.

"Có phải bị Tần Ngũ mang đi rồi hay không?" Âm thanh người thanh niên trầm thấp uy nghiêm:  "Các người mau đuổi theo xem, mặc kệ tình huống gì đều phải báo cáo, không cần hành động thiếu suy nghĩ. Nhớ kỹ, không cần cùng bọn họ xung đột chính diện. Bây giờ còn chưa đủ chứng cứ chính xác để đem hắc bang tiêu diệt."

Lúc này, di dộng người thanh niên vang lên. Sau khi bắt máy, hắn thản nhiên nói: "Không tìm được người."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận